Âm Khách

Chương 19




Đơn Phi thấy La Lão Đa nói với giọng điệu thẳng thắn thành khẩn, thầm nghĩ “Lão đầu này làm việc làm người bỏ xa đám Tôn Vi mấy con phố, nhưng cũng không thể trách đám người Tôn Vi không biết làm việc bởi con người ta luôn phải có quá trình trưởng thành mà”.

Ai mà không có lúc điên cuồng của tuổi trẻ chứ?

Những người sinh trưởng ngược như Đơn Phi hắn thì thật sự không nhiều.

Người khác đã cho mình thể diện như vậy, Đơn Phi thấy La Lão Đa như thế thì tất nhiên sẽ hòa nhã nói:

- La Lão Đa khách khí rồi, tại hạ có tài đức gì mà có thể dạy bảo họ? Vậy giá cả trước hết cứ tính như La Lão Đa nói vậy. Các ngươi tính tiền đi, những chuyện ta cần làm đều là ra thành vào núi, cần không ít ngày. Số tiền này các ngươi cứ nhận lấy, đổi ít tiền đồng, tiện thể mua ít lương khô món ăn để mấy ngày nay ăn…

Ngưng lại một lúc, thấy đám người Tôn Vi nuốt nước miếng, Đơn Phi phóng khoáng nói:

- Cứ coi như ta mời là được!

Đám người Tôn Vi lập tức vui mừng lộ rõ trên khuôn mặt.

Đám trẻ mới lớn ăn như thuồng luồng. Đám người này đang sức trẻ, cả ngày bán sức để sinh sống, một ngày ăn không quá hai bữa, cũng khó tránh bụng đói. Vừa nghe thấy Đơn Phi mời ăn lại không trừ tiền công thì họ tất nhiên sẽ thấy rất vui rồi.

Ban nãy lúc La Lão Đa bảo là Đơn Phi dạy bảo thì đám người Tôn Vi có chút chống đối với câu nói này, thầm nghĩ “Tên tiểu tử này cứ coi như có chút bản lĩnh nhưng hắn trẻ như vậy thì có thể làm được trò trống gì?”, nhưng khi thấy Đơn Phi phóng khoáng như vậy thì trong lòng cũng vơi bớt đi chút địch ý.

Từ xưa đến nay, có ai không muốn làm bạn với cường hào đâu?

La Lão Đa thấy thế, cuối cùng cũng nhận lấy số vàng kia. Ông ta tìm tiểu tử hơi tròn mập tên là Trụ Tử dặn dò vài câu rồi tiểu tử đó lập tức dẫn mấy người nữa đi đổi vàng.

Ai cũng có cách làm riêng của người đó.

Đơn Phi luôn suy xét đến nơi đổi tiền nhưng đám người La Lão Đa rõ ràng là quen đường thuộc lối hơn. Những loại tiền này còn lo không có nơi đổi ở thành Hứa Đô này sao?

Không bao lâu sau, tiểu tử kia liền dẫn mấy người kia đi rồi cầm lương khô dưa muối lại thêm ít thịt khô quay về, lúc về còn đưa lại cho La Lão Đa hơn một quan tiền đồng. Đám người Tôn Vi sớm đã không thể nhịn nổi nên ăn trước.

Đơn Phi thoáng tính toán, rồi cuối cùng giao tiền đồng cho La Lão Đa xử lý. La Lão Đa thấy Đơn Phi kiên quyết làm vậy thì cuối cùng cũng nhận lấy tiền đồng rồi cảm ơn rối rít.

Mọi người ăn lương khô rồi nghe thấy Đơn Phi nói muốn chặt một ít cành cây mang về, mặc dù cảm thấy kỳ lạ nhưng vẫn chuẩn bị trang bị. La Lão Đa chỉ e đám người Tôn Vi làm hỏng việc nên tự mình dẫn người đi, hơn mười người hùng hồn ra khỏi thành đi về phía đông nam.

Mọi người đi chừng một canh giờ, xa xa phía trước nhìn thấy những dãy núi trùng điệp. Ô Thanh giới thiệu:

- Lão đại! Sườn dốc phía trước nghe nói có tên là sườn Trú Mã, qua được đó có một thôn tên là thôn Đinh Gia, Vương Tường sống ở đó. Nếu như huynh muốn có thù du thì phải qua sườn núi phía sau thôn Đinh Gia đó.

Đơn Phi gật đầu, chưa kịp trả lời, chỉ thấy một người đứng ở trên sườn núi Trú Mã đang nhìn xung quanh, nhìn thấy bọn họ đến, người đó chạy vội tới, đó chính là Vương Tường.

