Âm Khách

Chương 8




- Đơn Phi!

Trong mắt Tào Phức xem ra chỉ còn có mỗi Đơn Phi, cũng không hề lưu ý đến muội muội đang đứng ở ngay phía sau, nghiến răng nghiến lợi nói: - Ngươi đưa khăn gấm cho ta!

Đơn Phi thấy Tào Phức nhe răng trợn mắt, chỉ sợ gã nhào đầu về phía trước là cắn liền, thấy gã tiến lên một bước, không khỏi cũng lùi lại sau một bước, liên tục khoát tay nói: - Đại công tử, có chuyện gì từ từ nói, cần gì động tay động chân?

- Ngươi không đưa đúng không hả? Tào Phức quát hỏi.

Ta đưa bà nội ngươi cái chân.

Đơn Phi hận không thể một cước đạp bay Tào Phức, nhưng biết Tào Phức không phải là vì ngọc tượng, cuối cùng cũng buông lỏng tâm: - Ta không phải không đưa... Chỉ có điều...

- Ngươi đừng có mà ấp úng, muốn lấy cớ hả!

Tào Phức bi phẫn muốn chết nói:

- Ta ở trên lầu đã thấy ngươi có điểm gì là lạ, không nghĩ tới ngươi lại bán đứng ta, đoạt nữ nhân của bản công tử. Ta hỏi ngươi một câu cuối cùng, khăn gấm, ngươi có đưa cho ta hay không?

Đơn Phi rất muốn cho gã một cái tát, nhưng chưa kịp trả lời, Tào Ninh Nhi phía sau Tào Phức rốt cục mở miệng: - Đơn Phi, không thể đưa khăn gấm cho huynh ấy.

Vẫn là đại tiểu thư thông tình đạt lý, vật này là lễ vật người ta cho ta, khăn gấm đẹp như thế, đây chính là gấm Tứ Xuyên tốt nhất, thợ khéo tinh tế, mang đến niên đại của ta có mấy chục vạn cũng không mua được đâu đó, ta dựa vào cái gì mà vô duyên vô cớ đưa cho ngươi?

Trong lòng Đơn Phi thầm khen, nhưng chưa kịp làm ra vẻ mặt thưởng thức, chợt nghe Tào Ninh Nhi lạnh lùng nói: - Người ta coi trọng không phải là ngươi sao? Còn đưa cho ngươi tín vật đính ước, vật này chết cũng không thể đưa lung tung.

Đây là cái gì với cái gì thế?

Tặng cái khăn gấm thì chính là đính ước rồi hả? Ta đây mới vừa rồi còn cùng với Tào Phức lôi lôi kéo kéo liệu có phải thành gay rồi hay không?

Đơn Phi cảm thấy ngôn ngữ của đại tiểu thư này thật muốn chết mà, vừa định giải thích một chút, chỉ thấy Tào Ninh Nhi đi vượt qua bên cạnh hắn, cũng không thèm nhìn hắn một cái, mà chỉ thản nhiên nói: - Cũng không soi lại hình dáng của mình một chút, ai sẽ coi trọng ngươi chứ?

Đây là đang nói ta sao?

Đơn Phi cảm giác những lời này thế nào lại cứ náo tâm như vậy cơ chứ? Ta mặc dù không đến mức mỗi ngày bị vẻ đẹp trai của chính mình làm cho nhảy dựng lên, thì cũng không xấu đến trình độ không chịu nổi, sao lại sẽ không có nữ nhân nào coi trọng ta?

Tào Phức mới vừa rồi giống như bị nhập ma, nhìn thấy Tào Ninh Nhi rốt cục thanh tỉnh hơn rất nhiều, ậm ừ nói: - Muội tới đây làm gì?

- Ta không tới chỗ này sao có thể nhìn thấy huynh mất mặt như thế nào?

Tào Ninh Nhi mặt như sương lạnh, cười lạnh nói: - Huynh và loại nữ nhân như Như Tiên này cùng một chỗ câu kết làm bậy còn ngại không đủ mất mặt, hiện giờ còn cầm nửa cái khăn tay của người ta giống như là bảo bối, ai đòi cũng không cho, huynh cũng thật có tiền đồ!

