Âm Mưu Của Cô Ấy

Chương 33: Bản tiểu thư chính là một tay súng thiện xạ




Doãn Triệt vội vã chạy về nhà, cha Doãn đang ở trong phòng khách hút thuốc, trong cái gạt tàn thuốc đã có hơn mười tàn thuốc, nhìn giống như một cái núi nhỏ.

Doãn Triệt đi đến ngồi xuống bên cạnh cha Doãn, rút một điếu thuốc từ trong hộp thuốc ra tự đốt cho mình, hít thật sâu một hơi.

“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, cha… không lẽ người ở bên ngoài?” Doãn Triệt phun khói thuốc từ trong miệng, cau mày nhìn cha mình.

“Đoán mò cái gì, cha làm sao có thể bên ngoài.” Cha Doãn bất đắc dĩ nhìn Doãn Triệt một cái.

“Hay là mẹ có tình yêu khác rồi ?” Doãn Triệt lại hỏi một câu.

“Nói mò cái gì, mẹ con làm sao có thể có người khác.” Cha Doãn trợn mắt nhìn Doãn Triệt.

“Vậy thì vì cái gì? Cha và mẹ nhiều năm như vậy, vẫn ngày ngày ân ái, thế nào đột nhiên mẹ lại muốn ly hôn, có chuyện gì không thể giải quyết, đều đã là vợ chồng già, còn kích động như vậy.”

“Đều là chuyện trong quá khứ, nói ra thì dài dòng, nhưng mà cha cũng không nghĩ tới mẹ con có thể phản ứng lớn như vậy.” Cha Doãn đem tàn thuốc bỏ vào trong gạt tàn, gọi người giúp việc pha một ấm trà.

Doãn Triệt nhận ấm trà từ người giúp việc đưa tới, rót cho cha Doãn một chén, sau đó cũng tự rót cho mình.

Cha Doãn nâng chén trà lên uống một hớp, bởi vì hút thuốc quá nhiều mà khô cả cổ họng.

“Đối tượng kết hôn trước đây của cha vốn là Trần Cẩm Sắt. . . . . .”

Doãn Triệt trừng to mắt nhìn cha Doãn, anh càng nghe càng kinh hãi, làm cho anh cũng không biết nên nói gì mới phải. Anh áy náy nhìn cha mình, hít sâu mấy hơi, hồi phục lại tâm tình.

“Chuyện đã như vậy, cũng không trách được mẹ tức giận.” Doãn Triệt nhìn cha mình, anh , anh không nghĩ ra được một người đứng đắn như cha mình cũng có thể làm ra những chuyện như vậy.

“Mẹ đâu? Ở trên lầu sao? Con đi tìm mẹ nói chuyện một chút, cùng là vợ chồng già, dù là như vậy, cũng không cần phải ly hôn.”

“Không có ở đây, mẹ con thu dọn đồ đạc đến nhà con rồi, không chừng giờ này đã đến nơi.” Cha Doãn lắc đầu một cái.



Nhà con? Nhà nào?” Doãn Triệt nhìn chằm chằm cha Doãn, hy vọng đáp án không phải như mình đang nghĩ.

“Căn hộ của con ở trung tâm thành phố, mẹ con có chìa khóa dự phòng, nói là trước mắt muốn ở đó.” Cha Doãn không còn hơi sức trả lời.

“Cha, con đi trước, con trở về tìm mẹ khuyên giải một chút, cha cũng đừng lo lắng quá, bớt hút thuốc lại đi.” Doãn Triệt giống như cơn gió xông ra ngoài.

Cha Doãn nhìn con trai mình vội vàng chạy đi, lại thở dài một cái, đưa tay cầm gói thuốc lên, rút ra một điếu, làm sao có thể không lo lắng được chứ.

@@@@

【 hợp đồng đã ký kết 】

Trần Hi nhìn thấy tin nhắn của Mike, hài lòng cười cười, cô đem điện thoại ném lên trên ghế sofa, rất nhanh công ty Trần Xương sẽ cần một lượng lớn tiền để rót vào, nếu như Trần Xương không chiếm được sự ủng hộ của Doãn gia, vậy những gì ông ta đầu tư cũng như nước đã đổ đi không thể hốt lại được.

Trần Hi đang suy nghĩ xem có nên làm chút đồ ăn ngon, coi như tự đãi mình. Cô đi tới trước tủ lạnh, mở cửa tủ lạnh ra, cân nhắc nhìn những thứ nguyên liệu bên trong.

