Âm Phủ Thần Thám

Chương 50




Sắc trời tối dần, không biết từ lúc nào bầu trời xanh thẳm đã bị mây đen che khuất. Lưu Bình An ngẩng đầu nhìn trời, trong lòng dâng lên dự cảm không rõ.

“Hình như trời sắp mưa.”

“Nơi này có áo mưa.” Connor lôi áo mưa trong ba lô ra bắt đầu phân phát. Cậu phụ trách mang những thứ nhẹ như hòm thuốc, áo mưa, đèn năng lượng mặt trời vv… , có thể nói là thành viên đội hậu cần.



Không biết vì nguyên nhân gì, cả đội đột nhiên ngừng lại. Còn hai giờ nữa là trời tối, dò dẫm đi về phía trước rất nguy hiểm, mà nơi này cũng không phải nơi thích hợp để hạ trại. Mấu chốt là, bọn họ không thể chậm trễ nữa. Những đội khác nhất định sẽ hành quân suốt đêm, nếu bọn họ còn dừng ở đây một đêm, ngày mai nhất định sẽ trở thành đội về cuối.

“Vì sao lại dừng lại?” Đội viên bắt đầu xôn xao. Trung đội trưởng yêu cầu các đội trưởng duy trì trật tự.

“Để tôi đi nhìn xem.” Lý Duy lo lắng nhìn về phía tiểu đội dẫn đầu, nhưng vì có rất nhiều người, căn bản nhìn không tới bóng dáng Aslan.

“Không cần nhìn. Chúng ta lạc đường rồi.”

Lời nói của Lưu Bình An giống như một viên đá rơi xuống mặt nước tĩnh lặng, dấy lên gợn sóng. Không chỉ có tiểu đội bọn họ, ngay cả tiểu đội bên cạnh cũng bắt đầu bất an.

“Cậu nói rõ ràng xem nào. Sao lại biết chúng ta lạc đường?”

“Nhưng…… quả thật mấy chỗ này nhìn rất quen.”

“Nhưng mấy tảng đá nơi nào chẳng giống nhau, đi chỗ nào cũng giống nhau……”

“Tiểu An, rốt cuộc là có chuyện gì?” Connor lo lắng nhìn về phía Lưu Bình An. Sắc mặt Lưu Bình An vẫn bình tĩnh như thường, nhìn không ra một chút bối rối.

“Nơi này chúng ta vừa đi qua rồi.” Lưu Bình An chỉ vào ký hiệu trên một tảng đá. Đó là ký hiệu cậu vừa lưu lại. Cậu tin là đội trinh sát cũng đã phát hiện ra tình huống này, cho nên mới để cả đội dừng lại.

“Bản đồ lập thể hoàn toàn không có phản ứng. Tín hiệu vệ tinh xảy ra vấn đề.” Lý Duy không thể mở bản đồ lập thể, lại lấy ra máy xác định phương hướng, lại phát hiện căn bản đều không thể sử dụng.

“Chúng ta đã đi vào vùng đen.” Lời nói của Lưu Bình An lại làm cho mọi người kinh hãi. Loại khu vực này không thể nhận được tín hiệu vệ tinh, cũng không có cách nào liên lạc với người bên ngoài. Nếu bị lạc đường trong này không thể đi ra thì bọn họ ngay cả việc cầu cứu giáo phương cũng không thể làm được.

“Có người nào biết giải mật mã không? Ai biết thì mau tới đội ngũ phía trước tập hợp.” Một trinh sát viên vừa chạy vừa kêu.

Fitzgerald giữ chặt người nọ, “Giải mã cái gì? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

Trinh sát viên bỏ qua hắn, nói: “Tóm lại người nào biết giải mã đều đến phía trước tập hợp, tôi còn phải truyền lệnh.” Nói xong vừa chạy về phía sau vừa kêu.

Ở đội ngũ phía trước, đám người Aslan đối diện với bức thạch bích có ký tự kỳ lạ nhíu mày.

“Cậu không phải là thu thập tình báo sao? Ngay cả mật mã cũng không biết, làm sao thu được tình báo hả?” John khoanh tay châm chọc Eugene.

“Thu thập tình báo viên đương nhiên biết mật mã. Nhưng đây không phải mật mã của chúng tôi.”

