Âm Mưu Của Cô Ấy

Chương 15: Người ta còn chưa kêu mà ngươi kêu cái gì




Trần Hi không thể không thừa nhận, lần này Doãn Triệt làm rất đúng, hắn đã thành công ngăn chận được cái miệng của hoa hậu, thùng rượu này mặc dù không quá đắt, nhưng ở nơi này cũng đã đủ để nói rõ rất nhiều chuyện.

KTV có miễn phí tiệc đứng, trên bên trong phòng bao đã chất đầy đồ ăn, ngoài rượu do Doãn Triệt mang đến, còn không ít bia cùng các thức uống nhẹ khác.

Trong phòng mọi người đã gào thét thảm thiết, Trần Hi có một chút giọng khá tốt, khi còn học trung học, mỗi lần có tiếc mục nghệ thuật chắc chăn sẽ có cô tham gia ca xương, kể từ khi lên đại học, cô một lòng muốn theo đuổi Doãn Triệt, nên không có biễu diễn qua sở trường của mình.

Hôm nay lại cất giọng vang lên, Doãn Triệt cơ hồ ngây cả người, hắn nhìn Trần Hi, Trần Hi đang say mê theo âm nhạc, Doãn Triệt không khỏi thầm cảm thán, thật là không chỉ có bề ngoài, không nghĩ tới Trần Hi không chỉ có làm người ta kinh ngạc với dáng vẽ, lại còn có giọng hát quyến rũ như vậy.

Hát xong một khúc, Trần Hi trở lại bên người Doãn Triệt, bọn họ hiện tại đang là vai trò tình nhân, tất nhiên cũng muốn đóng đạt một chút.

Trần Hi nhìn người khác ca hát, cảm nhận được ánh mắt chăm chú bên cạnh, cô nghiêng đầu sang chỗ khác, là Doãn Triệt, hắn chính trực nhìn chằm chằm gương mặt cô, ánh mắt chuyên chú mà thâm thúy.

“Anh làm sao vậy, sốt rồi à?” Trần Hi sờ sờ đầu mình, lại sờ sờ Doãn Triệt, nhiệt độ trên người hắn so với mình quả là cao không ít.

“Nếu không anh đi về trước đi, nếu anh ngã bệnh, ngồi lâu ở đây cũng không tốt.” Trần Hi đối vối việc Doãn Triệt bị bệnh trong lòng vẫn còn sợ hãi, cô cũng không muốn lãng phí tất cả ngày nghỉ cho việc chăm sóc hắn.

“Tôi không có phát sốt, là em làm cho tim tôi đập rộn lên, nên nhiệt độ cao hơn thôi.” Doãn Triệt bắt được tay của Trần Hi, đặt trên mặt mình.

Lúc này đến phiên Trần Hi đỏ mặt, trước mặt mọi người, Doãn Triệt nói những lời này cũng quá buồn nôn rồi, cô cảm giác mình nổi cả da gà.

“Trần Hi, mi hát thật tốt quá, chúng ta cùng uống một ly.” Hoa hậu lớp đi tới, trong tay giơ lên ly rượu đỏ, nói xong liền cùng Trần Hi chạm ly, nhưng ánh mắt cô lại cứ nhìn chằm chằm vào Doãn Triệt.

Trần Hi nhìn về phía hoa hậu lớp , cổ áo cô ta thế nào lại thấp xuống nhiều như vậy, lộ ra bộ ngực trắng nõn sừng sững chói cả mắt. Trần Hi nhìn qua cũng đủ hiểu cô ta có dụng ý khác. Bất quá chắc hẳn Doãn Triệt cũng thích đi, Trần Hi nhìn về phía Doãn Triệt, phát hiện hắn vẫn như cũ nhìn chằm chằm mình.

Trần Hi lôi kéo Doãn Triệt, đem ly rượu đưa cho hắn: “Tôi sợ uống nhiều quá, anh uống đi.”

Ý tưởng của Trần Hi rất tốt, một khi cái tên hoa tâm Doãn Triệt này uống say, nhìn thấy hoa hậu quyến rũ như vậy, nói không chừng liền động lòng xuân. Sau đó sẽ cùng cô ta ooxx, xxoo. Sau đó chắn hẳn cũng sẽ không đến tìm mình dây dưa nữa. Cô không biết tại sao mình muốn làm như vậy, nhưng nghĩ đến hình ảnh đó, trong lòng có chút buồn buồn, nhưng vẫn như cũ kiên trì quyết định của mình.

