Âm Mưu Nơi Công Sở

Chương 17




Mà nhìn hai người như hai chú chọi gà, hai ánh mắt đều mở to tròn, trừng mắt như người chết, trên cánh tay cũng nổi gân xanh, cả hai đều muốn dốc hết khí lực, khiến mọi người đứng ngoài quan sát cũng cực kỳ khẩn trương, chỉ sợ bọn họ vạn nhất xảy ra điều xấu! Lưu Bị lo lắng cho huynh đệ của mình, bên cạnh hắn cũng chỉ còn một người có thể đánh nhau; mà Khoái Lương thì lo lắng cho Hoàng Trung, Kinh Châu khó được có được một viên hổ tướng, nếu lại bị tổn thương, sẽ tìm người khác ở nơi nào đây?

Đột nhiên, một tiếng thét, từ ngoài - trướng truyền đến!

"Địch tập kích!"

"Cái gì?" Người đầu tiên kịp phản ứng, không phải là Lưu Bị với Khoái Lương đứng ngoài quan sát, còn cả Trương Vệ, ngược lại là hai người Trương Phi với Hoàng Trung đang hết sức chăm chú đọ sức với nhau!

"Địch tập kích từ nơi nào?" Hai người đồng thời buông lỏng tay ra, nhanh chóng chạy ra ngoài trướng!

"Ha ha ha!" Ngay khi hai người sắp đi ra ngoài đại trướng, Từ Thứ đột nhiên cười ha hả!

"Ngươi. . . Thiện Phúc tiên sinh, ngươi cười cái gì?" Trương Phi đã nghe được tiếng Từ Thứ cười, dừng bước, hỏi.

"Mời nhị vị tướng quân chớ trách, mới vừa rồi là mưu kế nhỏ mọn của tại hạ, tại hạ chỉ muốn tách hai vị ra, mời hai vị bỏ qua!" Từ Thứ cười nói.

". . ." Trương Phi với Hoàng Trung im lặng, con mắt hai người cũng không nhỏ, hai người nhìn nhau, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đột nhiên đều nở nụ cười.

"Ha ha ha, lão già Hoàng Trung, ngươi đã lớn tuổi như vậy, sao khí lực còn lớn như vậy?" Trương Phi nói trước.

"Ha ha ha, khí lực của ngươi cũng không nhỏ, mạnh mẽ hơn cả lão phu, nhưng nếu như giao chiến, ngươi nhất định bại bởi tay ta!" Hoàng Trung đáp. Nói gì đi nữa Trương Phi đang tuổi tráng niên, khí lực hơn hắn một bậc, cũng có thể hiểu được! Chỉ là, hắn đã quyết định xong chủ ý, sau này khi đánh nhau với Trương Phi, nhất định không thể tỷ thí võ nghệ cùng hắn, khí lực của mình so ra kém hắn, dùng cung tên mới có thể nắm chắc phần thắng!

"Ha ha, Tam đệ cùng Hoàng lão tướng quân có thể nói không đánh nhau thì không quen biết. Nào, chúng ta hãy cạn chén, chúc mừng quân ta có hai viên hổ tướng. Lần này chúng ta nhất định có thể đại phá Hứa Thành!" Lưu Bị rất biết nắm lấy cơ hội liên lạc cảm tình, thừa dịp này, hắn nâng chén nói.

Những người khác thấy thế, cũng đều uống một ly! Chỉ có Trương Vệ, một thân một mình, buồn thảm ngồi ở đó, lạnh lùng nhìn hết thảy!

"Trương tướng quân, hẳn là ngươi đang suy nghĩ chúng ta cần phải công Hứa Thành như thế nào, đúng không?" Khoái Lương uống rượu xong, thấy Trương Vệ vẫn không nhúc nhích, biết không nên đối xử quá lãnh đạm với hắn. Tuy rằng hiện tại trên thực tế hắn chỉ là con tin!

"Hừ!" Trương Vệ cũng không trả lời, hắn chỉ ngồi ở một bên, uống rượu!