Nơi cửa chính truyền đến tiếng mở cửa, Trần Hi nhìn đồng hồ. Doãn triệt mới vừa gọi điện thoại nói không trở lại ăn cơm, nói trong nhà có một chút chuyện, thế nào nhanh như vậy đã giải quyết xong rồi?

Trần Hi không suy nghĩ nhiều, từ trong tủ lạnh lấy ra những nguyên liệu cần thiết, thò đầu ra nhìn về phía cửa chính.

“Mọi việc đã giải quyết xong rồi sao, như vậy…. Chào …” Trần Hi nói chưa dứt lời liền dừng lại, đi vào không phải là Doãn Triệt, mà là một người phụ nữ trung niên, trong tay cầm một túi đồ to.

Trần Hi dò xét cẩn thận từ trên xuống dưới, đột nhiên kinh hãi phát hiện, người phụ nữ mắt xưng đỏ, tóc tai có chút xốc xếch này lại chính là mẹ của Doãn Triệt.

“Cô là ai?” Mẹ Doãn nhìn thấy bên trong nhà có người, đem túi đồ trong tay để xuống dưới đất.

“Con là. . . . . .” Trần Hi không biết trả lời câu hỏi của mẹ Doãn như thế nào.

“Doãn Triệt thuê giúp việc sao? Tôi cũng đã sớm nói nó phải thuê người làm nấu nướng, quét dọn một chút, nhìn xem có người làm căn phòng này cũng ngăn nắp đâu ra đó, tôi là mẹ của Doãn Triệt, cô dọn dẹp cho tôi một phòng, tôi muốn ở chỗ này vài ngày.” Mẹ Doãn đổi giày đi tới ngồi lên ghế sofa, bà nhìn nguyên liệu nấu ăn trong tay Trần Hi, ngay sau đó còn nói: “Thôi cô nấu cơm trước đi, tôi cũng đói rồi, cơm nước xong giúp tôi dọn phòng cũng tốt.”

Trần Hi gật đầu một cái, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, rõ ràng là mẹ Doãn không có nhận ra cô. Trần Hi đi tới phòng bếp đem nguyên liệu đặt lên thớt, cô nhìn lại y phục của mình, áo T shirt vải bông, quần thường, trên đầu còn tùy ý ghim một cây kẹp tóc, cũng thật ra dáng người giúp việc.

Trần Hi nhanh tay lẹ chân nấu cơm, rửa rau, làm đồ ăn, rất nhanh liền làm xong ba món ăn một món canh, đồ ăn đều là những món xào bình thường, không quá phức tạp, nhưng chay mặn phối hợp vô cùng hợp lý.

“Doăn phu nhân, có thể ăn được rồi.” Cuối cùng là canh thịt bò viên nấu với củ cải cũng được bưng lên bàn ăn, Trần Hi kêu mẹ Doãn một tiếng.

Mẹ Doãn cơ hồ cả một ngày cũng chưa ăn cái gì, nhìn thấy các món ăn Trần Hi làm, mặc dù tâm tình không tốt cũng ảnh hưởng đến khẩu vị, nhưng thức ăn nóng hổi này làm cho bà cũng thư thái không ít.

Mẹ Doãn gắp một viên thịt lên bỏ vào miệng cắn một cái, thịt nấu với gừng và hành lá, vừa giữ được mùi thơm của thịt, vừa khử được mùi tanh. Bà hài lòng thở phào nhẹ nhõm, phụ nữ mặc kệ bao nhiêu tuổi, chỉ cần thưởng thức một bữa ăn ngon là có thể làm tâm tình trở nên tốt hơn.

Trần Hi đứng ở bên cạnh bàn, nhìn mẹ Doãn ăn cơm, cô có chút không được tự nhiên, không biết bây giờ nên làm gì thì tốt.

Mẹ Doãn phát hiện Trần Hi lúng túng, bà hướng Trần Hi cười cười, ý bảo cô ngồi xuống. “Cô bình thường chắc không phải là cùng Doãn Triệt ăn cơm, nhưng cũng không cần cố kỵ tôi, ngồi xuống cùng nhau ăn đi.”

Trần Hi cũng nhìn mẹ Doãn cười cười, nụ cười của cô rất không tự nhiên, có chút lo sợ giống như da mặt cũng bị co rút lại. Mẹ Doãn cũng không quá để ý, chỉ nghĩ là cô e ngại người lạ.

