Âm Mưu Ngoại Tình

Chương 8-2




Editor: heisall

An An mới vừa nhảy được một nữa thì thân thể đã té mạnh xuống, đau đến nhe răng trợn mắt.

Oán hận trừng mắt liếc Đồng Lôi, vuốt vuốt cái mông bị té đau, tiểu nha đầu này không nói lời nào cũng còn được, vừa nói liền muốn hại chết người, đây quả thực là giết người mà.

Đồng Lôi cũng bị cô làm sợ hết hồn.

"An An, cậu không sao chứ?"

Mắt An An trợn trắng, nếu không phải cô ấy đang mang đứa cháu nhỏ tương lai của mình trong bụng, thật muốn kéo cô dậy vứt trên mặt đất thử một chút, nhìn xem thử có đau hay không.

Đáng tiếc, phụ nữ có thai là lớn nhất!

"Không có việc gì, xoa chút là hết."

Đưa tay sờ lên bụng Đồng Lôi, trong lòng cô nói thầm, tiểu tử chết toi nếu không phải nể mặt con, dì đây sẽ không giúp, con yên tâm dì cũng không tin mẹ con không cần con.

Nói được là làm được, thu tay lại, mặt cũng chậm rãi cúi xuống.

"Lôi Lôi, mới vừa rồi cậu nói lời gì mà hồ đồ vậy, cái gì gọi là tới không đúng lúc, muốn có đứa bé cũng cần phải có duyên phận, cậu cho rằng giống như mua bán thức ăn ở chợ sao, nghĩ đến khi nào thì nên mua cái gì, không muốn liền không cần nữa. . . . . ."

An An kích động nói xong, dĩ nhiên Lôi Lôi nghe xong cũng hơi mờ mịt, cô giống như cái gì cũng không nói, lập tức kéo An An ngồi dậy.

"An An cậu nói cái gì đấy?"

Bị cô cắt ngang, An An càng tức giận hơn: "Aiz, tớ nói, sao cậu lại mau quên như vậy, lời mới vừa nói liền quên, Lôi Lôi không cần phải như vậy?"

Rốt cuộc đây là chuyện gì?

Nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Đồng Lôi, An An không muốn tin cô mau quên cũng khó, tiến lên trước sờ cái trán của cô một chút: "Nhiệt độ rất bình thường, không có bệnh."

Khẽ cái tay đang sờ trên trán của mình một cái, nói nhiều như vậy, cô cũng biết An An ở đây lo lắng cái gì: "An An, tớ chỉ nói đứa bé tới không đúng lúc, không phải là không muốn nó, cậu ở đây đoán mò cái gì chứ?"

Lần này đến phiên An An trợn tròn mắt, là mình suy nghĩ quá nhiều.

"Cậu thật sự không nghĩ như vậy?"

Gật đầu một cái, cô thật sự không nghĩ như vậy, đột nhiên có chút cảm động rơi lệ, ôm cổ An An: "An An, đứa bé này thật hạnh phúc!"

Hiểu rõ gần đây cô bị uất ức quá nhiều, An An không biết nên an ủi cô thế nào, có lẽ có đứa bé sẽ là một chuyện tốt.

Đi tiễn bác sĩ, Lục Minh Hạo trở lại liền nghe An An ở đó gào to, cho rằng cô thật sự muốn bỏ rơi đứa bé kia, không ngờ lo sợ không đâu một hồi, bây giờ trong phòng là bầu không khí hết sức hài hòa, hài hòa đến quên tất cả bi thương.

Ngày nghỉ lần này vì Đồng Lôi nên kết thúc sớm hơn dự định, An An trở lại Đồng thị, Lục Minh Hạo cũng trở về Lục thị, mỗi người đều trở lại cuộc sống của mình.

Chỉ là mỗi ngày An An sẽ gọi điện thoại hỏi chuyện đứa nhỏ một chút, Lục Minh Hạo thỉnh thoảng cũng mang chút canh từ nhà lớn tới đây, nói là phụ nữ mang thai cần bồi bổ thật tốt, An An còn cười anh, về sau nhất định sẽ là một người chồng chu đáo.

"Aiz da, bụng hơi đau, không biết hôm nay ăn phải cái gì rồi?" An An ôm bụng, gương mặt khó chịu, nhìn hai người bên cạnh một chút, rõ ràng buổi trưa cũng ăn giống nhau tại sao bọn họ không có việc gì?

"Cái người này sao lại phiền toái như vậy? Ai bảo buổi trưa cô ăn nhiều như vậy?" Lục Minh Hạo hình như chờ có cơ hội sẽ nhạo báng An An mấy câu, huống chi hôm nay rõ ràng anh muốn một mình đưa Lôi Lôi ra ngoài, không ngờ tên xui xẻo này cũng đi theo, anh có thể không tức giận sao?

"Anh. . . . . ." Bởi vì bụng quá đau, An An có vẻ không còn chút hơi sức, chỉ có thể uất ức đưa ánh mắt về phía Đồng Lôi đang ngồi phía sau.

Đồng Lôi nhìn cô như vậy quả thật không đành lòng, chỉ chỉ cửa hàng tổng hợp đối diện, ý bảo Lục Minh Hạo dừng xe.

"Anh hai, dừng xe ở chỗ này đi, em muốn đi dạo một chút."

"Hừ, nể mặt Lôi Lôi, coi như thương hại cô vậy" Anh tuấn dừng xe ở chỗ đậu xe, xe còn chưa dừng hẳn, An An liền xông ra ngoài.

