Âm Mưu Của Nữ Phụ 2: Cho Đến Thời Khắc Cuối Cùng

Chương 2: Chuyện ở sân bay




Editor: Táo đỏ phố núi

Tống Mạc không gì nữa, tiếng động trong video đột nhiên phát ra rất lớn, khiến cho Tần Ngu tập trung sự chú ý, ngẩng đầu, vừa nhìn tới không khỏi kinh ngạc hoảng sợ!

Trong màn hình, cô đi ra từ phòng bếp, lúc đi ngang qua sân thường, đột nhiên dừng chân lại, lui về sau vài bước, ánh mắt dừng lại ở trên mấy cái chậu màu xanh lục có mấy cái cây, cau mày lại lẩm bẩm, "Ồ, đây là cái gì? Có thể dùng để nướng cá không nhỉ?" SSdienng dànlew quy9on

Sau đó, thì thấy cô hung dữ quơ cái kéo trong tay đi tới mấy cái chậu màu xanh lục đó, cô vừa đi tới vừa cười ha ha nham hiểm mấy tiếng, hình ảnh đó, hình ảnh đó cảm giác rất giống mẹ kế của công chúa Bạch Tuyết.

Cô thật sự muốn che mặt mình lại, giả vờ như không biết người trong clip đó, thật sự là vô cùng mất mặt.

Nhưng mà, điều khiến cô mất mặt hơn vẫn còn ở phía sau.

Tần Ngu nhìn thấy mình nhanh chóng tách mấy chậu xanh lục đó ra, vừa làm vừa hát lớn lên: Sông lớn nước chảy theo hướng đông, cây kéo của tôi dùng thật là tốt … SSdienng dànlew quy9on

Tần Ngu thực sự là trợn mát há hốc miệng ra.

Sau lưng vang lên giọng nói buồn bã của Tống Mạc buồn bã, "Ca từ thật sự là rất hay, rất hăng hái!"

Tần Ngu đã bị hình ảnh của chính mình trong clip kia làm cho kinh ngạc đến ngây người, nuốt từng ngụm nước, thiếu chút nữa khiến cho mình chết sặc, ai có thể nói cho cô biết, sau khi uống rượu phẩm chất của cô sao lại kém như vậy được chứ! Diễ ng đáng ele quiý don

Mấy đoạn cành cây được vứt liểng xiểng đầy đất, Tần Ngu không biết từ đâu lấy ra một cái túi thu dọn bỏ mấy cành cây vào túi, cái kéo thì quăng xuống đất, một tay cho vào túi áo, huýt sáo thong thả đi tới phòng bếp.

"Tôi là cao thủ nướng cá đó nha, nướng cá vừa thơm vừa mềm, Tống Mạc, tên tiểu tử nhà anh có muốn ăn hay không, sẽ không cho anh ăn, sẽ không cho anh. . . . ." Tự bản thân vừa tự bịa lời hát vừa vui vẻ đi vào phòng bếp.

Tống Mạc một tay khoác lên trên tay vịn của ghế ngồi, một tay để trên đùi gõ theo nhịp, liếc mắt nhìn Tần Ngu một cái, "Cá nướng vừa ngon lại vừa mềm của cô đâu? Thật sự là không cho tôi ăn sao?"

Rõ ràng là đang chế nhạo. Diễng đáng ele quiý don

Tần Ngu ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt của người đàn ông đen nhánh, nhìn kỹ, giống như mang theo một chút không vui.

Người đàn ông này, lại đang chế nhạo cô!

Lần này thật sự là cô muốn khóc không ra nước mắt.

Trong màn hình, cô đã lấy ra một con cá và một chút nước tương, rau dưa gì gì đó, bắt đầu sơ chế đơn giản, hiện trường, vẩy cá rơi vãi tứ tung, nước bắn ra khắp, tình cảnh rất hoành tráng, nồi niêu xoong chảo quăng khắp nơi.

Sau đó, cô nhìn thấy mình cầm cái túi đựng mấy cạnh cây ở bên cạnh đổ ra. 

Nhìn tới đây, Tần Ngu đã nhìn không được nữa, hai chân cong lên, chụm lại cùng một chỗ, nửa gương mặt vùi hết vào đầu gối, chỉ còn lại một đôi mắt trắng đen rõ ràng miễn cưỡng lộ ra bên ngoài, tiếp tục quan sát chính mình trình diễn tiết mục "Đặc sắc có một không hai". Diie nn#da ng#ll ee#qqui qon

Cô vô cùng hoài nghi, sau đó, cô sẽ đem mấy cành cây này ra thiêu rụi căn phòng này sao.

Vô cùng may mắn là cô không có làm như vậy, cô đem những cành cây đó bỏ vào lò vi sóng, cá cũng nhét luôn vào lò vi sóng, trực tiếp để lên những cành cây đó, sau đó nhấn nút công tắc mở, lặng yên chờ đợi cá nướng của cô, cá nướng vừa thơm vừa mềm. Diie nn#da ng#ll ee#qqui qon

Tần Ngu khẽ kêu lên một tiếng, đem mặt hoàn toàn vùi vào trong đầu gối, dến cuối cùng thì cô có suy nghĩ logic như thế nào, mà có lò vi sóng, tại sao còn muốn dùng cành cây, là muốn đem lò vi sóng nướng chín cành cây để ăn sao?

Tống Mạc liếc nhìn cô một cái, vẻ mặt thản nhiên, "Bây giờ đau khổ vẫn còn quá sớm, chúng tôi vẫn còn đang mong đợi xem sau đó cô còn biểu diễn đặc sắc như thế nào."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.