“Em để cho tôi uống… tôi tất nhiên phải uống…giúp bạn gái mình uống rượu là chuyện nên làm.” Doãn Triệt cười cười một hơi cạn sạch, mắt cũng không thèm nhìn cô hoa hậu một cái. “Hôn một cái, làm phần thưởng!”

Miệng Trần Hi liền bị một đôi môi nóng bỏng chặn lại, cô vừa định mở miệng cự tuyệt vừa vặn cho Doãn Triệt thừa cơ hội lợi dụng, đầu lưỡi linh động thâm nhập vào trong khoang miệng cô.

“Ô ô. . . . . .” Trần Hi đẩy bả vai Doãn Triệt, lực tay của hắn mạnh như vậy, đè cái ót của cô lại làm nụ hôn càng sâu hơn.

Trần Hi không nhớ bọn họ đã hôn bao lâu, cô cảm giác hơi khó thở, trước mắt dần dần tối lại.

“Còn có rượu sao, chỉ cần là mời bạn gái của tôi , tôi sẽ uống thay, trả công một nụ hôn nóng bỏng là được.” Doãn Triệt buông Trần Hi ra, thanh âm lớn lấn át cả âm nhạc trong phòng.

Trong phòng vang lên tiếng thét chói tai cùng huýt sáo, Trần Hi bị làm thức tỉnh lại, cô hoảng sợ phát hiện mình thế nhưng lại trở thành tiêu điểm, mà kẻ đầu sỏ gây nên những chuyện này chính là Doãn Triệt.

Cô nhìn qua hoa hậu lớp một cái, dù là dưới ánh đèn âm u, vẫn thấy được gương mặt cô ta không tự nhiên xanh mét, Hoa hậu lớp phẫn hận dậm chân, xoay người trở về ngồi vào lòng tên đàn ông của cô ta.

Trần Hi trong lòng lại có chút thoải mái, không nói được là vì sao, nhưng thật sự rất thoải mái, nhưng ngay sau đó cô cười cũng không cười nỗi, từng ly rượu xông tới trước mặt.

Doãn Triệt cũng không kháng cự đem từng ly một uống hết vào bụng, Trần Hi liên tục “không”, bị Doãn Triệt ngăn miệng lại.

Cô không đếm hết mình bị hôn bao nhiêu lần, dù sao đến cuối cùng, chỉ cảm thấy môi bị sưng tấy, đầu lưỡi vì bị liếm mút nên cũng cảm thấy đau.

@@@@

“Ọe. . . . . .”

Doãn Triệt đang ôm cây đại thụ, nôn lấy nôn để, Trần Hi giống như vô ý nhìn nhìn không trung, trên đó không có gì, tất cả chỉ là mây đen. Cô cúi đầu nhìn Doãn Triệt. “Để cho anh hết làm ra vẽ đi, phải biết là cơm không thể ăn lung tung, lời nói cũng không thể tùy ý nha.”

Trần Hi đưa tay vỗ vỗ lưng Doãn Triệt, hắn căn bản là cũng không có ăn cái gì, ói ra đều là nước, cô còn có thể nghe thấy nồng đậm mùi rượu.

“Là em không để ý tôi, tôi buồn bực.” Doãn Triệt vừa nôn xong lần thứ nhất, uất ức nói, giọng điệu của hắn dường như rất kìm nén.

Trần Hi nhíu nhíu mày, cô đang nghiên cứu người đàn ông trước mắt có phải đã uống say rồi không, bắ

t đầu nói mê sảng rồi.

Hắn đây là vẽ mặt gì thế, giống như ai đang coi thường hắn, người nào lại dám coi thường hắn chứ.

“Đúng, chính là em coi thường tôi, rõ ràng đang cùng ăn tối thật tốt, em ném đồ ăn xuống bỏ đi, em nói cho rõ a, tôi đã làm sai chỗ nào, em không nói cứ để tôi tự đoán, tôi cũng không biết đoán thế nào, Ọe…” Doãn Triệt lại bắt đầu ói hiệp hai.

Mặt Trần Hi căng ra, đàn ông uống nhiều quá hình như cũng thay đổi thành bộ dạng khác, cô thật là có chút luống cuống, đánh cũng không được, mắng thì cũng đã mắng rồi, cô còn có thể làm gì? Đem hắn vứt lại nơi này?

Nhưng hắn lại không quen thuộc nơi này ……

“Em đều không để ý đến tôi, em là người xấu, em coi thường tôi.” Doãn Triệt ói xong lại nghiêng đầu lại, hướng Trần Hi nói.

