Âm Dương Thần Thám

Chương 37




Editor: Bồ CôngAnh

Tiếng nói chuyện bên trong phòng ngừng lại, Lâm Lập Hạ đảo tròn mắt, thận trọng nhón chân lên chuẩn bị chạy lấy người.

Chỉ là, ông trời chung quy thì vẫn không thích để người ta được như ý.

"Tỷ tỷ muốn đi à? Saoo không vào đây ngồi một chút?" A Thanh mở cửa nở một nụ cười cực kỳ đơn thuần hỏi.

Lâm Lập Hạ nhẹ nhàng "A" một tiếng, tiếp đó cười giả lả nói, "Ngài thật là làm ta ngại quá đi, giờ cũng đã không còn sớm, ngài và A Khánh tẩu nên đi tắm một cái rồi đi ngủ thôi."

Sắc mặt của A Thanh lập tức biến thành xanh mét, "Nếu đã biết sắc trời không còn sớm, ngươi còn lộc cộc chạy đến đây làm cái gì? Những lời chúng ta vừa mới nói ngươi đều đã nghe được hết rồi?"

Lâm Lập Hạ cười khan vài tiếng, "Thật ra thì ta cũng không nghe được bao nhiêu." Mới bắt đầu nghe từ cái câu "A Thanh ngươi buông tay đi" mà thôi.

A Thanh hừ lạnh một tiếng, "Ngươi muốn đi tìm tướng công của ngươi?"

Lâm Lập Hạ gật đầu một cái, lấy một loại giọng "Khí trời hôm nay thật không tệ" nói, "Dáng dấp của tướng công nhà ta thật đúng là như hoa như ngọc, ngài nói có đúng không?"

Trên nóc nhà truyền tới một tiếng mèo kêu thê lương, Lâm Lập Hạ hài hước nói, "Con mèo này cũng thiệt là, sao bây giờ đã bắt đầu phát xuân rồi."

A Thanh tà tà cười, "Ngươi đừng uổng phí tâm tư, nói chuyện lớn tiếng như vậy không phải là vì muốn cho hắn tới cứu ngươi sao? Nhưng thật đáng tiếc mà, ta đã sớm bỏ một vài thứ vào trong nước trà của hắn, đoán chừng hắn sẽ có một đêm ngon giấc, dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là ta không vào phòng của hắn."

Bồ.Công.Anh~di.end.a.n..l.e.q.u.y.don..n

Lâm Lập Hạ kinh hãi! Chẳng lẽ A Thanh lại là công*?! Nàng lập tức phản ứng lại bây giờ không phải là lúc suy xét vấn đề này, nàng vô cùng phối hợp run run người, trong sợ hãi lại mang theo kinh ngạc nói, "A Thanh, chẳng lẽ ngươi thật..."

*Công: Người đóng vai trò chồng trong mối quan hệ namxnam, thụ là người đóng vai trò vợ.

A Thanh âm trầm nhìn nàng một cái, "Nha đầu, ngươi cũng đừng giả bộ với ta, tướng công của ngươi được ta nhìn trúng là phúc khí của hắn. Tên công tử lần trước được ta nhìn trúng cũng là chuyện của mười mấy năm trước, không nghĩ tới lần này ông trời lại đưa đến một người cho ta."

"Vậy thì, vị công tử kia đâu?" Lâm Lập Hạ tò mò hỏi, mười mấy năm trước đấy, vậy thì A Thanh thật sự là một yêu quái rồi, bởi vì nhìn hắn bây giờ cũng chỉ giống một thiếu niên mười năm mười sáu tuổi.

"Tên đó?" A Thanh cười khinh bỉ, "Ta không cẩn thận độc chết cha hắn, hắn liền tìm chết theo rồi, ngươi nói xem, có phải hắn thật không có tiền đồ hay không?"

Lâm Lập Hạ gật đầu một cái, đúng vậy, chỉ có ngài là cực kỳ có tiền đồ.

A Thanh lại không có ý tốt hỏi, "Ngươi nói, nếu ta giết chết ngươi, tướng công của ngươi có thể đau lòng hay không?"

Lâm Lập Hạ trầm mặc một hồi mới nói, "Hay là ngài đừng giết ta vội, tùy tiện giam ta lại là được rồi. Không dám gạt ngài, tướng công của ta thật đúng là không dễ thuần phục cho lắm. Với tướng mạo này của hắn, trước kia lúc còn ở quê đã không biết có bao nhiêu người thèm thuồng, lại không một ai thực hiện được, cuối cùng còn cưới ta. Hiện tại đang ở một hoang đảo giữa biển khơi này, nói thật, ta cũng muốn sống. Ta biết ngài thật sự yêu thích tướng công ta, ngài cũng hi vọng tướng công ta là cam tâm tình nguyện ở cùng với ngài đúng không? Nói không chừng ta còn có thể giúp ngài một chút."

