Âm Dương Thần Thám

Chương 33




(*) thiên địch: kẻ thù trời sinh - Nuy

Chuyển ngữ: Nuy Ham

Hiền Tông đi tìm mỹ nhân giải buồn cũng tốt, Triệu phi tính kế cũng được, sau khi Ngọc Tiểu Tiểu ra khỏi cửa cung đã lập tức quăng hai vị đó ra sau đầu. Ngồi đối diện với Cố Tinh Lãng, nhìn đường phố ngoài cửa xe, đi đi tới tới, mọi người ăn mặc khác nhau đi trên đường, Ngọc Tiểu Tiểu lại một lần nữa nhìn đến thất thần. Nếu như có thể, nàng muốn để cho bạn bè mình đến đây, tới để tận mắt nhìn, giờ phút này đây nàng đã thấy tất cả. Một thế giới không có zombie, mọi người có thể tùy tiện đi lại trên đường, tiếng nói cười trong gió, trong không khí đầy mùi thơm của thức ăn, ngày thu ánh nắng ấm áp và vui vẻ, trên ngọn cây thỉnh thoảng có vài chiếc lá xanh rơi xuống. Ngọc Tiểu Tiểu hít một hơi, cái thế giới này đẹp làm sao, nàng phải nghĩ hết biện pháp đế sống lâu mấy năm ở thế giới này mới được.

Thế giới ngoài cửa xe là thế giới Cố Tinh Lãng đã sớm quen thuộc, cho nên lúc Ngọc Tiểu Tiểu nhìn ngoài cửa sổ, Cố tam thiếu gia liền nhìn tiểu tức phụ của mình không chớp mắt, mặc dù có lúc mặt Ngọc Tiểu Tiểu co quắp, nhưng Cố Tinh Lãng có thể cảm giác được, lúc này Ngọc Tiểu Tiểu là vui vẻ đi.

"Chúng ta đi ăn một bữa nha." Sau khi đi qua ba con phố, Ngọc Tiểu Tiểu ngửi được mùi thức ăn, nhìn tửu lâu lớn ngoài cửa xe, nói với Cố Tinh Lãng: "Tiểu Thất tử đã không sao, chúng ta nên ăn mừng á." Đến tiệm cơm ăn cơm là phải tìm lý do, đạo lý đối nhân xử thế này, Ngọc Tiểu Tiểu vẫn còn hiểu.

Tiểu tức phụ nói muốn ăn cơm, Cố Tinh Lãng cũng không ngại bỏ ra chút tiền cho một bữa cơm, không cần suy nghĩ, Cố tam thiếu gật đầu, hỏi Ngọc Tiểu Tiểu: "Vậy nàng muốn dùng cơm ở đâu?"

Ngón tay út của Ngọc Tiểu Tiểu chỉ ra ngoài xe, nói: "Vậy nhà kia đi, Đại Tô Quán (*quán cơm chén [tô] lớn - Nuy)." Vừa nghe cái tên này, không phải thể hiện khí tức đủ mười phần của Phách Vương (*) sao? Món ăn thì phải dùng tô lớn, mới gọi là món ăn á.

(*) Phách Vương (còn gọi là Bá Vương): là một kẻ cực kỳ thô bạo, kẻ ngang ngược, là hiệu của Sở Vương Hạng thời Tần - Hán ~> Ý là nói chủ quán đặt cái tên rất khí phách, ngang ngược - Nuy

Cố Tinh Lãng im lặng một chút, bên cạnh Đại Tô Quán là một tiểu lâu hai tầng, cửa sổ khắc hoa, chính là tửu lâu nổi danh nhất trong kinh thành - Lục Triều Xuân, dĩ nhiên Công chúa Điện hạ không có nhìn thấy.

Ánh mắt Ngọc Tiểu Tiểu tỏa sáng nhìn Cố Tinh Lãng, nói: "Chúng ta ăn ở đó đi."

"Tốt, tốt." Cố Tinh Lãng gật đầu, mặc dù Đại Tô Quán không phải tửu lâu nổi tiếng, nhưng tuyệt đối không phải không có danh ở kinh thành, nhưng Cố tam thiếu đã ăn vài lần ở Lục Triều Xuân, mà đúng là chưa lần nào ăn ở Đại Tô Quán.

