Âm Mưu Ngoại Tình

Chương 4-1




Quý Như Yên hơi cúi người, biểu tình lạnh nhạt nói,"Thái tử, nương nương, nghĩa phụ, thế tử ca ca, xin thứ cho Như Yên đi gặp phu nhân Trấn Bắc Hầu trước."

"Đi đi."

Tĩnh phi giơ cả hai tay hai chân tán thành.

Lúc trước ở trước mặt Bùi Nguyệt diễn mặt đen, hiện tại tự nhiên cần phải có vai phản diện mới hợp lẽ.

Nàng cũng phải suy nghĩ thật kỹ, làm thế nào để giành được lợi ích lớn nhất từ Trấn Bắc Hầu, Tuyết Bá.

Sau khi Quý Như Yên cùng Trường An Hầu, An Huyền rời đi, vẻ mặt Tĩnh phi nghiêm túc,"Yến vương, chuyện kế tiếp, giao cho ngươi cùng chư vị đại thần thương lượng làm cách nào để Trấn Bắc Hầu nhận tội."

"Nương nương yên tâm, thần đệ sẽ cùng Chung thị lang, Trần ngôn quan thương nghị."

"Tốt."



Thiên lao.

Phu nhân của Trấn Bắc Hầu, Bùi Nguyệt, chưa từng nghĩ tới, đời này mình sẽ được đi một chuyến đến thiên lao của Ti U quốc.

Bị hoàng kim vệ áp giải qua một hành lang thật dài, thấy các loại dụng cụ tra tấn treo đầy trên tường, cả người nàng như bị rút hết khí lực, nhúc nhích cũng không được.

Hoàng kim vệ áp giải nàng vào một gian tù, liền rời đi.

Bốn phía đều yên tĩnh, Bùi Nguyệt rốt cục không nhịn được thất thanh thét chói tai, "Thả ta ra! Ta không có phản bội, ta bị oan! Tĩnh phi nương nương, ta không có!"

Thế nhưng, mặc kệ nàng kêu to thế nào, thiên lao vẫn không có người đáp lại.

Toàn bộ thiên lao, phảng phất như chỉ có một mình nàng.

Thiên lao tối tăm không ánh sáng, khiến nàng sinh sợ hãi.

Đột nhiên cảm giác dưới chân có vật gì đè nặng, nàng cả kinh nhảy ra vài bước, lúc này mới nhìn thứ đè lên chân mình là cái gì.

Đó là một con con chuột lớn!

Lúc này con chuột gặp Bùi Nguyệt, cư nhiên không sợ người, ngược lại đứng ở nơi đó, ngẩng cao đầu, nhìn thẳng vào hai mắt Bùi Nguyệt, đến tận khi Bùi Nguyệt phát cuồng thét chói tai lần thứ hai, nó mới chậm rãi bỏ đi.

"Lão gia! Nguyệt nhi không muốn ở đây, không muốn phải nhìn thấy thứ đó! Lão gia!"

Bùi Nguyệt trốn ở góc phòng, thống khổ ngồi chồm hổm, dúi đầu vào hai cánh tay, cả người sợ đến sắc mặt tái nhợt, nước mắt rơi lã chã.

Không có ai biết, Bùi Nguyệt nàng mặc dù là trưởng công chúa của Di quốc, nhưng mẹ đẻ lại chỉ là một quý nhân nho nhỏ, là tự nàng chiếm được thân phận trưởng công chúa.

Ở hoàng thất cũng không được coi trọng, thậm chí bình thường còn không còn có cái ăn.

Sau khi mẫu thân chết, phải trộm đồ ăn ở Ngự thiện phòng, con chuột trong cung so với con nàng vừa thấy còn lớn hơn vài lần!

Mà, Bùi Nguyệt đời này hận nhất là chuột.

Mỗi khi thấy chuột, tâm tình nàng không thể khống chế được, lại nhớ tới khi còn bé bị nội thị trong cung bắt nạt, để cho nàng cùng những con chuột tranh nhau cướp đoạt thức ăn!

Đoạn kí ức đó, là cơn ác mộng mà cả đời nàng khó có thể quên được!

Lúc Quý Như Yên tiến vào, liền thấy Bùi Nguyệt trốn ở trong góc.

Gương mặt nhu nhược vừa rồi cùa nàng, Quý Như Yên đều để ở trong mắt, nghe vào trong tai.

Lòng của nàng cũng không có nửa điểm thương hại, Bùi Nguyệt ngàn không nên vạn không nên, chính là không ngờ Bùi Khê lại muốn tính toán cả mình.

Nếu nàng không nghe theo Bùi Khê tính toán chính mình, nàng cũng sẽ không bị giam cầm ở nơi này.

"Ngươi cũng biết sợ sao?"

Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên, khiến Trấn Bắc Hầu phu nhân, Bùi Nguyệt chú ý, ngẩng đầu một cái, bằng ánh sáng yếu ớt, cuối cùng cũng thấy được Quý Như Yên đang đứng ngoài gian tù, nhàn nhạt nhìn mình.

Trấn Bắc Hầu phu nhân Bùi Nguyệt lập tức đứng lên, vọt tới chỗ cửa lao, lớn tiếng hét,"Quý Như Yên! Ngươi mau thả ta ra! Thả ta ra!"

"Nhất định sẽ thả ngươi. Nhưng, ta sợ ngươi lại không nghe lời, cho nên đã quyết định để ngươi ở lại đây một vài ngày, thế nào?"

Quý Như Yên lẳng lặng nhìn nàng, ngữ khí lạnh nhạt, không hề để cho đối phương có cơ hội phản bác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.