Trần Hi thở dài một cái, cô thật đúng là chưa có kinh nghiệm đối phó với người say, có ai nói cho cô biết, cô nên làm gì không.

Sấm sét bỗng vang lên, mưa rơi xuống, thật đúng là một ngày xui xẻo. Trần Hi đưa tay đỡ Doãn Triệt, đem cánh tay hắn để qua cổ mình, trước mặt cách đó không xa là một khách sạn nhỏ, cô cảm thấy nơi đó là lựa chọn tốt nhất.

“Không cần, xe của tôi ở đâu, tôi muốn về nhà, tôi muốn tố cáo với cha mẹ em, nói cho bọn họ biết em hành hạ của tôi thế nào, em đá tôi, những hai lần, còn dùng sức, làm cho của tôi sưng lên, em còn dùng tay bắt nó lại…”

“Câm miệng!” Trần Hi đỏ mặt, cô hiện tại hận không tìm được cục gạch đem tên say rượu này đánh cho bất tỉnh, cô nhìn chung quanh một vòng, phát hiện đường phố trong thành thị, gạch thật đúng là khó tìm nha!

Trần Hi cảm thấy gió lạnh thổi vù vù, hắn nói không phải là thật sao? Đều nói rượu vào lời ra, lần trước lúc hắn tỉnh táo, cô có thể cho là hắn tự biên tự diễn, lúc này hắn uống say như thế vẫn còn nói như vậy.

Mưa càng lúc càng lớn, theo phương hướng Doãn Triệt chỉ, Trần Hi nhanh chóng tìm được xe của hắn. Cô lấy chìa khóa từ trong túi hắn ra, sau đó để Doãn Triệt ngồi ở ghế bên cạnh.

Trần Hi biết lái xe, chỉ là ở kiếp này, cô còn chưa thi lấy bằng lái. Mưa bên ngoài càng lớn hơn, nơi này cách nhà cũng không xa, tin là mấy chú cảnh sát cũng về nhà nghỉ rồi. Cô tăng thêm can đảm, khởi động xe.

Trần Hi chưa từng chạm qua xe của Doãn Triệt, coi như cô biết lái xe, nhưng đối với một chiếc xe xa lạ, ít nhiều cũng cần chút thời gian thích ứng. Không đảm bảo được an toàn cho hai người, cô định dừng xe ở ven đường, đợi cơn mưa tạnh rồi tính tiếp.

Một cái tay đột nhiên sờ lên cổ Trần Hi, Trần Hi chợt rùng mình một cái, tình cảnh bây giờ giống như là hiện trường hung án, thiên thời địa lợi nhân hòa, tất cả các yếu tố đều dư thừa.

“Làm gì, đừng làm rộn.” Bàn tay nóng hổi, hơn nữa một hơi khí nóng phà lên ngay giữa gáy Trần Hi.

“Ta muốn gần gũi.” Doãn Triệt không nói lời gì liền dán lên miệng Trần Hi, hắn thuận tay ấn cái nút bên cạnh ghế của Trần Hi, đem cô đặt xuống gần như nằm ngửa ra, thậm chí Doãn Triệt còn tiện tay tắt luôn máy xe, ánh sáng đèn xe cũng vụt tắt, trong xe nhanh chóng bị bóng tối bao trùm.

Xe của Doãn Triệt là loại xe việt dã, không gian tuy không nhỏ, nhưng muốn làm chuyện gì đó cũng có rất nhiều hạn chế, Trần Hi muốn đẩy Doãn Triệt ra, nhưng phát hiện tay mình giống như bị cái gì trói lại.

“Tôi muốn uống nước, muốn uống nước chỗ này…” Tay Doãn Triệt di chuyển đi xuống, Trần Hi trợn to mắt, hắn muốn làm gì, không phải là muốn cùng cô làm chuyện đó chứ, như vậy cũng quá điên cuồng đi.

“Đừng. . . . . . Doãn triệt. . . . . . Anh nghe tôi nói, trong xe có nước, anh buông tôi ra, tôi lấy nước cho anh uống được không?” Trần Hi dụ dỗ Doãn Triệt.

“Không được, tôi thả em ra em sẽ liền bỏ chạy, hơn nữa tôi còn không biết tại sao.” Tay Doãn Triệt vẫn luôn không có nhàn rỗi, Trần Hi rất nhanh cảm thấy dưới người lạnh lẽo, một bàn tay nóng bỏng đã ở chỗ đó bắt đầu vân vê xoa bóp.