Ngọc Tiểu Tiểu không nhìn thấy Cố Tinh Lãng chần chờ, nghiêng đầu nói với Tiểu Trang đang cởi ngựa đi ở bên ngoài: "Tiểu Trang, chúng ta đi ăn cơm, ta mời khách."

Tiểu Trang vội vàng nói: "Công chúa, chúng ta ăn ở nhà nào?"

Ngọc Tiểu Tiểu nói: "Đại Tô Quán, mau, chúng ta quay đầu lại."

Đoàn người liền quay đầu lại, đi tới trước cửa Đại Tô Quán.

Lúc này lão bản của Đại Tô Quán đang đứng trước cửa, nhìn thấy một đoàn chủ tớ tới, tiên y nộ mã (? - Nuy) vây quanh một chiếc xe ngựa được hai con ngựa đen cao lớn kéo, dừng lại lại trước cửa tiệm cơm nhà mình, phản ứng đầu tiên của lão bản này là, đây là muốn đến Lục Triều Xuân nhưng lại đi lộn chỗ sao?

Xe ngựa dừng lại, Ngọc Tiểu Tiểu lập tức nhảy xuống xe, ngẩng đầu lên nhìn tấm biển trên cửa, hài lòng gật đầu, ba chữ "Đại Tô Quán" này quá hợp với tâm ý của nàng đi. (@ Có cảm giác kẻ đặt tên quán cơm này cũng quá.....có học thức đi, được chị Tiểu nhìn trúng rồi >,

Lão bản chạy tới trước mặt Ngọc Tiểu Tiểu, chẳng qua là khi sắp chạy gần tới Ngọc Tiểu Tiểu, đã bị hai gia đinh Cố phủ chặn lại, lão bản thông minh liền cúi thắt lưng, nói: "Vị phu nhân này, Lục Triều Xuân ở kế bên ạ."

Ngọc Tiểu Tiểu quay lại nói với Cố Tinh Lãng đang được Tiểu Trang và Tiểu Vệ đang đỡ xuống xe: "Tiểu Cố này, lão bản này rất tốt nha, lại đề nghị cho chúng ta đến tiệm cơm khác ăn đấy."

Cố Tinh Lãng a một tiếng, lời này chàng phải trả lời thế nào đây.

Ngọc Tiểu Tiểu lại nói tiếp với Cố Tinh Lãng: "Lão bản gọi ta là phu nhân, thoạt nhìn ta giống người đàn bà đã kết hôn sao?" Huấn luyện viên Ngọc khi ở mạt thế, đến chết vẫn là một người độc thân, khi đến thế giới này là một cô gái mười ba tuổi, cũng là một nữ tử đã kết hôn, cảm giác này đối với Ngọc Tiểu Tiểu, kỳ thật có chút phát mộng.

Cố Tinh Lãng và Tiểu Trang, Tiểu Vệ chỉ ha hả, búi tóc của cô gái đã gả chồng và khuê nữ không giống nhau, ngay cả chuyện này mà Công chúa Điện hạ không biết sao?!

"Chúng ta chính là đến Đại Tô Quán ăn cơm." Ngọc Tiểu Tiểu cảm khái xong, thì nghiêng đầu nói với lão bản: "Món ăn quán cơm của ngươi cũng là dùng tô lớn sao?"

Lão bản lập tức nói: "Phu nhân yên tâm, món ăn của nhà tiểu nhân đều dùng tô lớn."

"Vậy được." Ngọc Tiểu Tiểu vung tay, một bộ dạng chỉ huy thuộc hạ như năm xưa, nói: "Vậy chọn nhà ngươi."

Một trận vó ngựa dồn dập từ xa truyền tới, sau khi Cố Tinh Lãng thấy người cỡi ngựa tới gần, thì chân mày lập tức nhíu lại.

Tả Hựu ngồi trên lưng ngựa, nhìn Ngọc Tiểu Tiểu, nhếch miệng cười, tung người xuống ngựa, nói: "Đây là Công chúa muốn ăn cơm sao? Ta mời khách, không biết Công chúa có nể mặt hay không?"

Lão bản bị dọa sợ đến nổi răng run cầm cập, Hiền tông Phụng Thiên chỉ có một Công chúa, thì ra cô nương xinh đẹp này chính là Trưởng công chúa Linh Lung á!

"Tiểu nhân gặp qua Công chúa Điện hạ." Lão bản quỳ xuống, dập đầu với Ngọc Tiểu Tiểu.