"Trương tướng quân, kỳ thật, đối với lần tiến binh này, tại hạ có một đề nghị, hai bên chúng ta tổng cộng để lại một vạn binh mã trấn thủ Uyển Thành, sau đó, tướng quân cùng Lưu sứ quân làm chủ soái, cùng nhau quản lý công việc hành quân, thế nào?" Khoái Lương biểu hiện giống như một loài động vật vô hại. Đáng tiếc, bất kỳ ai cũng có thể hiểu được sự ác độc trong lời nói của hắn.

"Ha ha ha, Khoái Lương tiên sinh quả nhiên là danh sĩ Kinh Tương nha, vừa ra khỏi miệng là được kế hay!" Trương Vệ cười nhạt, đối với đề nghị này của Khoái Lương, cho dù hắn có chết cũng không thể đồng ý! Để cho quân Hán Trung đi theo giao chiến cùng với bọn hắn, chính mình lại cùng làm chủ soái hành quân cùng Lưu Bị, nói cách khác chính là dùng chính mình làm vật thế chấp, sử dụng quân Hán Trung làm kẻ chết thay, điều này sao có thể được? Mười vạn đại quân gần như chính là một nửa binh lực của Hán Trung, nếu như thương vong quá lớn, cho dù hắn có thể trở về Hán Trung, hắn sao có thể ăn nói với đại ca Trương Lỗ? Cho dù đại ca bởi vì hắn chính thân đệ đệ mà không chỗ dồn vào chỗ chết, Ích Châu Lưu Chương há lại sẽ buông tha cơ hội tốt như thế? Khi đó, Hán Trung không đủ binh lực chẳng phải sẽ gặp phải tai hoạ ngập đầu sao? Nói không chừng, không đợi Lưu Chương động thủ, Lưu Bị người này đã muốn động thủ với Hán Trung trước, bọn chúng có quân Hán Trung làm quân tiên phong, ngồi mát ăn bát vàng, cho dù không thể tấn công đánh bại Hứa Thành, chỉ sợ bọn chúng cũng có thể toàn thân trở ra. Đến lúc đó, nhìn thấy Hán Trung trống rỗng, ai có thể đảm bảo bọn chúng sẽ không vòng lại tiến công Hán Trung? Cuối cùng, chính mình vẫn không thoát được một chữ chết! Nói như vậy, một mình mình chết, so với người trong cả gia tộc chết còn tốt hơn nhiều! Mà dựa và mệnh lệnh của mình đã ban xuống, quân Hán Trung trong Uyển Thành nhất định sẽ không để cho quân Kinh Châu vào thành, bằng vào chắc chắn tường thành Uyển Thành, với binh lực không chênh lệch nhiều, cho dù quân Kinh Châu có Hoàng Trung với Trương Phi, hai mãnh tướng, cũng đừng nghĩ có thể đánh bại bọn họ, bảo đảm một đội quân như vậy, cũng tương đương với bảo vệ Hán Trung! Nghĩ tới đây, Trương Vệ quyết định chủ ý!

"Ai! Tử Nhu tiên sinh nói sai rồi!" Lưu Bị không đồng ý với lời của Khoái Lương, hắn nói: "Trương tướng quân tới trước, Uyển Thành cũng không phải thành trì bình thường, sao có thể không duyên cớ nhường lại?"

"Vậy theo cách nhìn của sứ quân, phải làm thế nào?" Khoái Lương giận dữ, Lưu Bị này quả nhiên không phải đồ tốt đẹp gì. Ta cũng không tin Trương Vệ sẽ không sợ chết! Bỏ qua một cơ hội thật tốt, không cần tới, Lưu Bị hắn muốn nhân cơ hội làm chuyện gì hay sao?

"Tử Nhu tiên sinh, tiếp sau đó lương thảo của chúng ta đều phải đi qua Uyển Thành vận đến tiền tuyến, cho nên, binh lực ở lại trấn thủ Uyển Thành cũng không thể quá ít!" Lưu Bị lại nói: "Cho nên, tại hạ cho rằng có thể để Trương tướng quân để lại năm vạn binh mã bảo vệ thành, mà mười vạn đại quân Kinh Châu chúng ta, Trương tướng quân chỉ huy năm vạn quân Hán Trung, cùng thẳng tiến Lạc Dương, thế nào?"