Vừa thấy Đơn Phi, Vương Tường vui mừng nói:

- Đơn lão đại, huynh đến rồi! Ta thấy mặt trời sắp xuống núi rồi, chỉ e là hôm nay huynh không đến kịp.

Đám người Tôn Vi đều ngơ ngác nhìn nhau, thầm nghĩ “Tên tiểu tử Đơn Phi này thoạt nhìn trẻ tuổi, nhưng sao đến đâu cũng có người gọi là lão đại vậy?”

Đơn Phi vỗ vai Vương Tường, có phần nào đó quan tâm:

- Ngươi ở bên ngoài, lệnh đường sẽ không không vui chứ?

Vương Tường do dự, nói:

- Không đâu, gia mẫu rất tốt.

Đơn Phi không biết là lịch sử ghi chép sai lệch hay là tên tiểu tử này sĩ diện, thầm nghĩ, “Theo như sử chép thì mẹ kế của ngươi hình như có lần định cầm búa chém chết ngươi nhưng ngươi lúc đó ở bên ngoài nên mới tránh được kiếp nạn đó, nể tình mọi người quen biết nhau, chuyện này có cần ta phải nhắc nhở ngươi không đây?”

Nhưng hắn nhớ là tên tiểu tử này sống rất lâu, cảm thấy dường như không cần lo lắng cho Vương Tường nên lập tức nói:

- Chúng ta lên núi trước đi, hôm nay xem tình hình trước đã rồi ngày mai bắt đầu làm việc. Vương Tường! Ngươi tìm giúp một nơi nào đó để ở đi.

Đơn Phi đang định đưa tiền nhưng lại bị Vương Tường kiên quyết từ chối, y nói:

- Lão đại, lần trước huynh đưa quá nhiều rồi, không phải là tiền chỗ ở sao? Nơi tốt thì không có nhưng thôn nam vẫn còn có mấy gian nhà cỏ mục nát trước nay vẫn không có người ở, nếu như các huynh không chê...

La Lão Đa thấy thế liền lập tức nói:

- Nơi chúng ta ở thông thường cũng giống như ổ chó vậy, có gì mà chê với không chê. Trụ Tử! Thiết Tỏa! Đi thu dọn cùng với Vương Tường công tử đi!

Sắc mặt Vương Tường đỏ lên, thầm nghĩ “Ta đây đâu có phải là công tử gì?”, nhưng thấy đám người La Lão Đa vui tính thì y cũng vui vẻ theo, thấy Đơn Phi, Ô Thanh định đưa người vào núi thì Vương Tường vội nói:

- Ở chốn này ta khá quen thuộc, lão đại, huynh đợi ta dẫn mấy người họ đến đằng kia sắp xếp chút rồi lập tức đi cùng huynh vào núi.

Đơn Phi gật đầu. Hắn cùng đám người Ô Thanh đợi ở dưới chân núi không bao lâu thì Vương Tường quay về đi trước dẫn đường.

Mặt trời đã nghiêng về tây nhưng sự nhiệt tình của Vương Tường không thuyên giảm. Y dẫn Đơn Phi đi mấy vòng trong núi thì đã thấy tung tích của thù du. Đợi lúc trèo lên đến nửa sườn núi thì khắp núi xanh mướt như biển, đỏ như lửa, đó chính là thù du kết quả.

Gió thổi nhẹ khiến người ta sảng khoái.

Mọi người chỉ cảm thấy có mùi thơm thoang thoảng thổi đến nên tinh thần không khỏi chấn động.

Đơn Phi khẽ thở dài, lẩm bẩm nói:

- Không tệ! Không tệ.

Mặc dù nghe thấy Ô Thanh miêu tả qua nhưng số lượng thù du ở đây vẫn vượt xa trí tưởng tượng của hắn.

Hắn muốn làm vua vượt biên, ông trùm trong ngành ẩm thực thì phải dựa vào những cây thù du này rồi.

Vương Tường thấy Đơn Phi nhìn đám thù du rộng mênh mông xuất thần mà không khỏi hỏi:

- Lão đại! Những thù du này rốt cuộc có tác dụng gì vậy?

- Ngươi không biết sao?

Đơn Phi hỏi lại một câu, thầm nghĩ “Tiểu tử nhà ngươi cái gì cũng không biết mà lại đẩy lên chợ để bán?”

