Âm Khách

Chương 13




Ánh bình minh chiếu sáng muôn phương, tiếng chim bói cá hót líu lo.

Tào Ninh Nhi tuy rằng dời ánh mắt đi chỗ khác, nhưng nhìn liếc qua vẫn có thể nhìn thấy Đơn Phi đang bước về phía nàng, trái tim chẳng biết tại sao cứ nhảy loạn lên như tiếng trống trận.

Nghe Đơn Phi hỏi, mặt Tào Ninh Nhi ửng đỏ, giây lát nói: - Ai đi tìm ngươi?

À?

Đơn Phi vốn nghĩ rằng lấy sự ngượng ngùng, thuận tiện thương lượng chuyện tửu lâu, nhưng giống như nhìn thấy chạm vào tường, ngượng ngùng nói: - Là Đặng Nghĩa tiểu tử kia nói tối hôm qua cô...

- Gã nhìn thấy quỷ rồi? Tào Ninh Nhi lạnh nhạt nói.

Đơn Phi chỉ có thể gật đầu. - Ta cũng cho rằng như vậy.

Tào Ninh Nhi nhìn về phương xa, hạ giọng nói:

- Ngươi tìm ta có chuyện gì?

- Đúng, là ta tìm đại tiểu thư. Đơn Phi cảm giác ai tìm ai đều là giống nhau, bỏ qua một bên vấn đề khiến hắn nao tâm, hắn chân thành nói: - Ta tìm đại tiểu thư có chút việc, không biết có thể nói hay không?

- - Ừ? Tào Ninh Nhi dường như thờ ơ nói, rồi lơ đãng lại khẽ cắn môi.

- Là chuyện liên quan đến tửu lâu...

- A. Đến tửu lâu rồi nói sau đi. Tào Ninh Nhi cắt lời của Đơn Phi, quay đầu lại nhìn về phía cửa phủ, không bao lâu, một chiếc xe ngựa chạy ra từ cửa phủ, người chăn ngựa dừng xe bên cạnh Tào Ninh Nhi, hành lễ trước với Tào Ninh Nhi, sau đó lại trở về trong phủ.

- Đi thôi. Tào Ninh Nhi lên xe ngựa, nhưng không hạ rèm che, nhìn thấy Đơn Phi còn đứng bất động ở dưới, nhíu mi nói: - Làm sao vậy?

Đại tiểu thư đi xe không cần phu xe sao?

Trong lòng Đơn Phi cảm thấy kỳ quái liền hỏi: - Đại tiểu thư muốn đi đâu?

- Tửu lâu.

- "Nha hoàn Thúy Nhi của cô đâu? Đơn Phi lại hỏi.

- Ngươi tìm nàng? Tào Ninh Nhi thản nhiên đáp lại.

- Nô tài tìm cô ta làm gì?

Đơn Phi không đánh Đặng Nghĩa một trận coi như là nhẹ đấy, càng không muốn để ý tới chuyện hư hỏng của bọn họ. - Nô tài chỉ là cảm thấy trước kia đại tiểu thư đi đâu đều mang theo nha hoàn ấy.

- Nàng ta có việc. Tào Ninh Nhi thuận miệng nói, có chút không kiên nhẫn nói tiếp: - Ngươi đi cùng ta nhanh lên.

- Phu xe kia đâu? Không có phu xe thì đi như thế nào? Đơn Phi vò đầu nói.

- Y cũng có việc.

- A? Đơn Phi trợn mắt há hốc mồm nhìn Tào Ninh Nhi: - Đại tiểu thư cô không sao chứ?

- Ta cũng có việc. Tào Ninh Nhi ho nhẹ một tiếng: - Ta muốn đi quán rượu, phu xe và Thúy Nhi đều có việc, ta lại rất vội, chốc lát không tìm thấy phu xe, ngươi tới đánh xe đi.

- Hử?

Đơn Phi một lúc lâu còn chưa lấy lại tinh thần.

- Ngươi cũng có việc? Tào Ninh Nhi không kìm nổi hỏi, giây lát nói: - Có việc cũng phải làm việc chính trước, như thế nào, ngươi đến đánh xe cũng không biết sao?

Đơn Phi bất đắc dĩ, chỉ có thể lên xe ngựa, thật sự là hắn chưa từng đánh xe ngựa, nhưng chưa từng ăn thịt heo, cũng đã xem qua heo chay, đánh xe, đánh xe, chẳng qua là hô hai chữ "giá, xuy", hắn giơ roi ngựa lên, quất một roi nói: - Giá!

