Âm Mưu Của Cô Ấy

Chương 12: Ngươi không xứng để ta động thủ




Đối với những thứ mình không am hiểu, trước giờ Doãn Triệt luôn tránh nặng tìm nhẹ, nếu như hỏi hắn mấy ngày trước vì sao muốn làm món thịt bò bít tết để ăn mừng sinh nhật Trần Hi, vậy chỉ có thể nói là do hắn suy nghĩ món này vô cùng đơn giản.

Video, TV, còn sách dạy nấu ăn đều hướng dẫn vô cùng dễ dàng, cái gì mà đợi dầu nóng lên, bỏ thịt bò vào, sau đó đổ nước sốt lêb.

Đến quá trình làm thực tế, thế lại không đơn gản như vậy.

Doãn Triệt mấy ngày này tiếp tục một mực bế quan tu luyện, hắn đem hết thịt bò trong tủ lạnh mà thực hành hết lần này đến lần khác, cuối cùng vẫn không làm ra được một cái có thể bỏ vào miệng.

Vì thế, Doãn Triệt hoàn toàn bỏ qua ý niệm tự mình xuống bếp, hắn rốt cuộc cũng thừa nhận, thì ra là trong một số lĩnh vực nào đó, hắn thật đúng là không có thiên phú.

Đoán chứng cảm thấy vui nhất chính là những chú chó lân cận khu chung cư, bọn chúng đối với thịt bò bít tết không có yêu cầu gì cao, chỉ cần có thịt là rất vui vẻ.

Vì để đền bù đã làm hỏng vị giác của Trần Hi, Doãn Triệt đã lên sẵn kế hoạch lần này, đặt sẵn một chỗ trong nhà hàng nổi tiếng nhất thành phố, nơi này thịt bò bít tết bất luận là nguyên liệu hay mùi vị đều là hảo hạng, hoàn cảnh cũng vô cùng tao nhã, đương nhiên cũng rất tốn kém.

Bình thường mà nói, Doãn Triệt rất ít khi dẫn bạn gái đến nơi này, cũng không phải vì vấn đề giá cả, chủ yếu là khách lui tới nơi này đều là những gương mặt quen biết, hắn lười phải ứng phó. Nhưng không biết vì sao, hắn cảm thấy chỉ cần có thể khiến Trần Hi vui vẻ, coi như ứng phó với những người đó cũng là xứng đáng.

Nhà hàng nằm trong top những tòa nhà nổi bật của thành phố, Doãn Triệt chọn một vị trí gần cửa sổ, ở chỗ này có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố về đêm, ngay vừa lúc thành phố lên đèn, vừa hưởng thụ món ngon, vừa quan sát những ánh đèn sáng chói về đêm của thành phố, quả là một cảm giác vô cùng tuyệt vời.

Trần Hi cắt một miếng thịt bò bít tết bỏ vào trong miệng, thịt bò nơi này rất non mềm, vào trong miệng liền như tan ra, cô không khỏi híp mắt hưởng thụ, đúng là ăn quá ngon rồi.

Trần Hi kiếp trước chỉ ghé qua nơi này một lần duy nhất, nhưng lần đó so với lần này tâm tình hoàn toàn tương phản.

Ngày đó, cô nghe đồn Doãn Triệt ở nơi này cũng với một người phụ nữ ăn cơm, cô liền chạy đến, mặc dù là không nhìn thấy Doãn Triệt, cô vẫn ăn thịt bò bít tết, nhưng tâm tình lúc đó, cho dù ăn sơn hào hải vị, cũng giống như đang nhai sáp nến vậy.

“Thử lại lần nữa với cái này, đi cùng với thịt bò bít tết mùi vị sẽ ngon hơn.” Doãn Triệt nói xong đem ly rượu đỏ trên bàn đẩy về hướng Trần Hi.

Trong lúc bất chợt, Trần Hi có một loại cảm giác vô cùng không thoải mái, cô cảm thấy Doãn Triệt trước mặt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, trong lòng như có một âm thanh nhắc nhở cô, nói cho cô biết bây giờ mình đang bị lạc đường, những gì cô chứng kiến, cô cảm nhận đều là giả dối, một khi những ảo tưởng này tan biến, cô so với trước kia sẽ khổ sở hơn nhiều.

“Thật xin lỗi, tôi còn có chuyện, xin lỗi, tôi phải đi trước.” Trần Hi nói xong liền bỏ dao nĩa trong tay xuống.

Trần Hi bỏ đi rất nhanh, nhanh đến nỗi Doãn Triệt không kịp có phản ứng. Hắn nhìn đối diện bàn ăn trống rỗng, sững sờ nhìn dao nĩa đang cầm trong tay, hắn không hiểu vốn là đang tốt đẹp như vậy, thế nào đột nhiên lại thay đổi nữa rồi, không phải cô vừa ăn bít tết rất vui vẻ sao, tại sao không giải thích gì bỗng nhiên lạnh lùng chạy trối chết.