A Thanh nghe vậy cũng không nói chuyện, hình như đang suy nghĩ. Lúc này A Khánh tẩu vẫn trầm mặc mở miệng nói, "A Thanh, cứ như vậy đi, giam nàng lại trước đã, nếu vô dụng thì lại giết là được rồi, hữu dụng thì sau này cũng có thể cho ta làm bạn."

A Thanh liếc nàng một cái, rốt cuộc gật đầu, "Vậy trước tiên giữ lại cho ngươi một cái mạng, tốt nhất ngươi nền cầu nguyện mình thật sự có chỗ hữ dụng."

Lâm Lập Hạ cười nhạt, lời nói mang hai nghĩa nói, "Yên tâm, ta tuyệt đối có thể giúp các ngươi." Chẳng hạn như, vào lúc Lý Huyền đối phó các ngươi thì thay các ngươi cầu xin một chút.

A Thanh nhìn A Khánh tẩu một chút, "Ngươi mang nàng vào đi."

Lâm Lập Hạ nghe vậy vô cùng tự giác đi vào theo, đôi tay ở sau lưng lặng lẽ ra dấu một cái.

Sau khi vào phòng, A Khánh tẩu lấy ra một sợi dây thừng đi về phía Lâm Lập Hạ, nàng ho nhẹ mấy tiếng nói, "Thương lượng một chút, có thể không trói ta được không? Ta tuyệt đối sẽ không hành động thiếu suy nghĩ."

A Khánh tẩu nhìn A Thanh một cái, A Thanh âm dương quái khí cười nói, "Dĩ nhiên có thể, A Khánh, ngươi lấy viên thuốc ta vừa mới luyện ra mấy ngày trước cho nàng ăn đi."

A Khánh tẩu nghe vậy thì từ trong vô số chai chai lọ lọ lấy ra một bình sứ men xanh nhỏ, đổ ra một viên thuốc đưa tới khóe miệng Lâm Lập Hạ, "Đừng nghĩ giở trò gì, đàng hoàng nuốt xuống cho ta đi."

Lâm Lập Hạ cẩn thận nhìn viên thuốc một chút, hình dáng cũng thật giống hạt đậu chocolate, nàng vô cùng dứt khoát nuốt vào, thật ra thì trong lòng đang ra sức đánh trống, thứ này chẳng lẽ chính là độc dược trí mạng trong truyền thuyết?

"Muốn biết đây là cái gì không?" A Thanh di chuyển một thứ gì đấy trên giường, vách tường liền dời đi lộ ra một gian phòng .

Lâm Lập Hạ phối hợp gật đầu một cái.

A Thanh cười lạnh, "Cố tình không nói cho ngươi biết đấy."

Ba người vào trong gian phòng, Lâm Lập Hạ hơi kinh ngạc, chẳng lẽ bọn họ muốn nhốt nàng ở cái gian phòng xa hoa như này sao? Đãi ngộ của tù nhân cũng thật là tốt quá đi.

A Thanh hình như nhìn thấu suy nghĩ của nàng ý vị không rõ cười cười, "Đến, ngươi nhanh đi đến chỗ này."

Lâm Lập Hạ đi tới vị trí A Thanh nói, không biết vì sao lại cảm thấy có chút cổ quái.

A Thanh vui vẻ cười với nàng một cái nói, "Chúc ta sớm ngày nhìn thấy chỗ hữu dụng của ngươi. A Khánh, mở cửa."

Lâm Lập Hạ nghe vậy nhìn xung quanh tìm cửa, cửa ở chỗ nào vậy? Sau đó, nàng chỉ chú ý tới tay A Khánh tẩu đi xoay bình hoa sang một bên, dưới bàn chân không còn điểm tựa, cả người liền rơi xuống dưới. Lúc này trong đầu Lâm Lập Hạ chỉ có năm chữ.

Mẹ nó, đạo mộ bút ký!

Lâm Lập Hạ té xuống với tư thế vô cùng không tuyệt đẹp, cũng may là không ngã đến hỏng luôn não. Nàng xoa chân của mình đứng lên, ngẩng đầu nhìn nơi mình rơi xuống. Nàng có chút cảm thán, cuối cùng bản thân nàng cũng cảm nhận được sự phẫn nộ của đồng chí thiên chân vô tà lúc đó, bởi vì nàng cũng muốn mắng to một câu, mẹ nó, đây mà là cửa à, có cửa nào mở từ phía dưới không, có không, có không? Đây TM rõ ràng chính là cạm bẫy!

Dạo này, sơn trại không chỗ nào là không có mà.

Sau khi cảm thán xong thì nàng đánh giá chỗ mình ở, đây là một gian thạch thất không lớn không nhỏ, không có bàn không có ghế, chỉ có một đống đồ thoạt nhìn giống như phế phẩm.

