Âm Mưu Của Cô Ấy

Chương 47: Dùng nụ hôn phong tỏa




Lời nói của cô khiến Doãn Triệt và mẹ Doãn vô cùng sửng sốt, trên mu bàn tay Doãn Triệt nổi cả gân xanh, cái tên này làm cho lòng anh rất đau đớn.

Tựa hồ nhìn thấy được biểu tình của Doãn Triệt có gì đó không được bình thường, cô gái chần chừ lại nói tiếp. “Vừa rồi tôi nghe anh kêu hai tên này, tôi cảm thấy nó rất dễ nghe.”

Doãn Triệt hít sâu một hơi, lồng ngực có chút đau, lần này không phải là cơn đau tâm lý, mà là sinh lý, sau khi bị trận đòn kia, vì hít thở sâu nên cơn đau càng thêm rõ rõng.

Mẹ Doãn hoài nghi liếc nhìn cô gái, há miệng định nói nhưng lại không biết nên nói cái gì cho phải.

“Vẫn là đổi tên khác đi, tên này không tốt, tách ra thì còn có thể, đặt chung một chỗ rất không thích hợp, Nghiên Hi, nghe không có sinh khí chút nào.” Cha Doãn mở miệng, ông hiểu rõ suy nghĩ của Doãn Triệt và mẹ Doãn, mặc dù ông cũng không đồng ý, nhưng không có lý do phản đối. Bất luận thế nào cũng không thể sử dụng cái tên này, còn gọi như vậy đối với Doãn Triệt và mẹ Doãn coi như càng không có lối thoát.

Cô gái mặc dù còn không hiểu rõ ý nghĩa trong câu nói của cha Doãn, nhưng cũng khéo léo gật đầu.

Tựa hồ nhìn ra cô có chút khó xử, cha Doãn suy nghĩ một lát. “Hay gọi là Viên Viên đi, mặc dù nghe thông thường một chút, nhưng cô gái có tên này sẽ có phúc khí rất tốt, viên viên mãn mãn.”

Lời nói của cha Doãn khiến tất cả mọi người đều đồng ý, Doãn Triệt cảm thấy có chút mệt mỏi, anh bắt đầu thấy thuốc giảm đau này đã có tác dụng, một cơn buồn ngủ ập tới.

Đợi bác sỹ khám lại cho Doãn Triệt xong, Viên Viên liền cùng mẹ Doãn và cha Doãn trở lại Doãn gia.

Triệt Triệt và Niếp Niếp dưới sự chăm sóc của bảo mẫu đang chơi rất vui vẻ, hai đứa bé đều dần dần hiểu được mẹ của chúng sẽ không thể quay trở về được nữa.

Vốn là mọi người đều lo lắng hai đứa bé sẽ xung khắc nhau, nhưng nhìn chúng bây giờ thì mọi băn khoăn đã có thể dẹp bỏ. Có lẽ là đồng bệnh tương liên, Triệt Triệt và Niếp Niếp luôn dính nhau không rời, một khắc không nhìn thấy nhau cũng không được.

Lúc đầu mọi người cũng không có cảm giác gì, càng về sau càng thấy hai đứa bé có gì không được bình thường, theo như lời bác sỹ tâm lý quan sát, do mẹ mất nên bọn chúng đối với người lớn đều không có cảm giác tin tưởng, ngược lại là bạn cùng lứa sẽ dễ thân thiết hơn. Đợi sau này bọn chúng lớn lên, cũng sẽ bình thường trở lại, bây giờ điều người lớn cần làm nhất chính là quan tâm chúng hơn. Nghe được bác sỹ nói như vậy, tâm trạng mọi người cũng trở nên nhẹ nhõm.

Nhìn thấy Viên Viên đi vào cửa, Triệt Triệt và Niếp Niếp chỉ ngẩng đầu lên nhìn cô một chốc, không hoan nghênh cũng không bài xích.

“Hai đứa bé này lúc nào cũng thế, cô đừng để ý.” Mẹ Doãn giải thích với Viên Viên.