Là hắn đã làm sai điều gì sao? Doãn Triệt nghiêng đầu, hắn cái gì cũng không nói nha, chỉ là muốn Trần Hi nếm thử một chút rượu đỏ mà thôi.

Doãn Triệt cầm ly rượu trước mặt của Trần Hi lên, cẩn thận quan sát, hắn chợt trợn to hai mắt, cảm giác giống như mình đã hiểu ra cái gì, chẳng lẽ cô gái nhỏ cho là mình muốn chuốt say cô, sau đó có mưu đồ bất chính? Hắn căn bản là không hề có ý tưởng đó, hiện tại hắn cũng chỉ có thể trong mộng mà tưởng tượng hai người XXOO mà thôi.

Hơn nữa, lần gần đây nhất hắn làm chuyện không đúng với cô là cưỡng hôn cô khi đưa về nhà, nếu vì nguyên nhân đó, hẳn là cô phải tức giận hắn trước khi vào nhà hàng mới đúng chứ?

Không trách được mọi người đều nói lòng dạ phụ nữ như mò kim đáy biển, lần này hắn mới xác thực hiểu được ý nghĩa của câu nói này.

. . . . . .

Trần Hi trở lại nhà Khương Sâm, chuyện đầu tiên làm là xin Khương Sâm cho nghỉ phép, cô tính toàn thời gian nhanh nhất để vể nhà, làm rõ những bí ẩn trong lòng.

Khương Sâm rất vui vẻ đồng ý, lại không để cho cô đi sớm về sớm, cũng không dặn dò công việc gì quan trọng, chỉ nói là cô nghỉ phép thì sẽ không có lương, vắng một ngày thì sẽ mất một ngày lương.

Nghe tin tức như thế, Trần Hi không tránh khỏi có chút đau lòng, nhưng cô vẫn dùng tốc độ nhanh nhất có thể thu dọn xong hành lý của mình.

Thật ra thì, đối với Trần Hi mà nói, đi về nhà tra rõ chân tướng cũng là một loại giày vò, cô nhớ đến gương mặt thân yêu của cha mẹ, nhớ đến bọn họ đã từng chăm sóc mình như thế nào.

Vốn là, cô có thể dẹp bỏ những nghi ngờ nếu có thể về nhà sớm hơn, nhưng cô luôn tự nói với mình, không thể trốn học nhiều quá, cô còn phải đi học, còn có kỳ thi cuối kỳ. Dù sao sớm hay muộn gì, đợi thêm vài ngày đến kỳ nghĩ là tốt nhất.

Cuối cùng kỳ nghĩ cũng tới, cô muốn đi mua chút ít đặc sản cho nhà, phải chuẩn bị tốt một chút. Thật ra thì những thứ này hoàn toàn là dư thừa, nhớ lại kiếp trước, mỗi khi được nghỉ về nhà không phải cô chỉ còn đủ tiền để mua vé thôi sao.

Cho đến ngày hôm qua cô cùng Doãn Triệt ăn tối, tại nhà hàng trí nhớ của cô không được minh mẫn, đến khi đột nhiên nhớ lại những chuyện trước đây làm cô cảm thấy rất rối loạn.

Cô xác định rõ, Doãn Triệt bây giờ không phải là Doãn Triệt của kiếp trước, tất cả sai lầm đều bắt đầu từ việc mình quyến rũ hắn, nếu như không để ý những lần hắn không quan tâm đến tâm tư của cô mà cưỡng bức cô, thì càng ngày hắn càng thay đổi, hắn đang học cách tôn trọng cô, suy nghĩ mọi biện pháp làm cô vui vẻ, cẩn thận lấy lòng cô.

Nhưng càng như thế này, cô càng có một cảm giác không nói ra lời, là sợ hãi hay là cảm giác gì, Trần Hi không rõ ràng. Nhưng cô cảm thấy những chuyện này quá không chân thật rồi, cô đối với những tổn thương kiếp trước do Doãn Triệt gây ra vẫn luôn để trong lòng.

Cô nhanh chóng rời khỏi chỗ này, rất muốn làm sáng tỏ những suy nghĩ của mình, mặt khác cô lại băn khoăn liệu có thể hay không vẫn cùng với Doãn Triệt, dù sao bây giờ Doãn Triệt cũng không đối xử với cô như kiếp trước nữa.

Sáng sớm ngày thứ hai, Trần Hi mang một túi du lịch, lên máy bay về nhà. Lúc này Doãn Triệt vẫn còn tiếp tục suy nghĩ mình rốt cuộc đã làm sai điều gì?