“A. . . . . .” Trần Hi kinh hô một tiếng, cô không biết vì sao phía dưới đột nhiên trống rỗng, hoa cốc của cô nghênh ngang biểu diễn trước mặt Doãn Triệt, hắn chính diện nhìn chằm chằm nơi đó, dù trong xe rất tối, nhưng dưới cái nhìn soi mói như vậy của Doãn Triệt, Trần Hi cảm thấy bụng mình trở nên chua xót mà co rút lại.

“Tôi muốn uống nơi này.” Doãn Triệt chưa nói dứt liền cúi đầu xuống.

“A. . . . . . Ừm. . . . . .”

Trần Hi không khắc chế được âm thanh của mình, Doãn Triệt đang cắn mút điểm gồ lên mẫn cảm, đầu lưỡi của hắn thăm dò vào trong cơ thể Trần Hi, linh hoạt khuấy động.

Doãn Triệt dùng sức bú liếm, hắn cố chấp không buông, tựa hồ nhất định phải lấy được hết nước từ trong cơ thể cô.

Trần Hi dồn dập thở hổn hển, Doãn Triệt mỗi lần dùng sức bú mút đều là hành hạ tàn khốc với cô, cái cảm giác đó làm cô sắp trở nên điên cuồng.

Bên trong xe vang lên âm thanh nghẹn ngào vừa thống khổ vừa khoái cảm.

“Đau. . . . . . Đau. . . . . . Nhẹ một chút. . . . . . Cầu xin anh.” Trần Hi cầu khẩn, cô chưa từng trải qua loại kích thích này, loại cảm giác xa lạ làm cô vừa sợ hãi, vừa cảm thấy mình như đang lơ lửng trên không trung, giống như có thứ gì đó đang rút linh hồn của mình đi.

“Tôi cũng đau.” Doãn Triệt rốt cuộc ngẩng đầu lên. “Tôi muốn đi vào, có được hay không, cho tôi vào đi.”

Trần Hi cảm thấy lửa nóng của Doãn Triệt đang quanh quẩn nơi cửa động của mình, cô lắc đầu một cái.

“Vậy tôi còn muốn uống nước.”

Doãn Triệt nói xong liền cúi đầu, Trần Hi rất nhanh lại cảm thấy cái cảm giác kích thích mãnh liệt đó, cô cảm nhận được trong cơ thể có một dòng nhiệt nóng bỏng chảy ra ngoài, càng ngày càng nhiều.

“Không cần, thật không cần. . . . . .” Trần Hi giãy dụa thân thể, nhưng cô phát hiện cánh tay đang chặn chân cô lại vô cùng mạnh mẽ.

“Cho tôi vào đi có được hay không, tôi muốn đi vào a.” Doãn Triệt cầu khẩn, thấy Trần Hi lại lắc đầu, Doãn Triệt lại muốn cúi đầu xuống.

“Muốn. . . . . . Tôi muốn. . . . . .” Trần Hi sợ hãi kêu lên, đang bị cái cảm giác kia kích thích điên cuồng kia, cô vô lực chấp nhận.

“Xì. . . . . .” Một tiếng động ướt át vang lên.

Trần Hi cảm giác mình trong nháy mắt bị lấp đầy, hành động vừa rồi của Doãn Triệt làm cô càng trở nên ướt át.

“Thật thoải mái, thật ấm, em rốt cuộc cũng không coi thường tôi nữa rồi.” Doãn Triệt bắt đầu ra vào, tình khí trẻ con cùng lời nói của hắn sao lại tương phản đến thế.

Trần Hi cắn chặt răng, thừa nhận hắn mạnh mẽ ra vào, lý trí ít ỏi còn sót lại trong đầu cô bị những cú va chạm của Doãn Triệt làm cho tan tành. Bên trong xe vang lên âm thanh giao hợp ướt át, làm xe cũng chấn động mạnh.

Doãn Triệt rất dùng sức luật động, hắn hôm nay cùng với quá khứ không giống nhau, hắn rất gấp gáp vội vã, giống như người đi giữa sa mạc bỗng thấy ốc đảo, nóng lòng muốn giải tỏa sự khô cạn của mình.

“A. . . . . .” Trần Hi kinh hô một tiếng.

“Thoải mái sao?” Doãn Triệt tăng thêm lực.

Trần Hi cảm giác không thốt nổi lời nào, Doãn Triệt không ngừng nghĩ trong cơ thể cô càng ra vào mãnh liệt đẩy cô đến cao trào.

Trần Hi đột nhiên cảm thấy như có cái gì đó vỡ ra, thân thể đột nhiên mềm nhũn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.