"Cái này. . ." Khoái Lương rơi vào trầm tư!

"Chúa công lời ấy không sai!" Từ Thứ ở một bên còn nói thêm.

"Sao không sai?" Trương Phi nhìn hắn hỏi.

"Ha ha, . . ." Từ Thứ cười không đáp, cho dù người sáng suốt cũng biết, có mấy lời tuyệt đối không thể nói rõ!

"Được rồi! Ta có thể đồng ý!" Trương Vệ suy tính một lần, nói.

"Tốt, Trương tướng quân quả nhiên rộng lượng!" Lưu Bị vui mừng, cầm chén rượu, nhìn Trương Vệ mời một ly!

"Ai giúp ta đi tới Uyển Thành truyền lệnh?" Trương Vệ trầm giọng hỏi, tuy rằng hắn đã đáp ứng, nhưng tâm tình của hắn vẫn không tốt hơn chút nào!

"Lão phu đi!" Hoàng Trung làm việc luôn luôn phụ trách, luôn đảm bảo!

"Đại ca, ca đến cùng là có ý gì?" Trương Phi nhìn Hoàng Trung dẫn Trương Vệ đi ra khỏi đại trướng xong, vội vàng nhìn Lưu Bị hỏi.

"Ha ha, Dực Đức, tại sao ngươi không hỏi Thiện Phúc tiên sinh? Hắn là nhất định biết rõ!" Quả thật đây chính là một lần khó có được, Lưu Bị lập tức bán chỗ hấp dẫn cho Từ Thứ!

"Ý của chúa công chính là khiến cho Trương Vệ cảm thấy có một chút cơ hội mà thôi!" Từ Thứ nói: "Vốn, Khoái Lương tiên sinh làm mặt đen, dùng tánh mạng uy hiếp Trương Vệ, khiến cho hắn mệnh lệnh mười vạn quân Hán Trung làm quân tiên phong cho quân ta, mười vạn quân Hán Trung, cơ hồ gần như là tiền vốn của Trương Lỗ, Trương Vệ không dám gặp bất lợi? Cho nên, bề ngoài hắn không nói, trong lòng tất nhiên đã nảy sinh ý định chết, bởi như vậy, quân Hán Trung trú đóng ở Uyển Thành, chúng ta lại không dám đơn giản đi vòng qua. Nếu như đường lui bị chặn, chẳng phải là tự tìm đường chết sao?"

"Chúng ta đánh hạ tòa thành này trước không được sao?" Trương Phi nói.

"Ha ha, Uyển Thành là thành kiên cố, chỉ riêng tường thành đã cao chừng sáu trượng, bên trong nội thành còn có đại quân mười vạn. Binh pháp Tôn Tử có nói: binh lực gấp đôi thì tấn công, binh lực ngang bằng thì vây; mà binh lực của chúng ta chỉ là tương đối, cho nên, chúng ta khó có thể phá được Uyển Thành! Thậm chí có thể nói, chỉ cần quân Hán Trung hạ quyết tâm tử thủ, chúng ta căn bản không thể đánh chiếm được! Huống chi trước khi Trương Vệ bị ta cùng với Hoàng lão tướng quân bắt, hắn từng hạ lệnh, hắn không trở về thành, cửa thành Uyển Thành không được mở ra! Bởi như vậy, muốn dùng kế cũng cực kỳ khó khăn!"

"Cho nên, chúa công đồng ý cho Trương Vệ để lại năm vạn đại quân trấn thủ Uyển Thành, lại cho Trương Vệ chỉ huy năm vạn đại quân cùng tiến quân với chúng ta, bởi như vậy, cũng tương đương với việc giao đường lui của chúng ta cho quân Hán Trung của hắn, dùng điều này làm vật thế chấp tính mạng của Trương Vệ! Cũng làm cho Trương Vệ có thể yên tâm, không hề nảy sinh ý định chết!"