“Là do tôi quấy rầy, con nít như vậy đã là rất biết điều rồi.” Viên Viên nhìn mẹ Doãn cười cười, cô đi đến bên cạnh Triệt Triệt và Niếp Niếp, đưa tay ra, muốn đụng vào gương mặt đáng yêu của Niếp Niếp, một bàn tay mập mạp bé nhỏ đưa ra ngăn cản cô lại.

“Không được phép đụng đến chị tôi.” Là Triệt Triệt lên tiếng, trong mắt thằng bé tỏ ra không đồng ý và phòng bị.

“Dì à, dì là bảo mẫu mới của bọn con sao?” Niếp Niếp mở miệng hỏi thăm, so với Triệt Triệt, Niếp Niếp có vẽ cởi mở hơn, tuy nhiên cái nhìn của con bé đối với cô tỏ ra xa lạ, khiếp đảm và ngượng ngùng.

“Cứ xem là như vậy đi, hai đứa có thể gọi chị là Viên Viên.” Viên Viên thu tay lại, nhìn Niếp Niếp cười cười, nhận ra Triệt Triệt không muốn mình đụng chạm đến Niếp Niếp, cô cũng không muốn cưỡng cầu.

“Làm quen như vậy được rồi, Viên Viên, cô theo tôi lên lầu, nhìn xem phòng ở của mình có chỗ nào cần sửa chữa hay không.”

Mẹ Doãn cũng không có ý định giải thích nhiều trước mặt hai đứa bé, đợi đến khi Viên Viên đi theo bà đến giữa cầu thang, nhìn thấy hai đứa bé đã khuất tầm mắt, mẹ Doãn mới mở miệng. “Hai đứa bé này là như vậy, nhất là Triệt Triệt rất đề phòng người khác, cũng không thích có người lạ lui tới.”

Mẹ Doãn nói gần nói xa cũng chỉ muốn cho Viên Viên biết, nếu như không có chuyện gì cần thiết, không nên đi quấy rầy hai đứa bé. Dù sao cũng là một người lạ, một đứa là cháu ruột của mình, một đứa thì sống với nhau một thời gian dài, mẹ Doãn vẫn có thể phân biệt nặng nhẹ.

Viên Viên mặc dù mất trí nhớ, nhưng cũng không ngu ngốc, cô đáp một tiếng, không nói thêm gì nữa.

Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt lại qua một tuần lễ, sắc mặt Doãn Triệt vẫn tái nhợt không có một chút khí sắc. Sau khi bác sỹ kiểm tra mấy lần, Doãn Triệt vẫn chỉ là có tuột huyết áp chút ít, những thứ khác đều rất bình thường. Mặc dù canh bổ thuốc bổ không hề thiếu, Doãn Triệt cũng rất phối hợp mà uống những thứ này, nhưng thân thể anh lại ngày càng gầy yếu.

Mẹ Doãn vốn định để Doãn Triệt nằm lại bệnh viện thêm vài ngày, nhưng sau lại thấy con trai mình như vậy, bà nghĩ không ở đâu thoải mái bằng ở nhà, liền làm thủ tục cho Doãn Triệt xuất viện.

Doãn Triệt về đến nhà, vui mừng nhất là nhìn thấy hai đứa bé, đã hơn một tuần Triệt Triệt và Niếp Niếp chưa gặp Doãn Triệt, bọn chúng cũng không hỏi người lớn xem có chuyện gì xảy ra, cũng không náo loạn, chỉ là càng yên lặng hơn so với trước kia.

Mẹ Doãn tìm cớ nói với bọn chúng ba đi ra ngoài có việc, mấy ngày nữa sẽ về nhà. Nhưng trong mắt bọn trẻ vẫn là không tin tưởng, khiến bà bận tâm không ít.

Nhìn thấy hai đứa cháu gặp Doãn Triệt liền hoạt bát lên không ít, điều này làm bà thở phào nhẹ nhõm.

Viên Viên nghe được Doãn Triệt xuất viện cũng ra khỏi phòng xuống phòng khách dưới lầu. Thời gian này ngoại trừ ăn cơm phải đi ra ngoài, còn lại cô đều trốn trong phòng đọc sách.

