Âm Mưu Của Nữ Phụ 2: Cho Đến Thời Khắc Cuối Cùng

Chương 8: Giải quyết xong




Editor: Trà sữa trà xanh

Thấy ngoài cửa có người đến, trên mặt Tống Mạc không sóng không gió, không có bất kỳ kinh ngạc, tựa hồ sớm đã đoán được, người đàn ông này sẽ tìm đến hắn.

Thần sắc trong trẻo nhưng lạnh lùng lạnh nhạt nhìn chằm chằm người đàn ông sắc mặt thanh tuyển ôn hòa lại mơ d[d]lq/d hồ mang theo một cỗ lạnh lùng không hợp mấy giây, không nói một lời nghiêng người.

Hứa Giang Nam nhìn Tống Mạc vài lần, bộ dáng phá lệ xa cách, người đàn ông này, đúng là ưu tú, vóc người lỗi lạc, cộng thêm khí chất thanh cao bẩm sinh, điều đó làm cho không người nào có thể xem nhẹ hào quang, anh, tựa hồ so với trong tưởng tượng của Hứa Giang Nam còn muốn ưu tú, còn muốn chói mắt hơn.

Phút chốc, mím môi, không biến sắc thu hồi ánh mắt, Tống Mạc bước vào nhà.

Mặc kệ người đàn ông này có nhiều ưu tú, anh cũng sẽ không lùi bước.

Không khí yên tĩnh thật giống như dòng nước lưu động dừng lại, trên ghế sa lon, hai người ngồi cách nhau một khoảng, đều có thân hình cao lớn rắn rỏi, đều làm cho vô số phụ nữ mê muội khuôn mặt anh tuấn này.

Một cỗ cảm giác tinh tế, vô hình tràn ra ở giữa hai người, cái loại mơ hồ đó, toán loạn, như tia chớp hết sức căng thẳng, cho dù là người mù, cũng có thể cảm nhận được.

Vú Trương bưng nước trà đến, liền lặng lẽ trở về phòng.

Trong phòng lại yên tĩnh.

Sau khi Hứa Giang Nam trầm mặc một lúc, liền dẫn đầu phá vỡ không gian yên tĩnh cơ hồ làm người khác hít thở không thông.

Ánh mắt như mặt hồ mùa đông kết băng lạnh lùng rơi vào gò má Tống Mạc, người đàn ông đoan chính khẽ nhấp tách trà, mắt thâm thúy khép hờ, thoạt nhìn phá lệ không đếm xỉa tới.

Lặng im mấy giây, mười ngón tay đan xen, nói ngay vào điểm chính, "Tống tiên sinh, hôm nay tôi đến mục đích rất đơn giản -- hy vọng về sau anh đừng d[d]l[q]d dây dưa với vị hôn thê của tôi nữa."

Ba chữ vị hôn thê, nói thật tự nhiên thanh thản, cố ý tăng thêm giọng điệu, giọng nói bất thiện, tựa hồ đang tuyên thệ chủ quyền của mình.

Tống Mạc vẫn bộ dáng lười nhác như cũ, giống như không có để lời nói của Hứa Giang Nam ở trong lòng, cái miệng lẳng lặng nhấp trà, khóe mắt ẩn trong hơi nước, khẽ bốc lên, lộ ra một cỗ ngang ngược khinh thường.

Một lát sau, làm như đang rất đắn đo, lơ đãng ngước mắt, ánh mắt không lạnh không nhạt rơi vào gò má Hứa Giang Nam, "Vị hôn thê là còn chưa kết hôn sao?"

Hứa Giang Nam hơi ngẩn ra, người đàn ông này trả lời thật khác so với dự đoán của anh.

Còn không có đợi anh phục hồi tinh thần lại, liền nghe được giọng nói sâu kín của Tống Mạc, "Nếu đã không có kết hôn, vì cái gì tôi không thể dây dưa?"

Ngoái đầu nhìn lại, liền chứng kiến ngón tay thon dài của người đàn ông chụp ở trên tách trà, ngón tay gõ gõ, bộ dáng kia, mười phần khinh thường.

Ngón trỏ đan xen nắm thật chặt, sắc mặt luôn ôn hòa lại mơ hồ mang theo một cỗ giận dỗi, "Không nghĩ tới tổng giám đốc Tống thị trong truyền thuyết mạnh mẽ vang dội chính là một người không biết xấu hổ như vậy."

Ngón tay của Tống Mạc chụp ở trên tách trà ngừng lại, ngước mắt liếc Hứa Giang Nam, bộ dáng trong trẻo nhưng lạnh lùng lạnh nhạt kia, thoạt nhìn rất kiêu căng, một giây sau, liền nghe anh mở miệng, "Theo đuổi người phụ nữ mình thích, có cái gì không biết xấu hổ."

Người phụ nữ mình thích, lúc nói ra mấy chữ này, tim Tống Mạc d[d]lq]d không hiểu sao căng lên một tý, khẽ rung động, rõ ràng anh rất kháng cự, nhưng mở miệng lại tự nhiên như vậy.

Mà mấy chữ này rơi vào trong lỗ tai Hứa Giang Nam, lại là một hương vị khác.

Có người ngấp nghé Tiểu Ngu Nhi của anh, anh không cho phép.

Ánh mắt càng lạnh lùng hơn, thẳng tắp nhìn về phía Tống Mạc, "Xem ra ý của Tống tiên sinh, là nhất định phải đoạt người phụ nữ của tôi sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.