"Người kia cái đó giá trị chúng ta nhiều người như vậy mệnh?" Trương Phi nghe xong Từ Thứ phân tích, la lên.

"Trương tướng quân chớ sốt ruột!" Từ Thứ nói tiếp: "Tuy rằng Trương Vệ chỉ huy năm vạn đại quân theo chúng ta tiến lên, quân ta có mười vạn, gấp đôi hắn. Hơn nữa chúng ta còn có Hoàng lão tướng quân với Trương tướng quân, hai mãnh tướng, năm vạn của đại quân Trương Vệ phải nghe chúng ta an bài! Đến lúc đó, chúng ta chỉ cần đưa tin cho Uyển Thành, nói chúng ta chiến sự bất lợi, Trương Vệ lệnh cho bọn chúng nhanh chóng đến giúp, bởi như vậy, bên trong Uyển Thành không còn binh lực, chúng ta có thể đơn giản mà chiếm được thành!"

"Thiện tiên sinh chờ một chút" Trương Phi sờ lên đầu, cẩn thận suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Tiên sinh cho người giả mượn quân lệnh của Trương Vệ, động viên binh lực Uyển Thành, nhưng bởi như vậy, tới khi bọn hắn hội hợp cùng Trương Vệ, há không phải binh lực của bọn hắn cũng giống như của chúng ta, vậy lúc đó chúng ta phải làm gì?"

"Trương tướng quân cũng biết sử dụng đầu óc, thật đáng mừng!" Từ Thứ giễu cợt Trương Phi, khiến cho hắn đỏ mặt lên!

"Thôi được rồi, tiên sinh hãy nói một chút, đến cùng chúng ta phải làm gì?" Trương Phi la lên.

"Ha ha, Trương tướng quân, ngươi đã quên, không phải ta đã nói, binh lực bọn chúng vừa ra, chúng ta lập tức cướp lấy Uyển Thành, bởi như vậy, chính đường lui của bọn chúng bị chặn, bọn chúng còn dám có hành động gì?"

"Vậy người của chúng ta đều ở cùng với người Trương Vệ, sao có thể để cho bọn chúng không chú ý, đến cướp lấy Uyển Thành?" Trương Phi lại hỏi.

"Ai!" Từ Thứ vỗ ót, nói: "Ta còn tưởng rằng Trương tướng quân sẽ sử dụng đầu óc, thì ra chỉ vô ích mà thôi!"

"Sao. . . ?" Trương Phi nghe xong lời này của Từ Thứ, hắn giơ nắm đấm lên trước mặt Từ Thứ!

"Dễ nói, dễ nói" Từ Thứ nhìn nắm đấm của Trương Phi to như bình bát ( chén ăn của sư ), lập tức hắn thay bằng một khuôn mặt tươi cười, nói: "Kỳ thật rất đơn giản, chúng ta có thể đưa tin cho Lưu Kinh Châu, khiến cho Lưu Kinh Châu phái người tới đánh chiếm Uyển Thành!"

"Thế nhưng, nếu như Trương Vệ hạ lệnh, khiến cho quân coi giữ Uyển Thành vô luận tình huống như thế nào cũng không được xuất binh thì sao?" Khoái Lương hỏi.

"Ha ha, Trương Vệ chính là thân đệ đệ của Trương Lỗ, tình nghĩa vô cùng, cho dù Trương Vệ để lại quân lệnh đó, tướng lĩnh trấn thủ cũng không dám để cho hắn gặp nguy hiểm, nếu không, thấy Trương Vệ gặp nguy không cứu, tánh mạng hắn chẳng phải khó bảo toàn sao?" Từ Thứ đáp.

"Thì ra là thế, đại ca, thì ra đại ca lại nghĩ ra diệu kế như thế, thật đúng khiến cho lão Trương ta suýt chút nữa không hiểu!" Trương Phi nghe xong Từ Thứ giảng giải, cảm thán nói.