Lâm Lập Hạ dựa vào vách tường nghỉ ngơi một lát, đột nhiên cười thành tiếng, tiếp đó bất đắc dĩ lắc đầu. Không nghĩ tới lại gặp phải phiền toái như vậy, hơn nữa lại còn bởi vì sắc đẹp của Lý Huyền, điều này thật sự là, thật sự là quá cẩu huyết rồi!

Thời buổi bây giờ, hóa ra đam mỹ chỗ nào cũng có.

A Thanh và A Khánh tẩu cũng nghĩ quá đơn giản, cho là chút thuốc mê nho nhỏ mà có thể đối phó với Lý Huyền? Vừa rồi một tiếng mèo kêu lúc nàng lớn tiếng nói chuyện kia, đúng vậy, chính là cái con bị nàng nói thành phát xuân đấy, đám người A Thanh không thấy, nhưng nàng lại thấy rõ con mèo kia là bị một cục đá rất nhỏ ném vào. Về phần là ai ném, còn cần phải hỏi nữa sao?

Bồ.Công.Anh~di.end.a.n..l.e.q.u.y.don..n

Lâm Lập Hạ liếc mắt nhìn đống phế phẩm bên cạnh một chút, cuối cùng nhàm chán quyết định đi "Đào bảo vật". Những thứ đó dường như đã rất lâu không có người động tới rồi, vừa đụng vào chính là bụi bay đầy trời. Nàng ho khan mấy tiếng, tiếp tục lục lọi.

Một phút trôi qua, nàng không lục được vật gì hữu dụng.

Hai phút trôi qua, nàng không lục được vật gì thú vị như cũ.

...

Mười phút trôi qua, nàng nhìn chằm chằm vào Xuân Cung Đồ trong tay, mặt nhuộm đỏ ửng.

Mười hai phút sau, nàng hí hoáy với con dấu nhỏ vuông vuông thẳng thẳng trong tay, nhăn mày lại. Trên con dấu có khắc dòng chữ "Nội Các đào ngạn", cái này là... Quan Ấn?

Nàng bỏ con dấu nhỏ vào trong tay áo, lại tiếp tục lục lọi, cuối cùng thế mà lại lục ra được một quyển sổ gì đó màu vàng kim. Đột nhiên trong lòng nàng hơi run run, tựa hồ mỗ ta sẽ chui từ dưới đất lên. Nàng vẫn đưa tay mở quyển sổ đó ra.

Lâm Lập Hạ chậm rãi trợn to hai mắt, phía trên đoan chính quy phạm viết mấy câu, nhưng lại tiết lộ một bí mật lớn bằng trời. Nàng không khỏi vươn tay che kín miệng mình, chỉ có như vậy mới có thể ngăn được tiếng kêu suýt bật thốt ra của nàng. Lúc này miệng "Cửa" chợt có động tĩnh, Lâm Lập Hạ liền tranh thủ nhét cuốn sổ này vào trong đống phế phẩm, nhưng vẻ mặt hoảng loạn của nàng lại rơi vào trong mắt Lý Huyền đang lấy tưu thế đẹp mắt nhày xuống.

Mắt phượng của Lý Huyền híp lại, nhìn phía sau nàng một cái, "Sao thế, hốt hoảng như vậy?"

Lâm Lập Hạ cười nhạt mà nói: "Không có gì." Tuy nói không có việc gì, nhưng tay lại khẽ run.

"A?" Lý Huyền thu tất cả vào đáy mắt, ung dung thản nhiên nhìn nơi nào đó trên đất có điều ngụ ý hỏi, "Thật sự không có gì?"

Lâm Lập Hạ nhìn theo tầm mắt của hắn, không khỏi đại 囧. Thì ra bản đông cung kia đang "Chổng vó", trần trụi bại lộ ở ánh mắt của Lý Huyền.

Nàng vừa định mở miệng giải thích, sau khi nhìn thấy vẻ mặt mập mờ cười như không cười của hắn thì nuốt lời nói trong miệng xuống. Cũng tốt, nếu như có thể để cho hắn nghĩ đây là lý do khiến bản thân hoảng hốt thì cứ mặc hắn hiểu lầm đi.

Lâm Lập Hạ tiến lên từ trên xuống dưới đánh giá hắn, hài hước nói, "Ơ, xem ra huynh không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn à."

Lý Huyền vươn tay khẽ gõ lên trán nàng một cái, bất đắc dĩ nói, "Tại sao ta lại nghe thấy chút tiếc nuối trong giọng nói của nàng vậy?"

Lâm Lập Hạ hàm hồ nói "Nào có", tiếp đó chỉ chỉ "Cửa" nói với hắn, "Chúng ta ra ngoài trước đi."

