Âm Duyên Kết

Chương 4: - An ủi




Edit: Thủy Lưu Ly

Ngày thứ hai sau khi đính hôn, Mạc Vấn trở lại học viện Horst, trong sự chú ý của mọi người mà bình thản đến lớp hệ viễn cổ, điều này khiến những người quan tâm chuyện của cậu được mở rộng tầm mắt.

Trước có lời đồn nói sau khi Mạc Vấn trở lại trường sẽ chuyển hệ tiếp tục hoàn thành học nghiệp, nhưng lúc này lời đồn đã tự sụp đổ, nhưng đại khái là mọi người cũng không thấy lạ, bởi dù sao lấy địa vị hiện tại của Mạc Vấn, đến hệ phụ trợ thì cậu sẽ học hay dạy học đây?

Sau khi Mạc Vấn đến phòng học mới phát hiện mình bị Pohl vứt bỏ, Pohl ngồi phía sau, dựa dẫm quấn quýt với Edward.

Edward chính là lão tam vạn năm lúc trước ở hệ viễn cổ, chỉ cần có Mạc Vấn và Pohl ở đây, thì cậu ta mãi mãi là người thứ ba, mà hai tháng này khi Mạc Vấn xin nghỉ, cậu ta cũng mừng rỡ mà từ bỏ vị trí số ba nhảy lên số hai.

Có điều bây giờ người đứng đầu đã về, mọi người không khỏi liếc trộm phản ứng của Edward, chỉ thấy sắc mặt đối phương bình tĩnh, hoàn toàn không lộ bất cứ cái gì bất mãn, còn Pohl, người người đều biết cậu ta là bạn tốt của Mạc Vấn, sau khi Mạc Vấn trở về, cậu ta nhất định rất vui sướng.

Thấy Mạc Vấn nhìn quét qua bàn học đã trở nên trống không, Pohl từ sau lưng Edward lộ ra nửa mặt lấy lòng nhìn Mạc Vấn.

Mạc Vấn nhíu mày nhìn lại cậu ta, sau đó như thường mà ngồi vào chỗ của mình. Bạn tốt có bạn trai gì đó, trong lòng cậu thấy vui mừng thay đối phương, có điều thái độ của Edward thay đổi hơi nhanh chút….

Trong ấn tượng của Mạc Vấn, Edward là loại hình cao quý lãnh diễm, tự mang kỹ năng châm chọc, khiêu khích người khác, bây giờ thấy đối phương nhìn Pohl cười ôn nhu, cậu suýt nữa cho rằng mình đi lộn phòng.

Có điều, nếu cẩn thận nghĩ lại sẽ phát hiện sự cay nghiệt lúc trước mà Edward thể hiện ra chỉ chăm chăm nhắm vào Pohl, càng giống như kiểu không được Pohl quan tâm, nên mới nghĩ ra cách như vậy để thu hút sự chú ý.

Nếu không Mạc Vấn đã chẳng thoát nổi rồi nhỉ.

Lúc đi học, do Mạc Vấn ngồi trước hai người nên cũng không rõ trình độ quấn quýt của hai người lắm, những những người ngồi sau lưng họ thì chỉ có thể khóc ròng, trong lòng thầm gào thét, hai người có dám càng buồn nôn thêm chút nữa không hả?

Sau khi lễ đính hôn của Mạc Vấn kết thúc, Amber đã phát hiện Pohl cũng đuổi theo, mục đích là muốn canh chừng em trai mình thật chặt, sợ cậu nhóc sẽ bị người khác bắt cóc mất, cho nên hiện tại cũng vậy, cậu ta không quan tâm mặt mũi mà yêu cầu cùng ăn cơm với Pohl trong căng tin.

Pohl đồng ý, sau đó, giờ nghỉ trưa, cậu ta dẫn theo Edward đến căng ting, ngồi trước mặt Amber, hoàn toàn không quan tâm sắc mặt xanh xám lúc này của anh trai đại nhân nhà mình.

Pohl làm vậy là chui lỗ hổng trong lời nói của Amber, tỏ vẻ ăn cơm cùng nhau, chẳng qua cậu ta chỉ mang thêm Edward đến ‘cùng ăn cơm’ mà thôi.

Lambert muốn cười mà không cười được, nhẫn nhịn vô cùng khổ cực, Mạc Vấn thấy cảnh tượng dằn co như thế cũng không nhịn nổi, còn Amber tuy rằng sắc mặt rất khó coi, nhưng cơm vẫn phải ăn, chỉ thấy cậu ta từng ngụm từng ngụm, hung hăng dùng sức nhai cơm, giống như thứ cậu ta đang ăn không phải cơm tẻ mà là Edward vậy.

Cái này chẳng lẽ là bản năng đề phòng của anh vợ đối với bạn trai của em trai sao? Vai Lambert run rẩy, anh ta rất tình nguyện nhìn thấy dáng vẻ này của Amber, bởi vì thật sự rất thú zị. (=)))))

Chẳng qua hiện tại Lambert hài lòng bao nhiêu, lát sau anh ta lập tức hụt hẫng bấy nhiêu, không vì cái gì khác, một bàn sáu người, có một đôi là mới đính hôn, một đôi khác chưa đính hôn nhưng hành động cũng quấn quýt ngọt ngấy, chỉ có anh ta và Amber là cún độc thân danh xứng với thực.

Anh ta nhìn Warner, bạn cùng tuổi với mình, lại nhìn Edward nhỏ hơn mình hai tuổi, bọn họ đều có bạn trai, chỉ có mình, mỗi ngày tan học đều một thân một mình.