Hai con ngựa này nhưng thật ngoan ngoãn, từ từ tiến về phía trước.

- Xuyyyyyy! Đơn Phi đột nhiên kêu lên.

Xe ngựa đột ngột dừng lại, Tào Ninh Nhi khuôn mặt mất sắc, lập tức bổ nhào ra khỏi xe, ôm chặt eo của Đơn Phi, tim đập bình bịch

Một lúc sau, Đơn Phi nói: - Đại tiểu thư, cô không sao chứ? Tào Ninh lập tức rời ra, mặt nóng ran lên, tức giận nói: - Ngươi sao vậy, rốt cuộc có đánh xe được không vậy?

- Có người gây sự chẳng phải là đại công tử đang chắn đường sao?

Kỹ thuật đánh xe ngựa của Đơn Phi vốn rất tồi, vừa thấy một người đột nhiên xông ra thì cho là đạo tặc nên vội vàng ghìm dây cương ngựa.

Tào Phức sớm đã đặt mông xuống dưới đất, sau nhìn thấy Tào Ninh Nhi bỏ Đơn Phi ra mới ngồi dậy, phủi bụi sau mông nói: - Đơn Phi, ngươi xuống đây, ta có việc tìm ngươi.

Chỉ sợ Tào Ninh Nhi ngăn cản nên Tào Phức nói thêm một câu: - Nhanh lên.

Sau khi xuống xe, Đơn Phi bị Tào Phức kéo ra góc, không nhịn được nói: - Có chuyện gì thế?

Tào Phức hỏi: - Sao ngươi vẫn làm phu xe vậy?

Ngươi hỏi ta thì ta hỏi ai?

Tào Phức thấy Đơn Phi không nói thì cũng không hỏi thêm nữa, chỉ nói nhỏ: - Ta mới nhớ ra một việc quan trọng.

Tào Phức nói một cách thần bí: - Chỉ sợ Hạ Hầu Hành không chịu nói kế hoạch của bọn họ với ta.

Đơn Phi nghĩ trong lòng, tên tiểu tử này vẫn còn chút não trong đầu.

- Nếu đã như vậy thì chi bằng nghe ngóng chút thông tin từ phía Như Tiên cô nương là được rồi, tên tiểu tử Hà Hầu Hành nhất định không giấu giếm chuyện gì với Như Tiên cô nương.

Tiểu tử ngươi còn chẳng giống vậy. Đơn Phi nhíu mày, nhưng vẫn gật đầu nói: - Kế hoạch này cũng không tồi.

Được Đơn Phi khen, Tào Phức vô cùng phấn khởi, đưa tay ra nói: - Nếu đã như vậy thì đưa đây!

- Cái gì?

- Nửa tấm khăn gấm kia. Tào Phức nháy mắt ra hiệu: - Ngươi đưa ta nửa tấm khăn gấm kia để ta mang đi làm vật làm tin, nói rằng người bảo ta đi, như thế khi nói chuyện với Như Tiên cô nương sẽ đáng tin, hơn nữa sẽ che giấu chuyện chúng ta nghe ngóng.

Được, thông minh của ngươi đều dồn vào đây hết rồi. Đơn Phi thế mới biết Tào Phức còn có ý khác.

Tào Phức thấy Đơn Phi không nói gì thì nài nỉ: - Đơn Phi à, ngươi đưa khăn tay cho ta được không, coi như ta cầu xin ngươi, ta biết ngươi nhất định không thích Như Tiên, ngươi xem muội muội ta và ngươi đã có thân thiết da thịt rồi, hay là ta giật dây để đem muội muội ta gả cho ngươi.

Đơn Phi giật mình vội nói: - Đại công tử, ngươi đừng nói bậy bạ như vậy, thân thiết da thịt gì chứ?

- Làm sao lại không có chứ. Ta vừa tận mắt nhìn thấy muội muội ta nhân lúc không có người đã ôm ngươi. Tào Phi nói một cách hùng hồn đầy lý lẽ.

Coi như là ta sợ ngươi rồi!

Đơn Phi lấy tay bịt miệng Tào Phức lại, lấy nửa tấm khăn từ trong ngực. Tào Phức vui mừng đưa tay ra nhận. Đơn Phi giật lại nói: - Đưa tiền ra đổi.

