Âm Mưu Của Cô Ấy

Chương 16: Anh hùng cứu mỹ nhân




Doãn Triệt đang mơ, trong giấc mơ hắn cảm thấy vô cùng thoải mái, hắn mơ thấy tiểu nha đầu dưới thân mình cầu xin, mà hắn vẫn là hung hăng đâm vào trong cơ thể cô, đem những uất ức cùng buồn bực trong thời gian này giải tỏa ra hết.

Bên tai của hắn vẫn luôn nghe rõ tiếng thở dóc của tiểu nha đầu, hơi thở của cô sao nghe ngọt ngào đến vậy, hắn thật muốn được chìm đắm trong đó không tỉnh dậy.

Doãn Triệt cảm giác thân thể mình giống như đang bị vật gì trói lại, làm hắn rất không thoải mái, hắn muốn lật ngừời lại, làm thế nào cũng không động đậy được.

Doãn Triệt mở mắt, ánh đèn có chút chói mắt, thật may là đầu hắn còn có thể cử động, hắn lắc lắc đầu, choáng váng, ngày hôm qua hắn hình như vì Trần Hi mà cản không ít rượu, cũng có say không ít.

Đèn trên trần nhà có chút xa lạ, Doãn Triệt nhíu nhíu mày, hơi động đậy cổ một chút, nhìn cảnh vật xung quanh, gian phòng này, hắn rất xa lạ.

Đợi chút, Doãn Triệt nhìn thấy trên băng ghế có một bóng người, mặc áo sơ mi của hắn, một cặp đùi thon dài đang lộ ra bên ngoài áo sơ mi, hấp dẫn vô cùng!

Chẳng lẽ giấc mộng của hắn còn chưa có tỉnh, Doãn Triệt cười toét miệng, giấc mộng này hắn thích, hắn thử ngồi dậy, lại phát hiện tay của mình bị trói chặt, chân hình như cũng bị buộc lại, hắn giãy dụa thân thể, chăn từ trên người hắn rơi xuống, cảm giác lạnh lẽo xâm nhập vào da hắn.

“Đã tỉnh rồi hả ?” Thanh âm trầm trầm rất quyến rũ của Trần Hi vang lên, giống nữ miêu ưu nhã mà thần bí.

“Ừ, bảo bối, giấc mộng này quả rất chân thật, tôi thật không muốn tỉnh lại, mau tới đây, nơi đó rất trướng, ngoan.”

Doãn Triệt liếm liếm môi của mình, trong mộng hắn có thể muốn làm gì cũng được, hắn cảm thấy trong khoảng thời gian này kìm nén quá đau khổ, giống như cách một tấm gương, hắn chỉ có thể nhìn nhưng không làm gì được.

Trong giấc mộng này, hắn khôi phục được đè nén trong lòng, càn rỡ yêu sách theo yêu cầu của mình.

“Liếm thế này sao?”

Trời ơi, Doãn Triệt cảm thấy hắn sắp nổ tung, Trần Hi thế nhưng lại học bộ dạng liếm môi của hắn.

Hắn nhìn chằm chằm Trần Hi đang từng bước đi về phía mình, đôi chân mượt mà bóng loáng của cô giẫm lên sàn nhà.

Trần Hi càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, cho đến khi cô nằm cạnh bên hắn. Hắn cảm giác tay của cô đang đùa giỡn nơi đó của hắn, Doãn Triệt híp mắt, hưởng thụ cảm giác được hầu hạ.

“Đúng, cứ như vậy, tôi thích. . . . . .” Doãn Triệt khích lệ.

“Thích?” Doãn Triệt nhìn Trần Hi gạt gạt khóe miệng, ánh mắt của cô rất là hấp dẫn.”Vậy anh nhất định sẽ thích như vậy…”

Một cao dao, đột nhiên xuất hiện trước mặt Doãn Triệt, Trần Hi giơ tay chém xuống.

“Tôi sẽ làm cho anh không tỉnh lại . . .”

