Âm Mưu Của Nữ Phụ 2: Cho Đến Thời Khắc Cuối Cùng

Chương 15: Mệt mỏi




Editor: Trà sữa trà xanh

Anh nhìn cô xinh đẹp động lòng người như vậy, không thể kiềm lòng.

Đúng vậy là không thể kiềm lòng.

Chậm rãi cúi đầu, tay chống trên ghế sa lon bên cạnh cô, hôn xuống.

Phát giác được hơi thở đột nhiên tiến gần cùng gương mặt tuấn tú không ngừng phóng đại của anh, đột nhiên tâm của Tần Ngu khẽ run lên, đầu ngón tay, phát lạnh. Mà tay của cô, ở hai bên người nắm thành quyền.

Trong lòng chỉ tồn tại một ý niệm, muốn tránh, cô muốn tránh.

Biết rất rõ ràng, cô nên thử cố gắng đi tiếp thu, lại như xưa không cách nào lừa mình dối người.

Đáy lòng của cô đang không ngừng kêu gào, khẩn cầu, xuất hiện một kỳ tích, ví dụ như, đột nhiên Tần Lãng từ trong phòng chạy ra, cắt đứt tình cảnh thoạt nhìn tựa như không còn cách nào tránh khỏi này, hay là, điện thoại di động của Hứa Giang Nam hoặc là của cô, đột nhiên vang lên.

Đáng tiếc, cũng không có.

Mà trong lúc cô hoảng loạn này, động d'd''l;q[d tác của Hứa Giang Nam chưa từng dừng lại, anh đến gần, chậm rãi đến gần, hơi thở quen thuộc, ấm áp như ánh mặt trời, vây quanh cô.

Dưới ánh đèn, gò má của anh thanh tú mà mông lung, tay của anh nhẹ nhàng nắm vai của cô, cái trán chậm rãi dựa vào trên trán của cô, chóp mũi, từ từ gần sát chóp mũi, môi mỏng, gần trong gang tấc.

Hai người bọn họ đã vô cùng đến gần, gần đến mức Tần Ngu hô hấp gian nan, toàn bộ đều là hơi thở nhàn nhạt của anh, như gió mát, anh nhắm mắt lại, giống như một giây sau sẽ hôn xuống.

Tần Ngu vẫn luôn mở to mắt, như thú nhỏ bị kinh hãi, không biết làm sao nhìn gương mặt tuấn tú trước mắt.

Đúng là vẫn không có cách nào thuyết phục chính mình, đi thừa nhận.

Giây cuối cùng, khẽ nghiêng đầu, tránh khỏi nụ hôn của anh.

Môi mỏng của Hứa Giang Nam, cuối cùng chỉ chạm vào gò má của cô, thật nhẹ nhàng.

Không có mềm mại như trong tưởng tượng.

Nhất thời hoảng hốt, Hứa Giang Nam nhíu mày, mở mắt ra, đôi mắt xinh đẹp lẳng lặng nhìn người phụ nữ trốn ở trong lòng mình, cô cụp mặt xuống, cất giấu cảm xúc kháng cự.

Giờ khắc này, bọn họ dán gần như vậy.

Nhưng mà, trong phút chốc, anh cảm thấy giữa bọn họ, xa như vậy, Hứa Giang Nam nghĩ như vậy.

Rất lâu, không nói một lời từ bên mặt Tần Ngu rút khỏi, ánh mắt mất mác nhàn nhạt, đáy lòng, tự an ủi chính mình một câu, cũng may, Tần Ngu cự tuyệt, không triệt để như vậy, cũng may, cô khiến anh hôn mặt cô.

Về sau, anh sẽ từ từ, chiếm đoạt tất cả của cô, trái tim cô, đến người của cô, không phải sao?

Áp lực bên cạnh bỗng nhiên biến mất, Tần Ngu mới ngồi thẳng lên, hơi có vẻ co quắp, nhích người một chút tránh Hứa Giang Nam, mà áp lực liên tục xoay quanh ở trên đỉnh đầu, dần dần tản đi.

Trong không khí ái muội, còn chưa tản đi, vẫn trôi lơ lửng như cũ ở mỗi góc phòng, tựa hồ, ánh sáng trên đỉnh đầu, đều nhiễm lên ý vị không rõ.

Không gian lúng túng, không khí như dừng lại.

Tần Ngu giả bộ bình tĩnh, tim lại nhảy thình thịch, ở đây, có quá nhiều suy nghĩ dây dưa, không biết nói sao, cảm giác kia, là áy náy, là khó xử, hay là, may mắn?

Một hồi lâu, hai bên đều trầm mặc, bầu không khí mới chậm rãi bình thường trở lại.

Một lần nữa trên mặt Tần Ngu mang theo tươi cười, cũng không dám gần Hứa Giang Nam nữa, sợ phát sinh cục diện không thể khống chế vừa rồi nữa, cách một khoảng, cố làm ra vẻ thoải mái nói ra một câu, "Lại còn sử dụng mỹ nhân kế nha, bỏ qua cho em lần này đi." Trêu chọc cười, là điều nàng am hiểu nhất.

Hứa Giang Nam cũng không nói gì, nhìn thẳng cô, ánh mắt kia, yên tĩnh, ôn hòa, thâm thúy, từ trong ánh mắt d[dlq[d của anh, Tần Ngu thấy rõ ràng, là thâm tình.

Đột nhiên, cánh tay anh nhấc lên, giữ tay của cô lại, lần này, mười ngón tay đan xen, phương thức thân mật nhất.

Trong lòng Tần Ngu khẽ run lên, nhìn thấy Hứa Giang Nam bình tĩnh mà ôn nhu nhìn cô, trong đôi mắt kia, có quá nhiều lời nói.

Mà cuối cùng, rơi vào bên tai cô, là giọng nói thong thả trầm thấp của anh, "Tần Ngu, chúng ta kết hôn đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.