Âm Mưu Của Nữ Phụ 2: Cho Đến Thời Khắc Cuối Cùng

Chương 1-2: Buổi học cuối cùng - đẫm nước mắt




Editor: Táo đỏ phố núi

Thư phòng.

Thời tiết rất tốt, hàng ngàn tia sáng chiếu xuống, bên trong căn phòng giống như được mạ một lớp màu vàng vậy. Tống Mạc ngồi ở đó, bên trong đôi mắt màu "vàng" không biết đang tính toán cái gì, mặc một bộ quần áo màu xám ở nhà, vẻ mặt yên tĩnh tuấn dật, ánh mặt trời như biến hoá hư ảo trên gương mặt anh tuấn của anh, nhìn vào bớt đi một chút lạnh lùng, lại thêm một chút dịu dàng.

Tần Ngu đẩy cửa bước vào, thì nhìn thấy một màn như vậy, trong lúc nhất thời nhìn đến ngây người, cho tới bây giờ cô vẫn chưa biết là người đàn ông cũng có khả năng nhìn "Sắc đẹp thay cơm". Di ien n#d ang# lle e#q quiq on

Trong đầu đột nhiên thoáng qua hình ảnh sáng sớm hôm nay, cảm xúc của cánh môi lạnh nhạt kia, đột nhiên trong lòng nhảy dựng lên, cũng không có tiền đồ mà đỏ bừng gò má lên.

"Thất thần ra làm gì, chờ tôi đến ôm cô sao? Tới đây." Thấy cô ngẩn người đứng ở cửa, Tống Mạc đưa mắt liếc nhìn cô một cái, thản nhiên nói, giọng nói còn mang theo một chút chế nhạo. Di ien n#d ang# lle e#q quiq on

Tần Ngu chợt hoàn hồn, sắc đẹp thay cơm? Vừa rồi nhất định là cô đã bị điên, nên mới cảm thấy người đàn ông này đẹp mắt, gì chứ, căn bản chính là một tên kiêu căng ngạo mạn, trong miệng không nói ra được một lời nào tử tế, ngày ngày lôi hai vạn bát ngũ, không biết có cái gì tốt mà lôi (không biết là nói cái gì nữa).

Cô hừ mũi khinh thường một cái, khoanh tay đi qua, ngồi xuống bên cạnh người đàn ông kia, vừa mới ngồi vững, thì nhìn thấy trên màn hình máy vi tính có một đoạn video đang tạm dừng. Dđienn damn leie quyýdon

"Cái này là cái gì thế?" Liếc mắt nhìn màn hình, rồi quay sang hỏi người đàn ông bên cạnh. Don.le.quyi. ocm

Cả người của Tống Mạc đều dựa vào ghế sofa, tỏ vẻ lạnh nhạt thờ ơ, vẻ mặt hứng thú nhìn vào ánh mắt của Tần Ngu, đôi mắt đen nháy hàm chứa suy nghĩ thâm thuý.

Không lên tiếng, một lúc lâu sau mới thu hồi ánh mắt, mới nhấn nút phát tiếp video.

Đúng vậy, trong biệt thự có lắp camera, bởi vì thân phận của Tống Mạc sẽ không tránh được đắc tội với không ít người, vốn cho là để phòng ngừa chuyện bất trắc, cho nên mới lắp camera.

Trong thư phòng rộng lớn như vậy bầu không khí trở nên quái dị không nói nên lời. Dđienn damn leie quyýdon

Hình ảnh lúc ban đầu, một bóng người mơ hồ cúi thấp đầu đi ra từ toilet trong phòng khách, bước chân xiêu xiêu vẹo vẹo, mượn chút ánh sáng mờ nhạt trong phòng khách, lờ mờ có thể nhìn thấy là người đó mặc bộ quần áo dài tới gối, mái tóc dài và đen rối tung xoã xuống trước mặt, che hết cả khuôn mặt.

Nhìn đến đây, không biết sao trong lòng Tần Ngu bất ngờ co thắt lại, tự nhiên có một loại dự cảm không tốt, nét mặt vẫn thản nhiên bắt đầu trở nên căng thẳng, hai tay theo bản năng nắm chặt lại.

Bởi vì hình ảnh của người kia, rõ ràng chính là cô mà, bộ quần áo tới đầu gối, và cái đầu tóc rối tung giống như ổ gà kia.

Nuốt ngụm nước miếng, vụng trộm liếc nhìn Tống Mạc một cái, vẻ mặt của người đàn ông luôn tự nhiên, không chút gợn sóng.

Thu hồi ánh mắt, khẽ nhúc nhích cơ thể, tâm trạng lo sợ bất an nhìn màn hình máy vi tính. Dđienn damn leie quyýdon

Bộ dạng này của cô trong màn hình hiển nhiên là đã say không nhẹ rồi, ngất ngưởng từ trong phòng đi ra, đầu tiên là ánh mắt mơ màng nhìn bốn phía một lát, lúc nhìn được khoảng ba mươi giây, bất ngờ quỳ xuống trước ghế sofa, chẳng biết từ lúc nào trong tay đã có một chiếc kéo nhỏ, không nói câu nào bắt đầu khua khoắng trên ghế sofa, trong miệng liên tục lẩm bẩm, "Trong ghế sofa này có cái gì, mà lại êm như vậy chứ …" Die~nn ddan leêQuyidonn

Chỉ trong chốc lát, trên ghế sa lon xuất hiện một đống lông tơ màu trắng, cô đưa tay ra bốc lấy những sợi lông tơ màu trắng đó, vùi mặt vào đó, bả vai run lên một cái, có tiếng cười khanh khách vang lên từ cái đống lông tơ đó, "Thì ra là cái này, ai da, nhà của người có tiền đều dùng sofa được làm bằng lông tơ."

Giọng nói kia vang dội mà lanh lảnh, vang lên trong bóng đêm yên tĩnh có đôi chút quỷ dị, Tần Ngu trực tiếp nghe thấy cảm thấy sợ hãi, trời ạ, đúng là điên thật mà, người phụ nữ kia, thật sự, thật … Là cô sao?

Nhớ tới câu vô cùng khẳng định mà cô vừa nói với Tống Mạc là "Tuyệt đối không phải là tôi", Tần Ngu cảm thấy xấu hổ hận không thể lập tức chui xuống đất.

Theo bản năng nghiêng đầu liếc mắt nhìn Tống Mạc, vẻ mặt của anh bình tĩnh không chút gợn sóng, ánh mắt vẫn chăm chăm nhìn vào video, khẽ mở miệng, "Đúng là người phụ nữ thô lỗ." Die~nn ddan leêQuyidonn

Tay của Tần Ngu nắm thành quyền, "Ai là người phụ nữ thô lỗ!" Trong giọng nói cũng không có sức lực.

Tống Mạc không nói câu gì nữa, tiếng động trong video đột nhiên phát ra rất lớn, khiến cho Tần Ngu tập trung sự chú ý, ngẩng đầu, vừa nhìn tới không khỏi kinh ngạc hoảng sợ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.