“Cô làm việc cho Doãn Triệt bao lâu rồi?” Trên bàn ăn chỉ có âm thanh nhai thức ăn, mẹ Doãn cảm thấy nhàm chán, chủ động mở miệng.

“Một tháng thôi ạ.” Trần Hi lấy chén múc cho mẹ Doãn một chén canh. “Đây là canh củ cải và thịt bò, bổ dưỡng thuận khí, mùa này uống vừa lúc.”

“Đúng là tôi cần thở thông suốt,” Mẹ Doãn vừa nhận chén canh từ tay Trần Hi vừa nói lớn.

Trần Hi âm thầm nhe răng, cô cảm giác mẹ Doãn đang uống canh mà cứ như đang uống máu người khác vậy.

Mẹ Doãn đang uống canh đột nhiên nước mắt rơi xuống, làm cho Trần Hi cả kinh, tay chân cô luống cuống. An ủi người khác thì đơn giản, nhưng người này khả năng sẽ trở thành mẹ chồng tương lai của mình, tất nhiên không hề đơn giản chút nào.

Đều nói quan hệ mẹ chồng nàng dâu luôn luôn khó xử, vạn nhất nếu cô an ủi không tốt, nói không chừng lại càng khó xử hơn.

Trần Hi cũng không định nói gì, cô rút mấy tờ khăn giấy ra đưa cho mẹ Doãn.

“Cám ơn. . . . . .” Mẹ doãn vừa khóc cũng không quên nói cảm ơn, chứng tỏ mình là một người có tri thức tốt.

Trần Hi nhìn mẹ Doãn đã lau hết đống khăn giấy đó, liền rút thêm đưa cho bà.

Mẹ Doãn khóc một hồi, dần dần ngừng lại, hít sâu một hơi, nhìn về phía Trần Hi: “Để cho cô chê cười rồi, bình thường tôi không phải như thế này, tôi cũng đã gấp đôi tuổi cô rồi, để cho người ta biết, thật không biết để mặt mủi chỗ nào.”

“Con cái gì cũng không nhìn thấy.” Trần Hi giả vờ nhìn như ngẩng đầu nhìn trần nhà, lỗ mũi hướng về phía mẹ Doãn.

Mẹ Doãn hì hì bật cười một cái, bà dùng khăn giấy lau khô nước mắt.

“Đứa bé này thật thân thiết, ước gì tôi cũng có con gái như cô. Đúng rồi, Doãn Triệt đâu rồi, thế nào vẫn chưa về?” Mẹ Doãn nhìn xem thời gian.

“Anh ấy vừa gọi điện, nói trong nhà có việc nên về nhà một chuyến.” Trần Hi đáp.

“Ừ. Nhất định là cha của nó tìm nó rồi.” Mẹ Doãn đáp một tiếng, lại thở dài một hơi. “Cơm này tôi ăn cũng không vô nữa, cô ăn xong thì dọn dẹp đi, tôi đi xem tivi.”

“Được ạ.” Trần Hi vội vàng gật đầu, cô nhìn theo bóng lưng mẹ Doãn, thở phào một hơi nhẹ nhõm, quả thật cô rất khẩn trương, cũng đã lâu lắm rồi cô không có cái cảm giác khẩn trương hồi hộp như vậy.

Trần Hi cơm nước xong, dọn dẹp sạch sẽ thức ăn trên bàn, cô cắt một dĩa trái cây bưng đến trước mặt mẹ Doãn. Mẹ Doãn đang cầm điều khiển tivi bấm chuyển kênh liên tục.

“Doãn phu nhân, ăn chút trái cây thôi.”

“Được.” Mẹ Doãn cầm miếng táo lên, bà nhìn Trần Hi. “Cô cũng không hỏi tôi tại sao đau buồn như vậy?”

“Cái đó, con cảm thấy vẫn không nên hỏi nhiều thì tốt hơn.” Trần Hi cười cười.

Mẹ Doãn cảm thấy có chút buồn bực, mặc dù biết cô gái nhỏ trước mặt này không thích nhiều chuyện là tốt, nhưng là trong lòng bà cực kỳ buồn bực, không nói lại không giải tỏa được ức chế. Giống như là đang có lời cấp bách muốn nói cho người khác nghe, người ta lại từ chối, cứ để trong lòng, rất là khó chịu.

“Tôi cảm thấy được cô cũng không nhiều chuyện, chỉ cần cô đảm bảo không nói cùng ai, tôi sẽ nói cho cô nghe.” Mẹ Doãn không đợi Trần Hi trả lời liền bật máy hát: “Phụ nữ nha, không thể quá yêu thích một người đàn ông, tựa như tôi khi đó….”