Thật ra thì, ngày hôm sau mang Viên Viên về Doãn gia ở, mẹ Doãn có chút hối hận. Một là ngay cả cô ta là ai bà cũng không biết, thật là rất khó tin cậy, hơn nữa trong nhà còn hai đứa trẻ, Doãn gia nhiều chỗ ở như vậy, cùng lắm chỉ cần đưa cô đến một nơi nào đó, sắp xếp them một, hai người giúp việc là được. Chỉ trách lúc đó bà quá vội vàng.

Thật may là Viên Viên khiến mẹ Doãn tiết kiệm không ít tâm tư, cô không giống như những người phụ nữ khác thích bày vẽ này kia mà rất nghe lời.

“Đến đây ba xem nào, mấy ngày không gặp đã cao thế này?” Doãn Triệt nhìn hai đứa nhỏ, lập tức giang hai cánh tay ra. Triệt Triệt cùng Niếp Niếp lập tức nhào đến trong ngực Doãn Triệt, Doãn Triệt sơ ý trong nháy mắt ngồi ngay xuống đất.

“Bà đã nói là ba các cháu chỉ đi ra ngoài vài hôm, còn không tin bà nội, bây giờ đã tin chưa?” Trong lời nói của mẹ Doãn cũng tràn đầy sự nhẹ nhõm, mấy ngày này Doãn Triệt không ở nhà, hai đứa nhóc kia cũng sắp dọa người khác phải sợ rồi.

Doãn Triệt đưa tay khẽ vuốt đầu hai đứa nhỏ, anh hít sâu một hơi, mùi sữa tắm trên người chúng làm anh cảm thấy an tâm. Cuộc sống quá nhiều chuyện ngoài ý muốn, một tuần lễ không nhìn thấy bọn chúng, anh không lo lắng cũng không được.

“Ba, trên người ba sao lại có mùi của bệnh viện, có phải là mẹ con giống như lần trước nhập viện rồi, sau đó ba gạt con nói là mẹ đi ra ngoài vài ngày, thật lâu sau mới dẫn con đi đón mẹ?” Niếp Niếp chun mũi, trong mắt có chút ước mơ và hy vọng.

Cánh tay Doãn Triệt đang ôm Niếp Niếp bỗng chốc cứng đờ, anh không ngờ rằng Niếp Niếp sẽ hỏi như thế.

Lúc ấy Trần Hi hôn mê, anh cứ nghĩ qua vài hôm sẽ tỉnh lại, anh vẫn luôn nói với Niếp Niếp, mẹ đi ra ngoài, vài ngày sẽ trở về. Đợi sau đó một tháng, anh mới tiếp nhận thực tế là Trần Hi có khả năng không tỉnh lại được nữa, lúc này mới dẫn Niếp Niếp định kỳ đi thăm Trần Hi. Mà lần này, anh đã nói với Niếp Niếp là mẹ đã đi một nơi rất xa, không biết khi nào mới trở về.

“Đừng ngu ngốc, không phải em đã nói với chị rồi sao, nơi rất xa đó chính là thiên đường, sẽ không quay trở về đ

âu.” Triệt Triệt cau mày, nhìn Niếp Niếp chằm chằm.

“Ba. . . . . .” NIếp Niếp hướng Triệt Triệt làm một cái mặt quỷ, sau đó lại quay sang Doãn Triệt chờ đợi đáp án của anh.

Doãn Triệt như bị đóng băng, anh không biết nên giải thích chuyện này như thế nào, nhìn thấy hy vọng trong ánh mắt Niếp Niếp, anh không đành lòng nói ra sự thật.

“Anh Doãn, anh đã trở về rồi.” Viên Viên đúng lúc chen vào một câu, Doãn Triệt mượn cơ hội đứng dậy.

“Ừm, cô không cần vội, ngày mai tôi sẽ cho người giúp cô tìm người thân.” Doãn Triệt nói xong câu đó, lại cúi đầu nhìn hai đứa nhỏ. “Mấy hôm nay có chơi cùng chị Viên Viên không?”