. . . . . .

Máy bay hạ cánh, rất nhanh đã đến quê nhà của Trần Hi.

Có một loại cảm giác gọi là “cận hương tình khiếp”, Trần Hi chưa bao giờ giống giờ phút này, đối với câu nói này lại hiểu thấu đáo như vậy. (Ý chỉ những người xa quê lâu năm, bặt vô âm tín, khi trở về lo sợ không biết quê nhà có chuyện gì xảy ra hay không)

Thành phố D là một thành phố nhiều mưa, cửa đón khách đã đứng đầy người. Trước khi lên máy bay Trần Hi đã gọi điện thoại về nhà, trong nhà có xe đón.

Lúc Trần Hi học lớp mười hai, trường học cách nhà khá xa, mỗi ngày cô luôn ngồi xe bus một giờ đồng hồ, lớp mười hai luôn phải học thêm, thi cử thì nhiều không kể hết.

Trần Hi từng nghĩ tìm một chỗ trọ gần trường học, ít nhất như vậy cô có thể ngủ nhiều thêm một chút. Ba mẹ Trần sau khi quan sát điều kiện phòng trọ lân cận trường học, lập tức quyết định mua một chiếc xe, mỗi ngày đưa đón Trần Hi đi học.

Ba trần luôn chuẩn bị sẵn trong xe những thứ đồ ăn vặt, Trần Hi ở trong xe có thể vừa ăn vừa xem lại bài, về đến nhà thì có cơm nóng hổi để ăn, công việc chính của mẹ Trần mỗi ngày là chuẩn bị sẵn thực đơn mỗi tuần cho Trần Hi đảm bảo không trùng lắp.

Những bạn học xa nhà giống như Trần Hi, sau khi trải qua lớp mười hai mỗi người đều xanh xao vàng vọt, chỉ có Trần Hi là trái ngược, trở nên tròn trịa sáng sủa ra.

“Hi Hi. . . . . .” Trần Hi đi theo dòng người ra ngoài, một âm thanh gọi cô lại, cũng làm cô sực tỉnh.

“Cha. . . . . .” Trần Hi nhào tới , mùi thuốc lá quen thuộc trên người ba Trần trong trí nhớ, khiến Trần Hi cảm thấy vô cùng ấm áp.

Ba Trần rất thích hút thuốc lá sợi, chính là loại dùng tờ giấy nhỏ cuốn một chút lá cây thuốc lá, loại này khói tương đối nhiều, lá cây thuốc lá cũng dễ rơi ra. Ba Trần luôn mang trên người một gói như vậy, có khi không cẩn thận lá thuốc sẽ rơi đầy trong túi áo, vì vậy làm trên người ba Trần mùi thuốc lá càng nồng đậm hơn.

Trần Hi còn nhớ rõ lúc còn nhỏ cô hay cùng ba trần chơi trò chơi tìm bảo vật, trong túi áo khoác của ba Trần luôn có nhiều đồ ăn vặt cùng kẹo, không cẩn thận nên lúc nào cũng dính vài mẫu thuốc lá trên tay cô, do tham ăn nên vội vã nhét đầy bánh kẹo vào mồm, nên nếm luôn cả thuốc lá. Mùi vị thuốc lá đó cũng không tốt, có chút cay, chút chát và đắng.

Khi ba Trần nhìn thấy Trần Hi lè lưỡi ho lấy ho để, đều sẽ cười ha ha, sau đó vuốt vuốt cái mũ

i nhỏ nhắn của cô, đến phố hàng rong mua cho cô một cây kem que coi như bồi thường.

“Cha, con rất nhớ người.” Trần Hi cảm thấy khóe mắt có chút nóng, những lời này của cô là xuất phát từ nội tâm, ở kiếp trước sau khi cưới cô rất ít khi về nhà, đến kiếp này cũng đã qua vài tháng rồi, tính ra đã hơn ba bốn năm cô chưa gặp lại ba Trần.

“Lớn như vậy còn khóc nhè, mẹ con ở nhà đã làm năm sáu món ăn rồi, mau lên xe nhanh một chút, nếu không mẹ con sẽ còn tiếp tục làm, vậy ta phải ăn đồ thừa cả tuần rồi.” Ba Trần cầm vali của Trần Hi lên, đi về phía xe đang đỗ.

Trần Hi đưa tay lau khóe mắt một cái, cô lại khóc, thật là không có tiền đồ.

Trần Hi bước nhanh đuổi theo, đã thấy ba Trần đi đến chiếc xe màu xanh phía trên vẫn còn dán bảng hiệu ghi bằng tay “baby in car”. Trần Hi nhớ đến lúc ấy mình đã từng kháng nghị qua, cô đã lớn như vậy tại sao có thể xưng là baby đây?

