Âm Mưu Của Cô Ấy

Chương 17: Tôi không có hứng thú với đại thúc




Da mặt của Doãn Triệt cũng thật đủ dày, trong nháy mắt hắn đã trụ lại trong nhà Trần Hi được nữa tháng.

Bây giờ Doãn Triệt càng trở nên càn rỡ, hắn thường thừa dịp trong nhà không có ai liền táy máy tay chân với Trần Hi. Lúc thì đem Trần Hi đè xuống ghế sofa hôn một cái, khi thì đưa tay sờ soạng cô. Tóm lại, chỉ cần lúc hai người đơn độc ở cùng nhau, Doãn Triệt cũng chưa từng ngừng nghỉ.

Đối với Doãn Triệt mà nói, hắn rất hưởng thụ loại cuộc sống này, hắn phát hiện cùng Trần Hi cãi vả là một loại hoạt động thú vị bậc nhất.

Nhưng giờ phút này, tâm tình tốt đẹp của Doãn Triệt đột nhiên biến mất. Hắn và Trần Hi mới từ siêu thị mua đồ trở về, trước mắt hắn chính là một chiếc xe thể thao màu sắc sáng chói, gương mặt tuấn mỹ nhàn nhã tự đắc đang hiên ngang đi qua ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

“Khương tiên sinh. . . . . .”

“Cậu nhỏ, cậu đến đây làm gì?” Trần Hi vừa định nói chuyện, Doãn Triệt liền sải một bước chặn ở trước mặt cô, ngăn cách Khương Sâm cùng Trần Hi trao đổi.

“Bảo mẫu của cậu vui đến quên cả trời đất, trong nhà loạn đến không còn chỗ đặt chân, nên cậu cũng chỉ muốn đi du lịch giải khuây.”

Doãn Triệt nhìn bộ dạng nói dối không chớp mắt của Khương Sâm, thật không biết nên nói cái gì cho phải, nào có ai nghỉ phép lại đi tới nhà người khác, người này da mặt cũng quá dày. (Anh cũng như vậy đó thôi ^^)

“Cậu từ từ vui chơi, bọn con lên nhà.” Nói xong Doãn Triệt liền kéo Trần Hi, dùng thân mình ngăn trở tầm mắt của Khương Sâm. Hành vi của hắn có điểm giống như đang tuyên thệ chủ quyền, khí khái ngẩng cao đầu bước đi.

Doãn Triệt ôm Trần Hi đi lên lầu, Khương Sâm ở phía sau không nhanh không chậm đi theo.

Trần Hi lấy chìa khóa ra mở cửa, nghiêng đầu sang chỗ khác muốn nói chuyện với Khương Sâm. Doãn Triệt nhìn ra ý đồ của Trần Hi, hắn dùng sức đẩy mạnh Trần Hi vào nhà, mình thì chặn cửa lại.

“Cậu nhỏ, không cần tiễn nữa, bọn con cũng đã đến nhà rồi, cậu cũng nên trở về đi.” Doãn Triệt rõ ràng không muốn Khương Sâm vào nhà.

“Có bạn từ phương xa tới phải cực kỳ vui mừng, thế nào cũng muốn lưu lại ăn bữa cơm mới được.” Những lời này là Khương Sâm nói, Doãn Triệt đột nhiên phát hiện lúc trước ở tới nhà Trần Hi, mình cũng đã từng nói những lời này. Lão Khương Sâm này da mặt dày như vậy mà cũng đạo ý tưởng của mình. Hơn nữa có người nào nói muốn lưu lại ăn cơm, mà cũng không thèm hỏi lấy chủ nhà một tiếng.

Doãn Triệt cùng Khương Sâm cứ như vậy mà đối nghịch, Trần Hi sau lưng Doãn Triệt nhảy lên nhảy xuống, mặc kệ cô lăn qua lăn lại thế nào, vẫn không thể tìm ra một khe hở giữa khung cửa và Doãn Triệt để lộ đầu ra nói với Khương Sâm một câu.

“Doãn Triệt, anh đừng có ngây thơ như vậy, mẹ tôi cũng sắp về tới rồi, anh ở nơi này chặn cửa còn ra bộ dạng gì, để cho Khương tiên sinh vào nhà đi, nếu không tôi sẽ giận anh.”

Thanh âm Trần Hi nghe giống như có chút tức giận, Trần Hi vừa dứt lời, Doãn Triệt bĩu môi, gương mặt không tình nguyện, lui về sau một bước, Khương Sâm thoải mái đi vào nhà.