“Có ạ.” Triệt Triệt đáp một tiếng.

Niếp Niếp thì không trả lời, con bé tỏ ra nghi hoặc nhìn Triệt Triệt. “Tại sao em lại nói thế, chúng ta có chơi cùng chị ấy đâu?”

“Cũng bởi vì không muốn chơi cùng em mới nói vậy, chẳng lẽ chị muốn chơi cùng chị ta, không chơi với em? Hay chị hy vọng em chơi với chị ta và sẽ không chơi với chị nữa?” Lời nói của Triệt Triệt giống như khẩu lệnh, Niếp Niếp cái hiểu cái không gật đầu, sau đó quay sang nhìn Doãn Triệt.

“Chị Viên Viên cùng bọn con chơi rất vui.”

Nhìn Niếp Niếp và Triệt Triệt nói chuyện với nhau, Doãn Triệt không khỏi cảm thấy quái dị, Triệt Triệt dường như rất chín chắn. Nhưng ngay sau đó nhớ lại lời nói của bác sỹ tâm lý, anh đem tí nghi ngờ này dẹp tan.

“Về nhà là tốt rồi, mau ăn cơm thôi.” Cha Doãn mở miệng.

Mọi người trong phòng khách tản ra, bảo mẫu dẫn hai đứa bé đi rửa tay.

Doãn Triệt trở về phòng thay quần áo, Viên Viên lo giúp mẹ Doãn sắp xếp lại những vật tùy thân Doãn Triệt mang về từ bệnh viện.

Ăn cơm xong, Doãn Triệt cùng hai đứa bé chơi đùa một lúc, sau đó liền trở lại phòng làm việc xử lý đống tài liệu chất cao như núi.

Nghe tiếng chuông điện thoại vang lên, Doãn Triệt liếc mắt nhìn thấy là Khương Sâm gọi, anh đưa lên nghe.

Giọng nói của Khương Sâm từ điện thoại truyền ra. “Hôm nay cậu đi thăm, không ngờ con đã xuất viện rồi, không thể ở thêm một ngày à?”

Doãn Triệt dừng một chút. “Con ở đấy đã một tuần lễ rồi, làm sao nghĩ tới cậu vội vàng đi thăm khi con đã xuất viện.”

“Thật vất vả cho cháu tôi, ngay cả làm cậu như tôi cũng không đến thăm, thật cảm thấy có lỗi quá, haizz…” Khương Sâm không hề có một chút thành ý sám hối. Doãn Triệt chợt nhớ ra nếu để Khương Sâm tìm người có lẽ sẽ hiệu quả hơn anh biết bao nhiêu.

“Nếu cậu cảm thấy có lỗi, giúp con tìm một người. Cô bé kia hiện đang ở Doãn gia, với năng lực của cậu, chắc là không cần con cung cấp thông tin rồi, quyết định như vậy đi, ba ngày sau chờ tin tức của cậu, con cúp mày đây, vẫn còn đau đầu.” Doãn Triệt không đợi Khương Sâm trả lời đã cúpđiện thoại.

Khương Sâm nghe âm thanh tít tít trong điện thoại, rất không vui bĩu môi, hôm nay lại bị Doãn Triệt lợi dụng! Thôi, ai bảo Doãn Triệt là bệnh nhân, anh quyết định không thèm chấp nhặt. Chuyện tìm người mặc dù đơn giản, nhưng lại phiền toái, hơn nữa người này một chút manh mối cũng không có, anh ghết nhất làm việc kiểu này, Khương Sâm giật giật khóe miệng, dù sao cũng không phải mình tìm, phiền cái gì?

“Tiểu Hắc, giúp tôi tìm người, chính là người Doãn Triệt đã cứu, hai ngày sau chờ tin tức tốt của cậu.” Sau khi gọi cho Tiểu Hắc xong, Khương Sâm đi đến chỗ quầy rượu, lấy một chai rượu đỏ ra. Làm ông chủ cũng tốt, cứ thoải mái mà thưởng thức rượu, tự nhiên sẽ có người khác liều mạng làm việc cho mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.