“A. . . . . .” Doãn Triệt chợt thức tỉnh.

Hắn mở mắt, đèn trên trần nhà thế nhưng lại giống như trong giấc mơ của hắn.

Phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, nghe tựa hồ có người đang tắm, rất nhanh, tiếng nước ngừng chảy, cửa phòng tắm bị đẩy ra, là Trần Hi.

Trên người cô bọc một cái khăn lông lớn, tóc đang nhỏ nước, từng hạt theo chiếc cổ mảnh khảnh của cô lướt qua xương quai xanh, chảy xuống phía dưới.

“Sao em lại ở đây?” Doãn Triệt hỏi một câu, hắn nhìn thấy cơ thể Trần Hi run lên, cô hình như không

nghĩ tới hắn đã tỉnh.

Trần Hi tức giậc trợn mắt nhìn Doãn Triệt một cái. Chuông cửa vừa vặn vào thời khắc này vang lên, cô bước đến mở cửa, từ ngoài cửa nhận lấy túi y phục. Trần Hi từ trong túi lấy ra y phục của Doãn Triệt thô bạo ném trước mặt hắn.

Trên y phục có mùi thuốc tẩy rất nặng, không có mùi thơm gì, đã trải qua loại phục vụ ở không ít khách sạn, Doãn Triệt tựa hồ đã hiểu rõ ràng chuyện gì xảy ra.

Chẳng lẽ ngày hôm qua hắn cũng không phải đang nằm mơ, tất cả đều chân thật, hơn nữa trên thực tế cũng không khác xa so với hắn nghĩ. Trần Hi cũng không có lấy dao ra cắt tiểu đệ đệ của hắn, chỉ là cô không giống như đang rất vui mừng, có lẽ cô tức giậc, thái độ không tốt lắm, nhưng mà sắc khí xem ra không tệ, ngoại trừ dáng vẽ hơi hung hăng, gương mặt đó bừng cực kỳ thoải mái.

“Vậy. . . . . . Tôi. . . . . .” Doãn Triệt có chút trở nên nói lắp: “Tôi hình như uống nhiều quá, tôi không phải cố ý, em đừng giận nữa có được hay không.”

Mặt của Trần Hi càng đỏ hơn, cô vẫn còn cảm giác nhoi nhói đau như cũ.

“Mặc quần áo vào, đã giữa trưa rồi, tôi đã gọi điện cho người nhà giải thích cùng anh đến nhà bạn học chơi mạt chược suốt đêm, không được để lộ.” Giọng của Trần Hi mặc dù không quá tốt, nhưng cô cũng không có nổi giận, điều này làm cho Doãn Triệt cảm thấy nhẹ nhõm một chút.

Doãn Triệt không giống như Trần Hi mau quên như vậy, hắn rất nhanh liền nghĩ đến chuyện tối hôm qua.

Doãn Triệt nhìn chằm chằm lỗ tai Trần Hi đang đỏ ửng, nuốt nước bọt một cái, có lẽ thực tế cũng không có quá mức như trong giấc mơ của hắn.

Trần Hi cầm y phục của mình đi vào phòng tắm, tối hôm qua hai người cũng chật vật không chịu nỗi, cô cuối cùng vẫn lựa chọn thuê phòng khách sạn.

Nếu cô sớm biết say rượu xảy ra chuyện tình như vậy, cô không nên nghe theo lời nói của quỷ say. Ngay từ đầu đưa hắn đến khách sạn, không chừng sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng bây giờ nói gì cũng quá muộn rồi.

Hai người tính tiền, ra khỏi phòng, xe của Doãn Triệt đậu ở bãi sau của khách sạn, cửa xe mở ra, một cỗ nồng nặc hơi thở hoan ái đập vào mặt.

Doãn Triệt nghiêng đầu liếc mắt nhìn Trần Hi, mặt của cô càng đỏ hơn.