“Thế nào mà mấy ngày nay không thấy con, thì ra là chạy đến đây.” Khương Sâm cắm đầu cắm cổ ngồi trên ghế sofa, Trần Hi vào phòng bếp bưng một cái ly đưa cho Khương Sâm.

Khương Sâm rất tự nhiên nếm một ngụm nhỏ, khẽ nhíu mày: “Là loại hòa tan sao?” Hắn nhìn Trần Hi. Giọng nói tựa hồ có chút không hài lòng.

“Trong nhà chỉ có loại này, xin lỗi.” Trần Hi thành khẩn bày tỏ áy náy của ḿnh.

“Tại sao tôi không có, em đối xử thiên vị.” Doãn Triệt bất mãn ở bên cạnh kêu la.

Trần Hi sửng sốt một chút, cô nhìn Doãn Triệt, lại nhìn qua Khương Sâm, đột nhiên phát hiện đây đang là ở nhà mình.

“Thói quen, tiện tay rồi. Anh muốn uống tự mình đi lấy, có cả một bình kìa.” Trần Hi coi như là cho Doãn Triệt một lời giải thích, cũng là nhắc nhở mình, cô bây giờ là đang trong thời gian nghỉ phép.

“Phụt. . . . . .” Khương Sâm cười ra tiếng, tâm tình của hắn rất tốt mặc dù phải uống loại cà phê rất khó uống này, thì ra là nơi này so với hắn tưởng tượng còn thú vị hơn nhiều.

Khương Sâm nói qua muốn ở lại ăn cơm tối, ly cà phê này hắn cũng kéo dài được đến lúc ba Trần mẹ Trần về nha. Hai người lớn nhiệt tình trước sau như một, khi biết Khương Sâm là ông chủ của Trần Hi lại còn là cậu của Doãn Triệt, thoải mái đem Doãn Triệt ra biểu dương, cho là công việc của Trần Hi là do Doãn Triệt giới thiệu.

Điều này cũng coi như đền bù cho Doãn Triệt vừa mới bị tổn thương không ít, nhưng mà hắn vẫn không yên lòng, thỉnh thoảng ở giữa Trần Hi và Khương Sâm lại bắt đầu quan sát.

Bữa cơm này coi như là khách và chủ đều vui mừng, Khương Sâm ăn cơm xong liền sớm một chút cáo từ.

Trần Hi không hiểu chuyến đi của Khương Sâm là vì cái gì, hắn sẽ không thật sự là bởi vì trong nhà loạn không ở được mà cố ý đi tìm cô chứ, nghe qua cũng đã khó mà tưởng tượng nổi.

@@@@

“Xì gà?” Một đầu tóc vàng chóe nổi bật trong bóng đêm, hắn rút từ hộp xì gà lấy một điếu đưa cho Khương Sâm.

Khương Sâm đưa tay tiếp nhận, đem xì gà đặt dưới mũi nhẹ nhàng hít hà: “Anh đem đồ quý của Roger ra sử dụng, không sợ hắn từ trong quan tài bò ra ngoài tìm anh sao.”

“Hắn cũng không nói gì, nếu là hắn có ý kiến gì, tôi đã không hút rồi.” Jess cười buông tay,lấy ra cáibật lửa đem x́ìgà đốt lên.

“Cái bật lửa cũng là bảo vật của Roger?” Khương Sâm nhìn qua đồ vật dùng đốt lửa gì đó của Roger.

“Thừa dịp không có rỉ sắt lấy ra dùng một chút, nếu anh ưa thích, cái này cho anh, dù sao bảo vật của Roger còn rất nhiều.”

Khương Sâm bắt được cái bật lửa, ném trở lại cho Jess, hắn ngẩng đầu nhìn ánh đèn trên lầu: “Nếu như tôi nói cái này cũng là của Roger, anh sẽ xử lý như thế nào?”

“Vậy tôi liền đem cô ấy về lâu đài, dùng để trang trí, dù sao tất cả những gì yêu thích của Roger đều đặt ở đó, cũng không sợ nhiều thêm một thứ.”

“Anh xác định?” Khương Sâm chau chau mày, ánh mắt của hắn cùng Jess đột nhiên giao nhau, dù chỉ có ánh đèn đường mờ mờ, bọn họ tự nhiên có thể nhìn thấy sự nghiêm túc trong mắt đối phương.

Khương Sâm gạt gạt khóe miệng, xoay người lên xe của mình.

