Âm Mưu Của Cô Ấy

Chương 37: Thật xin lỗi, không phải tôi cố ý




Trần Xương cảm thấy ngay cả ông trời cũng giúp ông ta phát đạt. Ông ngàn tính vạn tính cũng không nghĩ đến, ông trùm giấu mặt của công ty nước ngoài này lại là một người phụ nữ Trung Quốc tóc đen mắt đen, hơn nữa còn mang họ Trần.

Phép tắc giao tế nói cho Trần Xương biết, không có gì có thể so sánh với một mối quan hệ c cùng dòng họ.

Trần Xương vì thế thật vui mừng, cười đến híp cả mắt, nếu nhưng ông ta khiêm tốn một chút, nói không chừng sẽ phát hiện ra sự khác thường. Trần Hi trước mặt mặc dù so sánh với năm năm trước, thay vào vẻ non nớt là thành thục và sắc bén, nheng dù sao cũng vẫn là gương mặt đó.

Trần Tuyết Lệ đứng bên cạnh Trần Xương dường như đã nhận thức ra được điều này, sắc mặt cô ta bắt đầu trắng bệch, cô ta vươn tay lén dò vạt áo Trần Xương, cô ta không dám đường đột thừa nhận, nhưng người phụ nữ này với Trần Hi thật sự là quá giống nhau.

Cảm thấy y phục mình bị ai đó kéo, Trần Xương cúi đầu liếc một cái, Trần Tuyết Lệ đang nắm vạt áo ông ta.

Trần Xương nhìn về phía Trần Tuyết lệ, bộ dáng Trần Tuyết Lệ thì cứ như đang muốn nói lại thôi.

“Trần tiểu thư, vừa rồi chào hỏi đã quên giới thiệu con gái của tôi, đây là Trần Tuyết Lệ, con bé luôn mong muốn trở thành một người phụ nữ thành đạt, rốt cuộc hôm nay cũng có người để noi gương theo.” Trần Xương đẩy Trần Tuyết Lệ ra phía trước.

“Trần tiểu thư, cô khỏe chứ, tôi là Trần Tuyết lệ, sau này thật mong muốn được học hỏi nhiều hơn ở cô.”

Trần Tuyết Lệ nhắm mắt vươn tay ra.

Trần Hi cũng đưa tay ra: “Không cần quá khách sáo, đều là người quen.”

Trần Tuyết Lệ nghe qua lời nói của Trần Hi, sắc mặt càng trở nên tái nhợt.

“Trần tiểu thư xin đi bên này, chúng ta nên đi ra một chút, tất cả mọi người cũng muốn biết cô.” Trần Xương đưa tay ra làm tư thế dẫn đường.

Trần Hi cười cười, khẽ gật đầu, theo hướng chỉ của Trần Xương đi về phía trước.

Trần Xương đang muốn đi theo phía sau cô, một cánh tay kéo y phục ông ta lại, ông ta nghiên đầu nhìn sắc mặt kỳ lạ của Trần Tuyết Lệ: “Chuyện gì?”.

Trần Tuyết Lệ rất ít khi có bộ mặt này, nhất là trước mặt đám đông, thấy cô luống cuống rốt cuộc Trần Xương cũng chú ý.

“Cha, Trần tiểu thư này, dáng dấp thật sự rất giống một người.”

“Người nào.” Trần xương nhìn bóng lưng của Trần Hi, bóng dáng màu đỏ đó trong ký ức của ông ta có chút giống với một người nào đó.

Hơn hai mươi năm trước, khi ông ta đồng ý vào làm con rễ của cái nhà này, ông ta ấn tượng sâu sắc chính là bóng lưng của Trần Cẩm Sắt, mảnh khảnh ưu nhã lại thẳng tắp kiên cường.

Trần Xương nhìn về phía Trần Tuyết Lệ, cô hình như cũng không thể xác định, nhưng biểu tình trên mặt cô ta đã là đáp án cho Trần Xương.

“Không thể nào, cô ta không phải đã chết rồi sao?”

“Lúc ấy chúng ta chỉ thấy có hình, hơn nữa kỳ quái là, người thuê chúng ta, còn hỏi qua chuyện nhiệm vụ, cho nên….. Cô ta cuối cùng có phải hay không. . . . .”

Trần Xương nhìn người phụ nữ mà ông ta cho là khách quý, cô đang cùng Doãn Triệt và Khương Sâm nói chuyện một cách thân thiết, biểu hiện không có gì là lạnh nhạt hay khó chịu, hơn nữa tiếng Trung nói một cách thông thạo như vậy lại càng không giống một người lớn lên ở nước ngoài từ bé.

“Không thể nào là cô ta, cô ta đã chết, hai người chẳng qua là có chút giống nhau thôi.” Trần Xương lắc lắc đầu, tự an ủi mình, ông ta đẩy cánh tay Trần Tuyết Lệ ra. “Đừng giở thói ghanh tỵ của phụ nữ ra, cô tốt hơn nên nghĩ biện pháp nào để lấy lòng Doãn gia đi.”