Hai người cũng không lên xe ngay, Doãn Triệt mở bốn cửa xe ra, để cho không khí trong lành thổi bay mùi nồng nặc bên trong.

Doãn Triệt cảm thấy hắn phải làm chút gì đó, đây là một bước ngoặc, Trần Hi không có nổi giận chính là khích lệ lớn nhất với hắn, hắn không thể để cho không khí vẫn giằng co như vậy nữa.

Hắn đột nhiên có chút ngượng ngùng, điểm này thật rất khó mà lý giải, phải nói hai người chuyện gì nên làm cũng đã làm, hắn thế nào còn có loại cảm giác ngượng ngùng này.

Doãn Triệt nhìn hướng Trần Hi, cô đang cúi đầu nhìn chiếc điện thoại trong tay, hai má cô hồng hồng, giống như tôm luộc vừa chín.

Doãn Triệt tiến lên một bước, từ phía sau ôm lấy hông Trần Hi, cằm hắn tựa trên bả vai cô: “Ngày hôm qua thoải mái sao? Nếu như tôi không uống nhiều, sẽ dịu dàng hơn, không dữ dội như vậy. ”

“Anh còn dám nói?” Trần Hi vừa nghiêng đầu, một đôi môi ấm áp lập tức ngăn chặn miệng cô lại, là Doãn Triệt, hắn đè cô lên xe, đem cô giam giữa xe và cơ thể mình, nhiệt độ trên người hắn rất cao, lồng ngực lại cứng rắn, nụ hôn này cũng rất sâu.

Cho đến khi Trần Hi cảm giác đôi môi mình bắt đầu tê dại, Doãn Triệt mới thả cô ra. Đại não Trần Hi có chút thiếu dưỡng khí, cô cảm thấy mình nên mắng chữi người, nhưng là ngôn nhữ cô đột nhiên không biết sắp xếp thế nào.

Doãn Triệt dùng tay chặn miệng Trần Hi lại. “Em dám nói em không thích tôi, thân thể của em so với lời nói còn thành thật hơn.”

Sau đó Doãn Triệt lại nắm được cằm của cô, hắn buộc cô nhìn vào mắt mình, hắn nhìn thấy trong mắt cô có một chút sợ hãi cùng không tin tưởng.

Doãn Triệt đột nhiên thật vui mừng mà cười lên, hắn buông lỏng sự kiềm chế với Trần Hi ra, cùi đầu khẽ hôn lên trán cô: “Lên xe.”

Doãn Triệt nói xong câu đó lên xe trước, hắn khởi động xe, nhìn thấy Trần Hi vẫn còn ngơ ngác đứng ở đó, hắn ngừng xe lại đi đến bên cạnh Trần Hi.

“Để cho tôi đoán một chút, em đang giận dỗi vì cảm thấy mất mặt trên chiếc xe này?”

Trần Hi trợn mắt nhìn Doãn Triệt một cái, xoay người không thèm để ý đến hắn, gì mà cô thích hắn, còn nói cái gì thân thể thành thục hơn lời nói, trong mắt của hắn cô đúng là một sắc nữ như vậy sao?

“Tôi sai lầm rồi, có được không, tôi không nên nói ra những lời chân thật như vậy.” Doãn Triệt từ phía sau ôm Trần Hi, hắn dùng sức đem Trần Hi bế lên.

Trần Hi kinh hãi thét lên một tiếng, tay chân lơ lửng trong không trung làm cô không có cảm giác an toàn. Nếu Doãn Triệt tức giận, ném cô xuống cũng không phải chuyện đùa.

“Phụt. . . . . .” Doãn Triệt cười một tiếng: “Xem em sợ như vậy, tôi làm sao có thể ném em xuống, tôi thương em còn không hết.”

Doãn Triệt đem Trần Hi an toàn đặt vào ghế phụ.