“Ai. . . . . . Anh. . . . . . Lời còn chưa nói hết, làm sao lại đi?” Jess hướng sau lưng Khương Sâm hô to.

Tiếng động cơ xe gầm rú vang lên, Khương Sâm để lại cho Jess chỉ là một ánh sáng lướt qua nhanh chóng.

Jess bĩu bĩu môi, người này luôn nói chuyện nửa vời, lại cố làm ra vẽ thần bí, hắn cứ như vậy tin tưởng mình sẽ không động thủ? Jess nhìn ánh sáng trên lầu một chút, xoắn xuýt một hồi, sinh mạng quá dài, hắn lại quá nhàm chán, Khương Sâm chưa bao giờ thích làm việc gì vô nghĩa, hắn coi như đang xem diễn trò náo nhiệt cũng tốt.

@@@@

Khương Sâm xuất hiện lần đầu tiên như vậy, sau đó cũng không thấy đến nhà Trần Hi nữa, đối với việc này, Doãn Triệt thật vui mừng, nhưng trong lòng Trần Hi như đang giăng mây đen không vui nổi, Khương Sâm làm chuyện gì cũng có nguyên nhân, sự xuất hiện của hắn rốt cuộc là biểu thị cái gì.

Doãn Triệt nhìn chằm chằm mặt của Trần Hi, kể từ sau khi Khương Sâm xuất hiện, Trần Hi liền trở thành dáng vẽ này, cô là đang nghĩ đến Khương Sâm sao?

Nghĩ đền điểm này, Doãn Triệt rất không vui mừng, hắn đứng dậy ngồi vào bên cạnh Trần Hi, tay ôm hông cô. Nhìn thấy Trần Hi cũng không để ý gì đến mình, hắn ác ý lấy tay bóp chỗ thịt non mềm bên hông Trần Hi, lần này hắn dùng sức rất mạnh, làm Trần Hi cũng phải kêu đau một tiếng.

“Anh làm gì đấy?” Trần Hi trợn mắt nhìn Doãn Triệt một cái.

“Em đang nghĩ cái gì, có phải nghĩ đến đàn ông hay không, là Khương Sâm?”

Trần Hi cảm giác mình ngửi thấy mùi dấm chua rất nặng.

“Tôi không có nghĩ đến, là đang nghĩ chuyện khác.” Trần Hi liếc mắt nhìn Doãn Triệt, sau đó lấy điều khiển mở tivi, trong phòng khách có chút âm thanh, làm cô cảm giác tốt hơn nhiều. Cô thật là không biết trả lời vấn đề của Doãn Triệt thế nào, cô thật là nghĩ đến chuyện có liên quan đến Khương Sâm, nhưng tuyệt đối không phải là loại như Doãn Triệt đang nghĩ.

“Có liên quan đến Khương Sâm? ” Doãn Triệt lại hỏi.

“Có chút quan hệ.” Trần Hi rất thành thực.

“Làm sao để em không còn nghĩ đến hắn?” Doãn Triệt đem mặt Trần Hi hướng về mình, để cho ánh mắt của cô cùng nhìn thẳng vào mắt mình. “Tôi có phương pháp có muốn thử một chút hay không?”

Trần Hi nhíu nhíu mày, cô cảm thấy mình tuyệt đối sẽ không thích phương pháp của Doãn Triệt, nếu mà hắn có phương pháp gì tốt, tuyệt đối là mặt trời đã mọc hướng Tây.

“Không thử. . . . . .” Trần Hi đề phòng nhích mông sang bên cạnh, cô nhìn thấy tia lửa trong mắt Doãn Triệt, loại ánh mắt này rất quen thuộc, chính là biểu hiện t*ng trùng đã lên tới não của hắn, cô cảm thấy hai người bây giờ vẫn nên giữ khoảng cách nhất định thì tốt hơn.

Suy nghĩ của Trần Hi, Doãn Triệt cũng nhìn ra, từ lần trước say rượu về sau, hắn cũng có hơn một tuần lễ không được ăn mặn, kìm nén đến rất khó chịu rồi, mấy ngày trước đi dạo siêu thị, hắn đã tìm cách mua một hộp, đến nay còn chưa được sử dụng, hắn cũng không muốn mang nó còn nguyên mà trở về.

“Đói bụng không, tôi đi làm cơm tối.” Ba Trần cùng mẹ Trần tối nay có chuyện nên về muộn, cơm tối thì Trần Hi cùng Doãn Triệt tự mình giải quyết.