(lời edit: sai rồi, chế còn có Amber mà =))))

Warner gắp thức ăn cho Mạc Vấn, Pohl không thích ăn bánh bao, bị Edward nhận lấy ăn giúp, Lambert đột nhiên không muốn ăn cơm chung với đám người này, cũng không có gì, chẳng qua chỉ là tâm tình không được tốt mà thôi.

Toàn thế giới đều tràn ngập mùi chua thúi của ‘tình eo’, chỉ có bản thân tỏa ra mùi thơm ngát của cún độc thân! Lambert ăn qua loa vài miếng, sau đó dứt khoát đứng dậy rời khỏi mảnh đất khiến người khác ‘đau lòng không ngớt’ này.

Là lúc nên tìm một người bạn trai.

Warner không biết ‘nỗi khổ’ trong lòng Lambert, sau khi cơm nước xong xuôi, liền dắt tay Mạc Vấn về ký túc xá, hôm nay đi học anh hơi mất tập trung, vẫn luôn suy nghĩ xem mua nhà ở đâu thì thích hợp bọn họ.

Mặc dù nói tốt nghiệp sẽ mua nhà, nhưng không phải cứ nói mua là có thể mua ngay lập tức. Mua nhà cần cân nhắc rất nhiều nhân tố, không chỉ riêng vị trí địa lý, còn phải xem xem có thích kết cấu bên trong hay không nữa.

Có mấy người thích thêm cầu thang trang trí, có mấy người lại không hứng thú, nhưng thứ này lúc xây nhà đã quyết định, cho nên khi chọn lựa phải chú ý quan sát, tốt nhất hai người thương lượng thống nhất sớm, vậy sẽ hài hòa hơn rất nhiều.

Có bao nhiêu người muốn yên lặng tích góp tiền mua nhà, muốn cho người yêu một niềm vui bất ngờ, nhưng lại không cẩn thận đạp vào hố bom của đối phương, kết quả tình cảm không tốt lên lại thành lý do khiến hai bên chia tay, loại chuyện ngu xuẩn này, Warner tuyệt đối không bao giờ đi làm.

Trước tiên Warner dùng Quang Não cho Mạc Vấn xem những đoạn đường đang bán nhà, nếu như Mạc Vấn có ý, vậy sẽ tiếp tục kiểm tra cặn kẽ tình huống nhà cửa. Nâng cằm nhìn hàng loạt nhà bán, Mạc Vấn khó lựa chọn.

Cậu cảm thấy hai toà nhà này cũng không tệ, sau đó bắt đầu do dự nên chọn cái nào, bởi bố cục không khác mấy, vị trí đều ở vùng trung tâm, muốn mua gì cũng vô cùng tiện lợi.

Warner thấy Mạc Vấn cau mày xoắn xuýt hồi lâu, anh quyết định dứt khoát xin nghỉ buổi chiều để đi xem nhà với cậu.

May mắn, sau khi nhìn thấy phòng thật, Mạc Vấn lập tức có quyết định, bởi vì nếu chỉ xem ảnh mẫu là không phát hiện được tỳ vết. Một tòa nhà khác tuy rằng cùng bố cục, vị trí cũng tương đối, nhưng ánh mặt trời không chiếu vào phòng ngủ được, khó trách giá cả rẻ hơn nhiều, có lẽ là do sau khi xây xong mới phát hiện vấn đề, nhưng mà lại không thể phá đi xây lại từ đầu.

Mạc Vấn vốn định đặt tên trước, còn mấy tháng Warner mới tốt nghiệp, đến lúc đó mới trả tiền đặt cọc cũng không muộn, lại không ngờ Warner trực tiếp trả đủ tiền luôn.

Thời đại bây giờ đặt tên trước rất tiện dụng, chỉ cần lấy chứng minh thân phận cho nhân viên ghi chép lại, sau đó xác định mình muốn mua nhà, hẹn trước thời gian, sau đó đến ngày thì giao tiền là được.

Cứ như vậy dù trong tay tạm thời chưa có tiền cũng không sợ nhà mình định mua bị người khác mua trước, bởi vì trong lúc dự định, căn nhà đó sẽ không thể tiêu thụ.

Có điều nếu như đặt trước rồi không trả tiền, hoặc ác ý đặt trước, vậy sẽ ảnh hưởng đến chữ tín mua nhà, sau đó người này sẽ nói lời từ biệt với loại phục vụ này. Đừng tưởng rằng đặt tên định trước chỉ dùng trong mua nhà, đặt trước xe bay hay cơ giáp cũng cần chữ tín đấy.

“Không phải anh nói tốt nghiệp xong mới mua sao?” Sau khi ký tên lên chứng nhận bất động sản, Mạc Vấn quay đầu hỏi.

“Anh nghĩ rồi, trang trí cũng cần một thời gian rất lâu, hơn nữa sau khi trang khí xong chưa thể lập tức dọn tới ở, cho nên anh định giờ mua rồi sữa chữa xong, đến khi tốt nghiệp lại dọn đến thì vừa lúc.”

“Với lại trang trí cũng cần thời gian suy nghĩ, em nghĩ kỹ rồi liệt kê ra cho anh, anh tìm người làm.”

Nghe giọng điệu này của anh là muốn giao hết tất cả việc bố trí nhà cho Mạc Vấn, Warner có yêu cầu rất cao đối với phẩm chất cuộc sống, cho nên quyết định này của anh hoàn toàn ngoài dự đoán của Mạc Vấn.

Đây mới là chân tình, đã từng có bao nhiêu người để người yêu tự mình bố trí ‘tổ ấm’, phía sau lại nhìn rèm hoa cửa sổ khóc không ra nước mắt.

hết chương 58

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.