Trần Hi còn muốn há mồm cự tuyệt, nhưng là nghe được chuyện có liên quan đến Trần gia, cô cố gắng nuốt trở vào ngồi lắng nghe.

Doãn Triệt vội vàng chạy về nhà, vừa mở cửa, bên trong chính là mẹ Doãn đang lôi kéo tay Trần Hi thao thao bất tuyệt gì đó.

“Mẹ, người tới cũng không nói với con một tiếng.” Doãn Triệt không hiểu bây giờ là tình huống thế nào, anh dùng ánh mắt dò hỏi Trần Hi.

Ánh mắt Trần Hi thần bí khó lường, Doãn Triệt nhìn thấy cũng cả kinh trong lòng.

“Con không phải đến chỗ cha con sao, cái lão hỗn đản đó đã nói cái gì.” Mẹ Doãn nhìn về phía Doãn Triệt.

“Mẹ, chúng ta trở về nhà nói.”

“Trở về nhà cái gì, đều là người trong nhà, ta cũng…….” Mẹ Doãn nhìn về phía Trần Hi, bà phát hiện thời gian dài như vậy, thậm chí cô bé trước mặt tên là gì cũng chưa hỏi.

“Cô tên là gì?” Mẹ Doãn hỏi.

“Trần Hi. . . . . .” Trần Hi khách khí trả lời.

“Ta đều cùng Trần Hi nói. . . . . .” Mẹ Doãn đang nói được một nữa, nhìn về phía Trần Hi, lại nhìn Doãn Triệt, thấy con trai mình bất đắc dĩ nhìn trời, bà buông tay Trần Hi ra.

“Cô là Trần Hi, cái người mất tích đó?” Mẹ Doãn dò xét Trần Hi cẩn thận, rốt cuộc cũng nhìn ra một chút cảm giác quen thuộc, năm năm trước bà chỉ vội vã nhìn qua, hơn nữa bộ dạng bây giờ của cô là đang mặc đồ ở nhà, dĩ nhiên là bà khó có thể nhận ra.

Trên mặt mẹ Doãn khó nén chút tức giận, bà trên năm mươi tuổi rồi, lại cùng con dâu tương lai nói nhiều chuyện không hay như vậy, thật đúng là có chút mất mặt.

“Doãn phu nhân, con chính là người mất tích năm đó, vừa rồi thật là không có cơ hội nói.” Trần Hi gật đầu một cái.

Mẹ Doãn liếc Doãn Triệt một cái, trừng mắt oán trách: “Cha con anh cũng không làm được chuyện gì tốt, chuyện lớn như vậy cũng gạt mẹ.”

“Mẹ, Trần Hi trở lại là có một số việc muốn giải quyết trước, nên không tiện để cho người khác biết.” Doãn Triệt nhún nhún vai.

“Có chuyện gì, mà không thể để cho mẹ biết, không phải là hôn sự cùng Trần Tuyết Lệ ư, mẹ đã từ chối rồi, cô gái kia thế mà muốn bỏ thuốc mê cho con, mẹ đã phạm qua sai lầm, không thể để cô ta dẫm lên vết xe đổ đó nữa.”

Mẹ Doãn lại chuyển ánh mắt sang Trần Hi: “Nói nhiều như vậy, cũng không còn sợ mất mặt nữa, nhiều năm như vậy mẹ vẩn luôn đau lòng. Mẹ muốn Trần Tuyết Lệ làm con dâu, vì chính là muốn đền bù cảm giác áy náy trong lòng. Nhưng mà con trở lại cũng tốt, chỉ cần Tiểu Triệt thích, làm mẹ cũng không muốn ép con, Trần Tuyết Lệ thì mẹ sẽ nghĩ cách khác đền bù cho nó.”

Trần Hi nghe xong lời nói của mẹ Doãn, cũng không có lên tiếng, rơi vào trầm tư.

“Mẹ, đừng nói ahhh… Mẹ không phải nghĩ cách đền bù cho Trần Tuyết Lệ nữa, cô ta chỉ là do Trần Xương nhận nuôi, Trần Hi mới chính là con gái của Trần Cẩm Sắt.” Lời nói Doãn Triệt giống như quả bom nổ xuống, mẹ Doãn chỉ biết trợn mắt há mồm nhìn hai người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.