Cô đang noi Tào Phức đi?

Khẳng định không phải nói ta.

Cuối cùng Đơn Phi đem nửa chiếc khăn gấm kia tùy tay nhét vào trong ngực, chợt nghe Tào Phức lớn tiếng nói: - Đơn Phi, ngươi làm gì? Gã vừa mới định tiến lên, bị Tào Ninh Nhi túm lấy cái lỗ tai, không khỏi hét lớn: - Tào Ninh Nhi, muội đang làm gì đó?

- Phụ thân muốn gặp huynh.

Tào Ninh Nhi từng chữ nói.

Tào Phức giống như bị một chậu nước đá dội vào đầu, thất thanh nói: - Cái gì? Cha đã trở lại?

Đơn Phi thấy bộ dáng Tào Phức như chuột gặp mèo, thầm nghĩ xem ra tiểu tử này rất sợ lão cha, cảm giác không có chuyện gì của mình nữa, bèn xoay người định rời khỏi.

Hắn có một đống chuyện của mình phải làm, cũng không rảnh rỗi ở đây lãng phí thời gian với Tào Phức.

Không nghĩ ánh mắt Tào Ninh Nhi lập tức đã rơi vào trên người của hắn: - Đơn Phi, ngươi không thể đi.

- Như thế nào? Đơn Phi thầm nghĩ thanh quan khó xử việc nhà, các ngươi sẽ không đến mức để cho ta đi hỗ trợ xử án chứ?

- Phụ thân cũng muốn gặp ngươi.

Tào Ninh Nhi lạnh lùng nói, thấy Đơn Phi kinh ngạc nhìn nàng, khuôn mặt xinh đẹp của Tào Ninh Nhi bỗng dưng lơ đãng đỏ bừng lên, bổ sung: - Là cha ta muốn gặp ngươi. Cảm thấy có vẻ vẫn có vấn đề, Tào Ninh Nhi định sửa chữa lại, nhưng không biết nên nói cái gì mới đúng.

Đương nhiên là cha cô, cũng phải không là cha ta?

Đơn Phi không để ý thấy Tào Ninh Nhi mất tự nhiên, chỉ có điều trong lòng cảm thấy kỳ quái vì sao Tào Hồng tìm hắn, đương nhiên không phải là vì Tào Ninh Nhi, hắn không có tự mình đa tình đến loại trình độ đó, vậy khả năng lớn nhất đương nhiên vẫn là bởi vì Tào Tam gia!

Đơn Phi một đường suy nghĩ đi theo Tào Ninh Nhi quay lại Tào phủ, Tào Phức sớm đã giống như cà tím dầm sương (ỉu xìu), trong lòng chỉ muốn chạy trốn, nhưng Tào Ninh Nhi hiển nhiên đã sớm có chuẩn bị, phân phó mấy hạ nhân canh giữ ở đằng trước đằng sau Tào Phức.

Mấy hạ nhân kia mặc dù sợ Tào Phức, nhưng càng sợ đại tiểu thư nổi bão, gần như áp giải Tào Phức đi tới trước Tào phủ.

Tào Ninh Nhi thấy Tào Phức run rẩy lại run rẩy, cũng không thèm để ý tới gã nữa, tiến vào phủ trước, Tào Phức tới trước cửa rồi, không biết khí lực từ đâu đến, đột nhiên phá tan vòng vây của mấy hạ nhân, lập tức liền té nhào ở trước mặt Đơn Phi, bắt lấy chân hắn kêu lên:

- Đơn Phi, ngươi nhất định phải cứu ta, cứu ta!

Đơn Phi hoảng sợ, thấy mấy hạ nhân đang nhìn chằm chằm vào mình, thầm nghĩ tiểu tử ngươi sống hay chết cũng không sao cả, nhưng ngàn vạn lần đừng có kéo ta xuống nước.