Đồng Lôi chắc lưỡi hít hà, tốc độ này có thể sánh ngang vô địch Olympic rồi.

"Tổng giám đốc, hôm nay sao anh có thời gian rãnh tới cửa hàng vậy?" Khi Lục Tử Hiên vừa xuất hiện thì cả cửa hàng đều xôn xao, quản lý lấy tốc độ nhanh nhất đi tới bên cạnh anh.

Còn thư ký bên cạnh thì rất dè dặt, nhìn quản lý phí sau, không biết có nên đồng tình, gần đây tâm trạng của tổng giám đốc thật sự không tốt, hình như còn nghiêm trọng hơn so với trước kia, trước đây chỉ đi kiểm tra cửa hàng vào thứ hai, bây giờ thì khi nhớ tới sẽ đến kiểm tra đột xuất.

"Chẳng lẽ tôi không thể tới sao?"

Giọng nói Lục Tử Hiên rất lạnh, lạnh đến nổi quản lý run run một hồi, vội vàng cúi đầu khom lưng chịu tội.

"Dĩ nhiên có thể, dĩ nhiên có thể. . . . . ."

Anh chán ghét nhất chính là loại người nịnh nọt này, vô cùng không muốn nhìn thấy, không đợi quản lý nói hết lời chân liền bước thẳng tới thang máy.

"Oa, đây là ai vậy? Mọi người nhìn xem quản lý của chúng ta giống như chuột thấy mèo, bình thường ông ta luôn chèn ép tôi, không ngờ cũng có lúc lo sợ như vậy?"

"Đúng vậy, đúng vậy, thật là hả giận."

". . . . . ."

Mấy nhân viên bán hàng xúm lại nói chuyện, cũng không quan tâm bây giờ là lúc nào, tổ trưởng bán hàng vừa nhìn tình huống này, mặt cũng xanh mét, lớn tiếng gầm thét: "Cái gì con chuột con mèo? Đây chính là tổng giám đốc của chúng ta, dù thế nào cũng là hổ chứ? Các người nếu vẫn ở chỗ này nói chuyện, tôi không dám đảm bảo một lát nữa các người có thể bị đuổi việc hay không? "

Mấy người vừa nghe cô nói như thế, lập tức tản ra, làm tốt vị trí của mình, thỉnh thoảng vẫn nghiêng mắt nhìn về phía thang máy, hi vọng tổng giám đốc trong tin đồn có thể nhìn lại một cái.

Trong thang máy, Lục Tử Hiên lật xem số liệu thư ký đưa qua, quản lý đứng sau lưng run lẩy bẩy.

"Đây chính là doanh số một tháng này các người nộp cho tôi sao? Thành tích bình thường, tháng sau nếu như còn như vậy, tôi nhất định sẽ cho ông đi dọn dẹp cửa hàng."

"Dạ dạ dạ, tôi hiểu."

Đây quả thực là bị dày vò rồi? Mới vừa rồi còn lạnh muốn chết, hiện tại lại cảm thấy nóng đến chết mất, giọt mồ hôi lớn chừng hạt đậu rơi xuống từ trên trán.

"Đinh!" Cửa thang máy mở ra, một nhóm người đi ra.

"Anh hai, anh thấy cái này như thế nào?"

Một âm thanh ngọt ngào truyền đến, mặt Lục Tử Hiên lập tức đen xuống, tốc độ dưới chân cũng tăng nhanh hơn rất nhiều, đập vào mắt là Đồng Lôi cột tóc đuôi ngựa thật cao, trên người mặc một bộ quần áo Nepal rộng thùng thình có vẻ đoan trang nhã nhặn, hơn nữa trên mặt còn là nụ cười ngọt ngào, càng không thể chê vào đâu được.

"Vị tiểu thư này thật sự mặc cái gì cũng đều dễ nhìn? Tôi chưa từng gặp qua ai mặc bộ quần áo này mà đẹp như vậy?" Nhân viên phục vụ ở một bên khen không ngừng, dù sao bọn họ đều được trích phần trăm, bộ quần áo này đến mấy vạn đấy? Phần trăm sẽ không ít.

"Đẹp thì có đẹp, nhưng bây giờ mua quần áo như thế này có sớm quá không?"

Nhân viên phục vụ không hiểu bọn họ nói gì, nhất thời không hiểu được, những người có tiền này căn bản cũng không tiết số tiền này, rất nhiều lời căn bản không dùng được.

"Sẽ không sớm, quần áo dạng này mặc cũng rất đẹp, huống chi về sau em luôn phải mặc. . . . . ." Lục Minh Hạo giơ ngón tay cái lên, nhìn dáng vẻ tươi cười của cô, có chút mất hồn.

Đồng Lôi bị anh nhìn có chút không tự nhiên, lập tức đỏ mặt, nhìn đồng hồ trên cổ tay một chút, có chút oán giận nói: "An An này sao lại đi lâu như vậy?"

"Lục Tử Hiên, sao anh lại ở chỗ này?" Nhắc tào tháo, tào tháo liền đến, âm thanh An An vang lên từ phía sau, Đồng Lôi và Lục Minh Hạo đồng thời ngẩn ra, xoay người, liền thấy Lục Tử Hiên vẻ mặt u tối đang đứng trước mặt bọn họ.

Trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều cảm thấy không được bình thường, yên lặng lui ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.