Xe vững vàng lái ra khỏi bãi đậu xe của khách sạn, trong lòng Doãn Triệt rất vui vẻ, không chỉ đơn thuần là thân thể, chủ yếu nhất là tâm lý, trong lòng hắn đã sáng tỏ, thì ra là có người chẳng qua chỉ là nhát gan mà thôi.

“Dừng xe. . . . . .” Lái xe chưa được mấy phút, Trần Hi hô to một tiếng, Doãn Triệt thắng gấp, xe chợt dừng lại.

Trần Hi nhảy xuống xe, đi vào một tiệm thuốc, rất nhanh trong tay cô cầm một hộp thuốc cùng một bình nước đi trở ra. Sau khi lên xe, cô lấy viên thuốc ra một hớp nuốt xuống.

“Thuốc tránh thai” Doãn Triệt cau mày.

“Ừm. . . . . .” Trần Hi đáp một tiếng.

“Tôi không phải đã nói rồi sao, nếu là có thai, chúng ta liền kết hôn, làm sao mà em còn uống?” Thanh âm Doãn Triệt trầm xuống, thuốc tránh thai này làm hắn cực kỳ khó chịu.

“Kết hôn đối với anh mà nói đơn giản như vậy, anh cho rằng giống như đi dã ngoại sao?” Trần Hi nói xong lời này, không khí trong xe lập tức lạnh lẽo, làm cho người ta hít thở không thông.

Trần Hi mở cửa sổ ra, không khí bên ngoài cũng không làm cho trong xe có chuyển biến tốt hơn.

Doãn Triệt cũng không lái xe, chỉ là nhìn chằm chằm vào mặt Trần Hi.

“Tôi chủ yếu là có chút chuyện còn phải giải quyết, hiện tại không thể mang thai.” Trần Hi không hiểu sao mình lại muốn giải thích, nhưng cô thật là không thích không khí trầm lặng trong xe.

“Nếu là chuyện xử lý xong, em đồng ý gả cho tôi?” Doãn Triệt theo lời nói của Trần Hi tiếp tục tra hỏi.

Trần Hi trầm mặc không nói gì.

Doãn Triệt khởi động xe. “Em không nói tôi liền nghĩ là em đã chấp nhận, dù sao đời này em cũng đừng nghĩ sẽ cùng người khác.”

“Bá đạo vô lý, anh bao lớn, cho rằng mình thành thục lắm sao?” Trần Hi không muốn mạnh miệng, chỉ là nghe Doãn Triệt nói như vậy, liền thoải mái đem lời trong lòng thuận miệng nói ra.

“Tôi bao nhiêu, em không phải là không biết, có muốn hay không nhìn lại một chút?”

“Anh. . . . . .” Trần Hi trợn mắt nhìn Doãn Triệt một cái, phát hiện trên mặt hắn còn mang theo nụ cười gian xảo. “Không có một câu nghiêm túc, không thèm để ý anh.”

“Em không quan tâm, không cần để ý, tôi để ý em là được rồi, dù sao em cũng chỉ có thể sinh con cho tôi.”

“Heo mới sinh con cho anh.”

“Em không phải cầm tinh con heo sao, thì ra là đã sớm tính toán. Trời ơi, bây giờ mới phát hiện thì ra tôi là người bị hại.”

“Vô lại, không biết xấu hổ. . . . . .”

“Chỉ có đối với em mới vô lại, đối với em mới không biết xấu hổ, có bản lãnh thì đi tố cáo với cha mẹ em, xem bọn họ nói người nào không phải.”

“Anh ngoại trừ giả vờ làm người tốt trước mặt cha mẹ tôi, còn có thể làm gì?”

“Tôi còn sẽ làm //em, em có phải muốn thử lại một chút?”

“Anh. . . . . .” Trần Hi lại bị Doãn Triệt làm cho á khẩu không trả lời được.

Cô nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, đột nhiên ý thức một vấn đề, cô đang làm gì, cùng Doãn Triệt cãi nhau sao? Thế nào mà lại giống như con nít ranh, nói những lời nhảm nhí như thế?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.