Trần Hi đúng lúc tìm lấy lý do, cô muốn đứng lên, nhưng động tác của Doãn Triệt so với cô còn nhanh hơn, hắn lập tức đè chặt cô: “Trên ghế sofa, chúng ta còn chưa thử qua, nghĩ thôi đã thấy kích thích.”

Trần Hi lúc này thật rất muốn chạy rồi, cô nhấc đầu gối, hung hăng hướng bụng Doãn Triệt đá tới.

Doãn Triệt linh xảo tránh thoát, trên mặt hắn còn nở một nụ cười ranh mãnh.

“Tôi bây giờ thật vô cùng cảm tạ Khương Sâm, khi hắn mới về nước cũng ném tôi tới một trại huấn luyện trong ba tháng, bây giờ nghĩ lại những chiêu thức của em tôi đều đã học qua, chỉ là thời gian học của em không đủ dài, có một số động tác sẽ không đối phó được đúng không? Ví dụ như cái này……..”

Nói xong Doãn Triệt liền đem Trần Hi trở mình một cái, trời sinh đàn ông luôn mạnh mẽ hơn, Doãn Triệt liền chiếm thế thượng phong.

Trần Hi hiện tại bị ép trên ghế sofa, cái mông săn chắc đầy đặn của cô dưới lớp quần jean trông vô cùng hấp dẫn.

“Anh đừng làm loạn.” Trần Hi có chút hoảng sợ, cô phát hiện mình thế nhưng không cách nào tránh thoát khỏi trói buộc của Doãn Triệt, tay của hắn đã nhanh chóng kéo khóa quần của cô, lần đi xuống khu vực nóng bỏng.

Trần Hi rất tức giận cơ thể của mình, cơ thể cô đã có phản ứng, bụng trở nên căng thẳng mà cong lên.

“Còn nói không muốn.” Doãn Triệt hài lòng cười, ngón tay của hắn đã cảm thấy ướt át, xúc cảm dẫn dắt hắn hướng vào chỗ sâu nhất chuẩn bị thăm dò “Tiểu nha đầu ăn ở hai lòng, hôm nay phải làm cho em cầu xin tôi.”

“Anh đừng. . . . . . Ừm. . . . . .” Trần Hi kêu lên một tiếng, ngón tay Doãn Triệt đã thăm dò vào trong cơ thể cô, Trần Hi hé miệng thở dốc hổn hển, ý đồ chống cự xâm nhập của hắn.

“Nói em muốn tôi, ừm. . . . . .” Doăn Triệt híp mắt, ngón tay của hắn tàn nhẫn ở trong cơ thể cô hung hăng đè một cái, Trần Hi đầu nâng cao, sau lưng thẳng băng, nơi tư mật kịch liệt co rút lại.

“Nói hay không?” Doãn Triệt cố nén của mình cũng đã sưng lên, ngón tay hắn trong cơ thể cô càng quay cuồng, Trần Hi cắn chặt môi, mặt vì kìm nén mà đỏ bừng, tiếng nức nở nghẹn ngào từ kẻ răng cô phát ra, nhưng cô vẫn cương quyết không chịu cầu xin.

Cửa chính đột nhiên vang lên tiếng động.

Đang làm chuyện bất chính hai người đồng thời sửng sốt, Trần Hi phản ứng nhanh hơn, cô thoát khỏi kiềm chế của Doãn Triệt, luống cuống tay chân sửa sang lại y phục.

“Đói bụng không, ba con tụ hội bạn bè quá nhàm chán, mẹ về trước, có hai món, mau tới đây ăn.” Ánh mắt mẹ Trần từ ái nhìn hai người trong nhà.

Doãn Triệt lén lút đưa ngón tay vào trong túi quần, ở bên trong lau một cái chất lỏng dính trên tay.

“Con vào nhà vệ sinh trước, lát nữa sẽ ăn.” Trần Hi nói xong liền vọt đến phòng rửa tay, bên trong lập tức vang lên tiếng nước chảy ào ào.

“Đợi Trần Hi ra bọn con cùng ăn.” Doãn Triệt hắc hắc cười khan hai tiếng, từ trên ghế sofa cầm một cái gối ôm, che đậy chỗ đang sưng lên của mình.

“Đồ ăn để trong phòng bếp, nhanh lên nhân lúc còn nóng mà ăn, đừng để bụng đói, dì đi thay quần áo.” Mẹ Trần càu nhàu đi về phòng ngủ của mình.

Doãn Triệt ai oán than trời nhìn lên trần nhà, đói, hắn thật là rất đói, đói đến nổi bụng cũng muốn nổ tung….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.