Nhất cử nhất động của Trần Xương và Trần Tuyết Lệ đều nằm trong tầm mắt của Trần Hi, thấy Trần Xương tươi cười đi tới hướng mình, Trần Hi nâng ly lên ý muốn cụng ly với ông ta, hành động này của cô đối với Trần Xương như được uống Định Tâm Hoàn, ông ta vốn còn đang chần chờ liền bước nhanh đến.

“Trần tiểu thư, thật ngại quá, vừa rồi con bé có hỏi tôi Trần tiểu thư sao lại tài giỏi như vậy, cho nên mới chậm trễ một chút.” Trần Xương cầm ly rượu sâm banh lên cụng ly với Trần Hi, ly thủy tinh phát ra một tiếng vang thanh thúy.

“Phụt. . . . . .” Trần Hi giống như là vừa nghe qua chuyện cười, nâng ly uống một hớp rượu sâm banh. “Rất đơn giản, chỉ cần có tiền, có năng lực, trải qua nhiều năm không được cha đẻ dưỡng dục, cứ cố gắng vài năm là có thể được như vậy rồi.”

Lời nói của Trần Hi khiến Trần Xương sửng sốt trong chốc lát, nhất thòi ông ta không kịp phản ứng như thế nào.

Trần Xương nhìn Trần Tuyết Lệ nháy mắt ra hiệu, Trần Tuyết Lệ vội vàng đi tới bên cạnh Doãn Triệt, đứng sát vào người anh

“Đây là Doãn Triệt, một trong mười thanh niên kiệt xuất của thành phố, vừa rồi nhìn mọi người trò chuyện thật vui vẻ, Doãn Triệt và con gái tôi có quan hệ rất thân thiết, nếu như không phải đi gấp, những người trẻ tuổi nên gặp gỡ một chút.”

Trần Xương ra vẻ trưởng bối, bình thường Doãn Triệt mặc dù không quá chào đón Trần gia, nhưng nên có lễ tiết, Doãn Triệt cũng không làm chuyện hàm hồ. Chính vì vậy Trần Xương dựa vào gia giáo của Doãn gia, cố ý biểu thị hai nhà vô cùng thân thiết.

Trần Hi khẽ nhíu nhíu mày, không phải nói, vị trí Trần Tuyết Lệ đứng bên cạnh Doãn Triệt nhìn vào đúng thật là quan hệ tựa hồ không đơn giản. Trần Hi cố nhịn nửa ngày không thốt ra một câu, cô cảm thấy mình sắp không tiếp tục giả vờ được nữa rồi.

Giả vờ cũng là một môn học, bình thường cô giống như đứng phía sau bức màn điều khiển mọi việc từ xa. Hôm nay trực tiếp đối diện với những con người này, biết rõ bộ mặt thật của họ nhưng phải vờ như không biết, điều này thật sự là một loại hành hạ.

Trần Hi nhìn về phía Mike, Mike lắc đầu một cái, ý nói cho Trần Hi biết, bây giờ còn chưa đến thời điểm ngả bài.

Trần Hi đưa ly rượu lên uống một ngụm, miễn cưỡng đè nén cảm xúc của mình xuống, cô cũng thật lòng bắt đầu bội phục Trần Xương, ông ta làm sao có thể trước mặt nhiều người mà mặt dày vô sĩ như vậy.

Doãn Triệt cảm nhận được ánh mắt bất mãn của Trần Hi, anh âm thầm vui mừng, cô gái này chính là ghen mà cũng không biết. Anh cũng cố ý không tránh né, giả vờ không phát hiện ra việc đứng chung với Trần Tuyết lệ thân mật cỡ nào, chính là muốn nhìn thấy bộ dạng bất mãn của cô gái nhỏ kia.

Rất nhanh, Doãn Triệt cũng cảm giác anh không cười được nữa rồi.

Khương Sâm khôi phục lại dáng vẻ bình thường, không tùy tiện nói chen vào, cũng không tiếp chuyện Trần Xương, nhưng chỗ đứng của Khương Sâm rất khéo léo, anh dán chặt vào người Trần Hi không biết đang nói gì đó, nhưng Trần Hi vốn đang ghen ra mặt cũng trở nên vui vẻ.

“Cậu nhò và Trần tiểu thư đang nói chuyện vui gì thế?” Doãn Triệt không nhịn nỗi, mở miệng hỏi.

“Không có gì. . . . . .” Trần Hi cùng Khương Sâm hai miệng một lời.

“Chỉ có thể hiểu nhưng không thể diễn đạt bằng lời.” Khương Sâm lại bổ sung một câu, sau khi nói xong anh và Trần Hi lại cùng nhìn nhau cười một tiếng.