Tào Phức thấy Đơn Phi không nói, kêu rên nói: - Đơn Phi, ta nhìn ra được, ngươi là có người có bản lĩnh, nếu lần này ngươi không cứu ta, thật sự không ai có thể cứu ta rồi.

Lòng trắc ẩn, mọi người đều có. Đơn Phi thấy gã khóc rất đáng thương, rốt cục nói:

- Đại công tử, ngươi đứng lên trước đã.

Nước mũi của ngươi đều dính hết lên quần áo của lão tử rồi!

- Ta không đứng dậy, ta không đứng dậy, ngươi không hứa với ta, ta sẽ không đứng dậy. Tào Phức khóc giống như là người bằng nước mắt vậy: - Đơn Phi, ngươi không biết, lần này cho dù cha ta không đánh chết ta, thì cũng sẽ không để cho ta đi ra ngoài nữa, ta đây liền không nhìn thấy được Như Tiên, nếu ta không nhìn thấy được Như Tiên, cho dù còn sống cũng có nghĩa lý gì nữa?

Nhìn Đơn Phi giống như bị đạp một cước vào mặt, Tào Phức cầu khẩn nói: - Ta từ nhỏ đến lớn còn chưa từng cầu khẩn người nào đâu, lần này ngoại lệ cầu ngươi...

Có phải ta nên cảm thấy rất vinh hạnh hay không?

Đơn Phi còn chưa kịp trả lời, chợt nghe Tào Phức nói: - Ngươi có bản lĩnh như vậy, hãy giúp ta một lần, ta nhất định sẽ báo đáp ngươi thật tốt.

Ngươi báo đáp ta như thế nào?

Đơn Phi cảm thấy câu nói sau cùng của Tào Phức vẫn rất êm tai, chần chờ nói: - Đại công tử, ta chẳng qua chỉ là một hạ nhân, giúp ngươi như thế nào được?

- Chỉ cần ngươi đồng ý giúp, nhất định có thể. Tào Phức thấy Đơn Phi động ý, mừng rỡ nói.

Đơn Phi ngược lại rất ngạc nhiên sao gã lại khẳng định như vậy: - Nói nghe một chút.

Tào Phức rốt cục đứng lên, nắm lấy tay Đơn Phi động tình nói:

- Đến lúc gặp cha ta...

Đơn Phi thấy bộ dạng gã có chút đỏ mặt, da gà cả người đều xông ra, phẩy phẩy nói: - Có chuyện gì từ từ nói.

- Ngươi hãy nói với ta cha... Hết thảy đều là ngươi làm. Tào Phức tràn đầy chờ mong nói.

Ngươi coi lão tử là đồ ngốc à?

Nếu không phải đây là trước cửa Tào phủ, Đơn Phi gần như muốn dùng cái que bằng trúc đâm chết thằng nhãi này, tuy nhiên cuối cùng cũng chỉ cười cười: - Đại công tử, ngài nói đùa rồi, lệnh tôn không ngốc, làm sao sẽ tin tưởng những điều này? Hơn nữa... Đại tiểu thư cũng ở đây.

Tào Phức vốn tin tưởng tràn đầy, nghe vậy lập tức biết Đơn Phi nói không sai, sốt ruột nói: - Vậy làm sao bây giờ? Đơn Phi, ngươi phải cứu ta.

Đơn Phi thở dài, thầm nghĩ bản lĩnh kéo người xuống nước của tiểu tử này là hạng nhất, còn tiếp tục như vậy nữa, nói không chừng lão tử bị gã làm cho mệt chết:

- Nếu ứng phó nguy cơ trước mắt, kỳ thật cũng có biện pháp.

Gì?

Tào Phức giật mình cười toe toét, liếc mắt nhìn mấy tên hạ nhân một lượt, mắng: - Đều cút xa một chút cho ta.

Rồi lôi kéo Đơn Phi tới một góc hẻo lánh, Tào Phức nóng bỏng nói: - Đơn Phi, ngươi có phương pháp gì?

----------oOo----------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.