Chỉ là ba Trần mẹ Trần đối với chiếc xe này vô cùng hài lòng, với tình huống 1 thua 2, Trần Hi cũng chỉ có thể thỏa hiệp, bây giờ nhìn lại từ tiếng Anh đơn giản nhưng ẩn chứa tình yêu thương của ba mẹ, khiến Trần Hi lại không khỏi tự chủ muốn rơi nước mắt.

“Đứng ngốc ở đó làm gì? Lên xe đi.” Ba Trần mở cửa lên xe ngồi, trên chỗ ngồi kế bên ghế tài xế để một túi đồ ăn vặt to đùng, ba Trần cầm túi đồ ăn lên, chờ đến khi Trần Hi ngồi sau xe, liền đem nhét vào người Trần Hi. “Ta đã nói với mẹ con rồi, về đến nhà liền ăn cơm, không cần mua những thứ vô bổ này, mẹ con vẫn cứ mua. Nếu thấy đói, con ăn một chút đi, thời điểm này kẹt xe, về đến nhà còn phải hơn hai giờ nữa đấy.”

Trần Hi mở túi hàng ra, bên trong có một tờ hóa đơn nhỏ, đoán chừng là lúc mua xong tiện tay bỏ vào, trên tờ hóa đơn có ghi thời gian là cách đây hai giờ. Trần Hi cảm giác là trên máy bay mình uống nước quá nhiều, nước mắt của cô luôn không tự chủ được sẵn sàng rơi xuống bất cứ lúc nào.

“Cha, đây là của người mua mà.” Trần Hi nhìn về phía ba Trần, bên tai ông có chút ửng hồng.

“Đói thì ăn một chút, ta là lo lắng mẹ con càu nhàu, mới vừa thuận đường mua mà thôi.” Ba Trần không nói thêm gì nữa, chuyên tâm lái xe.

Ba Trần lái xe rất chậm, không vượt qua bất kỳ xe nào, an toàn là trên hết. Trần Hi nhìn dọc theo phong cảnh hai bên đường, con đường xa lạ dần dần trở nên quen thuộc.

Nếu như nhớ không sai, còn hai đoạn đường nữa là đến nhà rồi, Trần Hi cảm giác mình ngày càng khẩn trương, cô không quên là lần này trở lại mình còn có một chuyện muốn làm sáng tỏ, nhưng làm thế nào để đem nghi vấn kia hỏi ra?

Nếu như họ là cha mẹ ruột của mình, những lời này không phải sẽ làm cha mẹ cô tổn thương sao, nếu như bọn họ không phải, công ơn nuôi dưỡng bao nhiêu năm, thậm chí so với cha mẹ ruột còn chăm sóc tỉ mỉ thương yêu như vậy, cô làm thế nào để trả công đây?

“Đến rồi, xuống xe thôi.” ba Trần dừng xe ở cổng ra vào, chung cư của họ không có bãi đậu xe, cư dân chỉ là tùy ý tìm chỗ đậu xe bên đường.

“Đồ của con lát nữa ta xách lên sau, con đi cả ngày mệt mỏi rồi, nếu cơm còn chưa chuẩn bị xong, trước hết nghỉ ngơi một chút, ta đem xe tìm chỗ đỗ, bây giờ cái tiểu khu này tìm được chỗ đậu xe ngày càng khó.” Ba Trần càu nhàu một phát, đem Trần Hi đuổi xuống xe.

Trần Hi cắn môi một cái, cảm thấy chân mình tựa như có keo, có chút không cất bước nổi.

Nhà Trần Hi ở lầu năm, coi như không cao lắm, hơn nữa cầu thang cũng không khó đi, nhưng cô chưa bao giờ cảm thấy bước chân nặng nề như lúc này.

Dù cố gắng bước thật châm, nhưng bậc thang là có hạn, Trần Hi rất nhanh đã đứng trước cửa nhà.

Trần Hi đột nhiên nhớ tới chìa khóa cửa bên trong túi du lịch, mà chiếc túi vẫn còn trong xe của ba Trần, cô cảm thấy dễ chịu một chút, ít ra có thể trì hoãn được vài phút.

Sau lưng Trần Hi truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Trần Hi đối với âm thanh này rất quen thuộc, là ba Trần. Trần Hi nghiên đầu sang chổ khác, trên mặt ba Trần khó nén nụ cười, ông giơ cái túi của Trần Hi lên, một bước hai bậc thang đi lên.

“Làm sao mà đi nhanh hơn cha của con được.” ba Trần nói xong liền móc chìa khóa ra mở cửa, mùi cơm chín xông vào mũi, mẹ Trần sắc mặt vui mừng nhìn Trần Hi, trong tay bà còn đang bưng món ăn mà Trần Hi thích nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.