Lý Huyền dở khóc dở cười gật đầu một cái, "Được."

Lý Huyền dùng cánh tay không bị thương ôm lấy eo Lâm Lập Hạ nhảy lên, trán hơi hơi thấm ra mồ hôi.

Lâm Lập Hạ vươn tay lau đi chút mồ hôi lấm tấm này, "Không sao chứ?"

Môi mỏng của Lý Huyền nhẹ câu, "Không sao."

"A Thanh và A Khánh tẩu đâu?" Lâm Lập Hạ đưa tay đỡ lấy hắn đi ra ngoài.

Trong lòng Lý Huyền nổi lên ấm áp, kinh ngạc vì sự tỉ mỉ của nàng."Bọn họ ở trong phòng của ta."

Lâm Lập Hạ hoài nghi nhìn hắn một cái, tiếp đó hỏi dò, "Ta nói, sao huynh lại có thể chế ngự được bọn họ vậy?"

Lý Huyền tức giận nhìn nàng một cái, "Dù sao cũng không phải biện pháp nàng đang nghĩ."

Lâm Lập Hạ kinh ngạc, làm sao hắn biết cái nàng đang nghĩ chính là mỹ nhân kế?

Hai người tới phòng của hắn, lúc này Lâm Lập Hạ mới phát hiện ra trong phòng nhiều hơn một người, người nọ chính là Mạc Bất Phá. Nàng cười cười với Mạc Bất Phá, tiếp đó có chút cắn răng nghiến lợi ghé sát vào tai Lý Huyền nhỏ giọng hỏi, "Ta nói, không phải là hắn đã sớm tới rồi chứ?"

Lý Huyền cười khẽ một tiếng, trên khuôn mặt tuấn mỹ ngập tràn ý cười, hắn cũng giảm thấp giọng nói xuống mập mờ nói bên tai nàng, "Ta có thể khẳng định với nàng, lần này thật sự là trùng hợp."

Lúc này đổi thành Lâm Lập Hạ tức cũng không được mà cười cũng không xong.

Sóng gió đam mỹ cuối cùng qua đi như vậy, cuối cùng đêm hôm đó Lâm Lập Hạ cũng được ngủ ngon giấc.

Sáng sớm ngày hôm sau, nàng đang phơi nắng ở trong sân cùng Lý Huyền, Mạc Bất Phá vội vã chạy tới.

"Điện hạ, Bát Vương gia và Cửu điện hạ đến." Mạc Bất Phá trầm ổn nói.

Lý Huyền vẫn là mang vẻ cười nhạt gật đầu một cái, mà Lâm Lập Hạ thì kinh ngạc nhíu mày, hai người này sao lại đều tới?

Không bao lâu thì một đám người tiến vào, cầm đầu chính là Lý Triệt khí vũ hiên ngang và Lý Dục tuấn mỹ tà tứ.

Bốn người đối mặt với nhau, còn chưa kịp mở miệng nói một câu, Lý Triệt liền bước nhanh về phía trước kéo Lâm Lập Hạ vào trong ngực, "Lập Hạ." Trong giọng nói từ tính có an tâm thở phào nhẹ nhõm.

Lâm Lập Hạ bị động tác thình lình của hắn làm cho kinh hãi quên cả phản kháng, mà trong mắt phượng của Lý Huyền bên cạnh hiện nhanh một tia không vui, tư thái hắn vẫn ôn nhã như cũ, nhưng lại vươn tay kéo Lâm Lập Hạ từ trong ngực Lý Triệt ra ngoài, hành ộng mang ý biểu thị công khai ôm lấy eo của nàng. "Hoàng thúc."

Bồ.Công.Anh~di.end.a.n..l.e.q.u.y.don..n

Mày rậm của Lý Triệt nhíu lại, không vui nhìn nam nữ trước mắt. Thoáng chốc bầu không khí giữa ba người trở nên quái dị khác thường.

Con mắt đào hoa nhỏ dài của Lý Dục thú vị nhìn một màn trước mắt, thú vị, thú vị, thật sự thú vị. Môi mỏng của hắn tà tà nâng lên cười khẽ một tiếng, "Tứ ca, còn thất thần cái gì nữa, trước cứ lên thuyền đã."

Lý Huyền nhàn nhạt cười cười, "Hoàng thúc trước hết mời."

Trên khuôn mặt anh tuấn của Lý Triệt không thấy hỉ nộ, xoay người đi ra ngoài, mà Lý Huyền cũng nhanh chóng bước theo.

Lâm Lập Hạ có chút mụ mị đứng im tại chỗ, lúc này Lý Dục đi tới cạnh nàng khẽ nói một câu, "Giờ ngọ ngày mai có mặt ở phủ của ta." Dứt lời quay người rời đi.

Vì vậy, Lâm Lập Hạ lại càng mụ mị hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.