"Cái này. . . Ta. . ." Lưu Bị xấu hổ vạn phần, nào hắn có nghĩ ra nhiều như vậy? Vừa rồi nghe Từ Thứ giảng giải, hắn cũng như lọt vào trong sương mù. Hắn vốn chỉ nhìn ra trong mắt Trương Vệ có ý tứ dứt khoát, cho nên, đưa ra một kế sách hòa hoãn, khiến cho hai bên đều có thể tiếp nhận, nhưng Từ Thứ lại căn cứ vào điều này chế ra một kế sách, thật sự khiến cho hắn không thể ngờ!

"Kỳ thật, ta cũng thật không nghĩ nhiều như vậy. Phần sau hoàn toàn là kế sách của Thiện Phúc tiên sinh mới đúng!" Lưu Bị có một ưu điểm, hắn tuyệt đối không bao giờ chiếm công lao của thuộc hạ!

"Bất kể là kế sách của ai, dù sao đối với chúng ta mà nói, đều có chỗ tốt!" Vốn Khoái Lương nghe xong Từ Thứ giải thích, đã nảy sinh ý tưởng thu hồi binh quyền, thu thập Lưu Bị, nhìn thấy dáng vẻ khiêm tốn của Lưu Bị, mới nhớ tới, chính mình trước kia kết giao cùng hắn mấy lần, cũng không nhìn ra Lưu Bị có bản lãnh gì! Hơn nữa, nếu hắn có trí lực bực này, còn có thể liên tiếp thất bại sao? Lúc này Khoái Lương mới buông tha ý nghĩ này, nhưng hắn càng cảm thấy hứng thú đối với Từ Thứ. Hắn quyết định hắn nhất định phải đoạt được Từ Thứ từ trong tay Lưu Bị, một kẻ vốn không có tiền đồ!

Không lâu sau, Hoàng Trung cùng Trương Vệ đã trở về, bọn họ đến dưới thành Uyển Thành dạo qua một vòng, truyền quân lệnh, quân Hán Trung lập tức phái ra năm vạn binh mã hộ tống quân Kinh Châu cùng giao chiến! Vì vậy, quân Kinh Châu cùng quân Hán Trung cũng không nảy sinh một trận đại chiến theo như suy nghĩ của Hứa Thành, mà cùng nhau tiến quân về hướng Lạc Dương! Ở trước mặt bọn chúng, có hai con đường, mà trên hai con đường này, chỉ lần lượt có hai thành nhỏ ngăn bọn chúng! Lạc Dương, tựa hồ có chút nguy hiểm!

********************************************

Mà trong khi đại quân Lưu Bị đang tiến về phía Lạc Dương, ở một chiến tuyến khác, đại chiến lại đã sớm bộc phát! Chỗ đó chính là —— Huỳnh Dương!

Tào Tháo nghe nói Hứa Thành Tiến quân Ung Châu xong, lập tức triệu tập các lộ binh mã thủ hạ, để lại Tào Nhân trấn thủ Nhữ Nam, Xa Trụ thủ thành Từ Châu, Nhạc Tiến thủ Đan Dương, Hạ Hầu Uyên mang kỵ binh đóng quân ở khu vực Hoài Âm, lại lưu Tang Bá trấn thủ Thanh Châu, sau đó Tào Tháo, tự mình dẫn đại quân ba mươi vạn, dùng Hạ Hầu Đôn làm tiên phong, mang theo mấy tướng Quan Vũ, Hứa Chử, Tào Hồng, Tào Thuần, Vu Cấm, Lý Điển, Lưu Duyên, Biện Hỉ, Khổng Tú, Thái Dương, Mao Giới, cùng với các mưu sĩ Quách Gia, Trình Dục, Lưu Diệp, Tuân Du, Lữ Kiền, còn có, con trai trưởng Tào Ngang, cháu trai Tào An Dân, Tào Hưu, Tào Chân, Hạ Hầu Bá, Hạ Hầu Thượng, trùng trùng điệp điệp, hùng hổ mà thẳng tiến tấn công Huỳnh Dương!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.