Tào Phức không nói lời nào, lấy hai thỏi vàng từ trong ngực ra đưa cho Đơn Phi, Đơn Phi lúc này mới đưa khăn tay cho Tào Phức. Tào Phức lộ rõ vẻ vui mừng, không nói gì mà chạy nhanh biến mất.

Đơn Phi nghĩ thầm, sau này Như Tiên cô nương vẫn cần phải gặp, một tấm khăn có thể đổi được nhiều tiền như vậy, chẳng trách đồ dùng nữ nhi mà đổ quốc bán đều được chào đón như vậy, hóa ra cổ kim đều có thị trường cho nam biến thái, ừ, rất có thị trường, mấu chốt buôn bán này giữ lại để về sau có cơ hội thì thực hiện mới được.

Hắn tính toán giấu kỹ vàng đi, rồi lên xe tiếp tục điều khiển xe, lần này thì trái lại bốn bề yên tĩnh

Xe đi nhẹ nhàng, gió thổi nhè nhẹ

Từ khi Đơn Phi lên xe thì Tào Ninh Nhi không nói gì cả chỉ im lặng, mãi lâu sau mới nói: - Tào Phức và ngươi nói chuyện gì vậy?

- Không có gì. Đơn Phi cảm thấy đây cũng không phải là việc gì to tát cả.

- Nói về Như Tiên đúng không? Tào Ninh Nhi thản nhiên nói

Đơn Phi cảm thấy trực giác của con gái thực sự có chút đáng sợ nên thừa nhận:

- Đúng, sao đại tiểu thư biết vậy?

- Ta thấy ngươi đưa khăn tay cho Tào Phức. Tào Ninh Nhi khẽ đáp, một lát sau Tào Ninh Nhi lại hỏi: - Tại sao ngươi không giữ khăn tay lại?

- Giữ lại để làm gì? Đơn Phi không kìm nổi cười: - Cũng chẳng phải là thứ gì quý trọng cả.

Vó ngựa đạp nhanh, trong xe tĩnh lặng.

Lúc sau Tào Ninh Nhi khẽ hỏi: - Có mệt không?

Đơn Phi ngẩn ra, chỉ khẽ gật đầu, nghe Tào Ninh Nhi nói: - Đi chậm chút, ta không vội lắm.

Xe chạy chậm lại, mặc dù Đơn Phi không quay lại nhưng nghe thấy vài lời dịu dàng của Tào Ninh Nhi, thấy nhân lúc tâm trạng nàng đang tốt thì nói chuyện nghiêm túc cũng tốt: - Đại tiểu thư, việc ở tửu lâu...

- Đến tửu lâu rồi nói.

Xe ngựa đi không nhanh cũng không chậm, gió nhè nhẹ thổi, ánh mặt trời chiếu xuống mang theo sự ấm áp, Tào Ninh Nhi nhìn cảnh vậy khẽ cắn môi, mắt cũng ánh lên ấm áp.

Tối qua không rõ vì sao nhất thời xúc động chỉ muốn tìm Đơn Phi nói chuyện, không ngờ gặp Đặng Nghĩa, bị gã nói một câu mà kinh hãi trốn đi, sau nghĩ lại thấy có chút ảo não.

Tối qua không nói chuyện, hôm nay muốn nói không?

Lúc sau, Tào Ninh Nhi nhẹ nhàng nói: - Nếu ngươi không phải là gia nhân của Tào phủ thì nhất định đi Nghiệp Thành đúng không?

- Cái gì? Đơn Phi giật mình kinh hãi, thầm nghĩ người con gái này sao có thể có thần thông như vậy, việc mà mình chưa từng nói với ai làm sao nàng biết rõ như vậy, cuối cùng vẫn phải gật đầu nói: - Đúng vậy, đại tiểu thư làm sao biết vậy?

- Ngươi sao lại đi chậm vậy? Tào Ninh lạnh lùng nói: - Đi nhanh lên, đừng có lười biếng.

Người con gái này bệnh gì không biết?

Chẳng phải vừa nói đi chậm lại chút sao?

Đơn Phi ngẩn ra, liền than vãn trong lòng, đại kế của hắn, cố tình ba việc có thể làm được thì có hai việc bị phá hỏng, cuộc đánh cược giữa hắn và Hạ Hầu Hành sao có thể thắng được?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.