“Còn phân loại mật mã của thu thập tình báo viên với không phải sao?”

Eugene còn muốn cùng John tranh cãi, lại bị Aslan ngăn lại. “Các cậu đừng ồn ào nữa. Mau nghĩ cách đi! Còn có hai tiếng nữa là hết giờ.”

“Lão đại, nhìn cậu không có vẻ lo lắng chút nào a.”

Nhưng vào lúc này, một thanh âm thô lỗ cắt ngang bọn họ. “Trung đội trưởng đội 3 Charles báo danh.”

Đội trưởng người da đen đỡ nữ sinh hướng Aslan hành lễ. Aslan cũng đáp lễ, “Cậu có chuyện gì sao?”

“Xin hỏi có phải mọi người đang tìm người giải mã không?”

“Hử? Cậu biết giải mã?” Nhìn dáng vẻ thô kệch của gã, John căn bản không tin người này biết mấy ý nghĩa mấy “chữ nguệch ngoạc” kia.

“Không phải tôi. Là cô ấy.” Charles chỉ vào nữ sinh sau lưng.

Nữ sinh bị gãy chân vẫn ở trên lưng Charles, tuy đã được băng bó hơn nữa dùng nhánh cây cố định nhưng vẫn còn rất đau. Dù vậy nữ sinh vẫn nhẫn nại, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đến đáng sợ.

“Cậu có khỏe không?” Aslan thân thiết hỏi.

Nữ sinh gật đầu, tiến lại gần nói: “Tôi không sao. Hồi trung học tôi là thành viên trong đội giải mật mã, còn từng tham gia giải đấu.”

“Tốt.” Aslan gật đầu, chỉ vào thạch bích nói: “Trên này có một đoạn mật mã. Hẳn là người đi qua con đường này trước đây để lại. Nhiều chỗ trên thạch bích đều có, đoán là dùng để chỉ phương hướng, chúng ta cần biết trên đó viết gì.”

“Được. Tôi có thể thử xem sao, nhờ mọi người thu thập ký hiệu.”

Cả đội nghỉ ngơi tại chỗ, mưa cũng bắt đầu rơi xuống. Connor ngồi xổm bên cạnh tảng đá, cả người cuộn bên trong áo mưa.

“Thật đáng sợ, liệu chúng ta có đi ra được không?”

“Đừng nói bừa.” Kỷ Vũ mặc quần áo mưa đứng bên cạnh, bởi vì trời quá tối, hắn liền bật đèn pin năng lượng mặt trời. Ánh sáng chiếu vào người Lưu Bình An cũng đang ngồi xổm bên cạnh Connor.

“Tiểu An, cậu có lạnh không?” Fitzgerald ngồi sát vào Lưu Bình An, nhìn bả vai đơn bạc của cậu, hắn thầm nghĩ không biết có nên ôm cậu hay không. Nhưng lại không dám động thủ.

Lưu Bình An lắc đầu, loại tình huống này cậu thường xuyên gặp phải. Ở sa mạc rất dễ lạc đường. Hơn nữa khí hậu biến hóa cũng tương đối kịch liệt. Một chốc nắng nóng thiêu đốt da thịt, lát sau lại mưa to gió lớn lạnh thấu xương. So với lúc đó, thời điểm này bất quá chỉ như một bữa ăn sáng.

Kỳ thật Lưu Bình An cũng có biện pháp có thể tìm được đường ra khỏi nơi này. Nhưng lại cần tốn rất nhiều thời gian, hiện tại bọn họ không có nhiều thời gian như vậy. Nhưng nếu là trước kia, mặc kệ tốn bao nhiêu thời gian, Lưu Bình An khẳng định đã bắt đầu tìm đường thoát. Vậy mà hiện tại cậu lại ngồi xổm ở chỗ này, cùng đợi lệnh của quan chỉ huy.

Điều này chứng tỏ cậu đã bắt đầu tin tưởng Aslan.

“Các vị đội viên, lập tức tập hợp, chuẩn bị xuất phát.” Trinh sát viên thông báo mệnh lệnh xuống dưới. Xuất phát ý nghĩa chính là bọn họ đã tìm được đường ra. Điều này không thể nghi ngờ đã chấn động tinh thần của tất cả đội viên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.