“Thì ra là Trần tiểu thư cùng Khương tiên sinh cũng quen thân như vậy, Khương tiên sinh lại là cậu của Doãn Triệt, chúng ta đúng là thân càng thêm thân.” Trần Xương phát hiện mình bị bỏ rơi cả nửa ngày không ai nhìn tới, thừa dịp mở miệng chen vào một câu.

“Đúng vậy, anh Triệt và cậu luôn có mối quan hệ rất tốt, Trần tiểu thư đây lại quen thân cậu như vậy, tôi nghe nói cậu cũng là từ nước ngoài trở về, hai người chẳng lẽ đã quen biết nhau từ trước, đây có được coi là gương vỡ lại lành không?” Trần Tuyết Lệ cũng làm cái bóng nửa ngày, liền tiếp lời Trần Xương chen vào mấy câu.

Trần Hi cảm thấy khổ sở đến mức tận cùng rồi, cô hít sâu một hơi, nếu để cho cô tiếp tục đóng kịch, cô nghĩ mình sẽ không kiên trì nổi. Trần Hi nghiên mặt nhìn Mike, Mike lại lắc đầu, điều này có nghĩa là Roger còn chưa giải quyết chuyện của Trần Cẩm Sắt xong.

“Tôi vẫn luôn gọi Khương tiên sinh này, Khương tiên sinh kia, cũng không biết có phải là đã mạo phạm Khương tiên sinh không, tôi có cần theo họ gọi một tiếng là cậu không?” Trần Hi biểu hiện giống như mình đang khiêm tốn thỉnh giáo bọn họ, cô nhìn lướt qua Trần Tuyết lệ, lại nhìn sang Doãn Triệt, cuối cùng chuyển đến Khương Sâm: “Nếu như mà tôi kiên trì gọi Khương tiên sinh, chẳng phải là có vài người sẽ phải gọi tôi là dì sao?”

“Nếu như em đồng ý, muốn được gọi là mợ cũng không vấn đề gì.” Khương Sâm lành lạnh tiếp một câu.

“Phụt. . . . . .” Mike đang ngậm một ngụm rượu thiếu chút nữa đã phun ra khỏi miệng, ông ta phát hiện thì ra Khương Sâm cũng có thiên phú khôi hài, vào một thời khắc nào đó Khương Sâm đúng là một thiên tài.

Trần Hi trợn mắt nhìn Mike một cái, không thèm để ý đến câu nói vừa rồi của Khương Sâm.

Mike buông buông tay, tỏ ý hành động chậm không phải lỗi của ông ta, Roger kiên trì muốn tự mình đi giải cứu người ông ta cũng không còn biện pháp.

“Trần tiểu thư so với tôi lớn hơn, vừa đúng cậu nhỏ cũng lớn hơn anh Triệt vài tuổi, nếu thật là có thể trở thành trưởng bối, vậy mọi người thật sự rất vui mừng rồi.” Trần Tuyết Lệ lại chen vào một câu.

Trần Hi thú vị nhìn vẽ mặt xanh xao của Doãn Triệt, cũng hiểu rõ cảm giác “mặt nóng dán vào cái mông lạnh” không thành của Trần Tuyết Lệ,

“Khụ khụ. . . . . .” Mike nhẹ nhàng ho khan hai tiếng.

Trần Hi nhìn về phía Mike, Mike khẽ gật đầu.

“Quả thực tôi so với cô lớn hơn, chỉ là lớn hơn không bao nhiêu.” Trần Hi tươi cười nhẹ nhõm. “Thật ra thì, cô cũng biết rõ tôi lớn hơn cô mấy tuổi.”

Mặc dù trước sau vẫn giữ nụ cười trên mặt, nhưng vẻ mặt tươi cười của Trần Hi bây giờ so với lúc nãy khác nhau rất xa, nụ cười của cô tràn đầy ý châm chọc và giễu cợt.

“Ha ha, cô nói đùa, tôi không hiểu rõ ý của cô.” Trong mắt Trần Tuyết Lệ tràn đầy nghi ngờ.

“Nói ra thì rất dài dòng, chúng ta còn là bạn học không phải sao, trước kia cũng đã gặp qua mấy lần, chỉ là thời gian đã qua lâu rồi.” Trần Hi đưa tay ra vẻ tính toán: “Tính ra, đã năm năm, thời gian đúng là thật dài.”

“Không thể nào, cô là cô ấy, tại sao vừa rồi không nói.” Trần Tuyết Lệ lắc đầu, cô ta nhìn sang Doãn Triệt, Doãn Triệt đã đứng bên cạnh Trần Hi.

“Cha cô đã biết rồi đó thôi.” Trần Hi chỉ hướng Trần Xương đứng lúc nãy, ông ta đang chay vào cánh cửa nhỏ trong góc đại sảnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.