Vương Tường có chút ngượng ngùng nói:

- Ta lên núi đốn củi, nghe một lão tiên sinh nói ta là lấy gùi đổi ngọc. Giá của những đám thù du này cao hơn củi rất nhiều, ông ấy nói…

Có chút nhớ lại, Vương Tường nói:

- Ông ấy nói là vào mùa thu thời tiết thay đổi thất thường, phát sinh nhiều bệnh, dễ mắc phong hàn. Nếu như đặt chỗ thù du này ở trong nhà thì có thể tránh tà được, ngâm trong nước uống còn có thể trị bệnh được nữa.

Đám người Tôn Vi tất nhiên đều thể hiện ra vẻ không tin, La kết quả của thầm nghĩ “Thứ này mà tốt như vậy thì sao không có ai sử dụng?”

Ông tiện tay hái quả đỏ trên cây thù du xuống đặt trong miệng nhai nhai vài cái rồi lại nhổ ra, nhau mày nói:

- Đầu lưỡi hơi tê tê, thứ này không có độc đấy chứ?

- Tuyệt đối không!

Vương Tường vội vàng nói:

- Thứ dùng để trị bệnh sao có thể có độc được?

Đơn Phi cười nói:

- Vậy ngươi sai rồi! Thứ này có chút độc, lá cây nếu để ở trong nhà có thể có tác dụng diệt một số sâu bọ, có thể nói là một cách nói tránh tà.

Ô Thanh ở bên cạnh gãi đầu nói:

- Lão đại! Huynh muốn thứ cỏ diệt côn trùng này làm gì?

Y tin rằng Đơn Phi tuyệt đối sẽ không làm gì vô ích.

Đơn Phi giơ tay từ trên thù du hái một lá cây xuống, ngửi một lát rồi mới nói:

- Thù du có loại có mùi thơm tự nhiên, đeo vào có thể ngưng thần thuận khí.

Hắn biết thù du có thể làm thuốc, mặc dù không hiểu về dược tính của thù du nhưng những lời này đều không phải là nói lung tung, dù sao thân thảo tinh hoa, hương thơm tự nhiên cũng có tác dụng trị liệu với thân thể con người. Người ở những nơi có mùi thơm này cũng có thể giảm sức ép tinh thần, những thứ này ở thời đại của hắn sớm đã qua kiểm chứng khoa học rồi.

Ngược lại, có những loại nước hoa nhân tạo, ngửi thì rất thơm nhưng khi qua kiểm chứng khoa học thì lại có nguy hại đối với cơ thể con người.

Đơn Phi nghĩ đến đây, trong lòng ít nhiều cũng có cảm xúc, nhất thời không hiểu con người nếu đến thời đại của hắn rốt cuộc là tiến bộ hay là tụt hậu. Những chuyện mà người cổ xưa biết, đến thời đại của hắn có lẽ sẽ là chuyện ly kỳ.

Đơn Phi giơ tay hái quả hơi tím đỏ, nói:

- Thật ra thứ này có tác dụng cũng như cây ớt vậy, hương vị không kỳ quái mà là cay.

- Cây ớt?

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, hiển nhiên không biết Đơn Phi đang nói cái gì.

Đơn Phi biết rằng lúc này mọi người vẫn chưa biết đến cây ớt nên cũng không giải thích quá nhiều, chỉ nói:

- Nó được xem như một gia vị quá tốt.

- Gia vị như trái ớt vậy.

Đơn Phi nghĩ đến đây, khóe miệng có đôi phần đắc ý. Xe lửa chạy nhanh, tất cả đều phải dựa vào đầu xe, ẩm thực có ngon hay không thì gia vị không thể thiếu được.

Vào mùa thu, tiết trời se lạnh, khi xuất hiện gia vị này thì chấn động mà nó gây nên chỉ e còn hơn cả bánh bao, sủi cảo và bánh mì.

Cũng may là hiện giờ vẫn chưa phân biệt được hàng nên mới giúp hắn vớ bở như vậy.

Đơn Phi nghĩ đến đây, trong lòng chấn động, quay lại nhìn Vương Tường nói:

- Ban nãy ngươi nói có lão tiên sinh nói thù du rất quý, vậy lão tiên sinh đó…là ai vậy?

- Ông ta nói ông ta họ Mã!

Ký ức Vương Tường vẫn còn rất mới mẻ với người đó. Ông ta vác một cái thùng kỳ lạ, thùng đó thật sự rất kỳ lạ, không phải vàng không phải gỗ, dưới ánh sáng mặt trời dường như có thể tản ra ánh sáng bảy màu.

Trong lòng Đơn Phi chấn động, một tay nhéo lên trán Vương Tường, thất thanh nói:

- Lão tiên sinh kia tên là Mã Vị Lai?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.