Tả Hựu không đợi Ngọc Tiểu Tiểu lên tiếng, duỗi tay kéo lão bản lên, nhìn Ngọc Tiểu Tiểu, nói: "Công chúa, chúng ta cùng nhua ăn cơm đi."

Lúc này Cố Tinh Lãng nói: "Tả đại nguyên soái có chuyện muốn nói với Công chúa?"

Bây giờ Tả Hựu nhìn thấy Cố Tinh Lãng thì đã bốc lửa trong lòng, lúc đánh giặc thì bị người này đả thương, cô nương được mình coi trọng cũng bị người này đoạt, họ Cố có thể chính là thiên địch mệnh trung chí định (*) của Tả Hựu hắn.

(*) mệnh trung chú định: vận mệnh, số phận đã định sẵn - Nuy

Có người mời khách ăn cơm tương đương với việc không cần tốn tiền có thể ăn no, chuyện tốt như vậy làm sao Ngọc Tiểu Tiểu lại có thể bỏ qau, không đợi Tả Hựu sỉ nhục Cố Tinh Lãng, Ngọc Tiểu Tiểu đã nói: "Bên ta nhiều người như vậy, ngươi cũng mời?"

Tả Hựu không thèm nhìn bên Ngọc Tiểu Tiểu có bao nhiêu người, đường đường là Binh mã Đại nguyên soái Bạch Hổ Quốc, mặc dù không có cưới lão bà (*vợ - Nuy), nhưng cũng không phải phải nghèo đến nỗi không có tiền dư.

"Mời, ta mời hết." Tả Hựu vỗ vỗ ngực biểu hiện cho Ngọc Tiểu Tiểu xem, ngực của hắn là cơ bắp rắn chắc, cái vỗ này, âm thanh phát ra như tiếng trống đánh vậy.

"Chúng ta mau vào đi." Ngọc Tiểu Tiểu hô hoán đồng bọn của mình vào quán.

Lão bản chạy phía trước dẫn đường, mang theo đám người Ngọc Tiểu Tiểu lên lầu.

Ngọc Tiểu Tiểu lên lầu, cũng không có phát hiện tùy tùng thị vệ Cố gia, còn có hơn phân nữ thị vệ của Tả Hựu, sau khi vào quán, thì có tính tự giác ở lại đại sảnh, không có lên lầu cùng với bọn họ.

Lão bản dẫn đoàn người Ngọc Tiểu Tiểu vào một phòng bao, cúi đầu khom lưng hỏi Ngọc Tiểu Tiểu muốn ăn gì.

Ngọc Tiểu Tiểu liền nhìn Cố Tinh Lãng.

Tả Hựu cảm thấy lão bản này quả thật không biết làm người mà, trả tiền chính là hắn trả, nhưng thế nào lão bản này lại không hỏi hắn muốn ăn gì?

Cố Tinh Lãng ngẩng đầu lên, cũng hỏi Ngọc Tiểu Tiểu: "Công chúa muốn ăn cái gì?"

Ngọc Tiểu Tiểu nói: "Cái gì ta cũng có thể ăn."

Cố Tinh Lãng nói với lão bản: "Mấy món chiêu bài của quán, ngươi đem hết một lượt lên đi."

Miệng lão bản nói vâng dạ, rồi lui ra ngoài.

Tiểu Trang, Tiểu Vệ, còn có ba người tùy tùng đều ngồi ở bàn bên cạnh, ba người râu ria này chính là theo hầu bên cạnh Tả Hựu, tối hôm qua cũng theo Tả Hựu đến chợ đêm Cầu Đại Thạch, cuối cùng cũng bồi chủ tử mình cùng nhau bị Ngọc Tiểu Tiểu ném vào sông. Lúc mới vừa nhìn thấy Ngọc Tiểu Tiểu, trong lòng ba vị này cũng rụt rè, cảm thấy vị Trưởng công chúa Linh Lung của Phụng Thiên có võ công sâu không thể lường, lớn lên xinh đẹp như vậy, nhất định không phải là nhân vật dễ đối phó.

Sau khi Tả Hựu ngồi xuống liền nói chuyện với Ngọc Tiểu Tiểu: "Công chúa, ta thích cô nương không kén ăn."

Cố Tinh Lãng mới vừa bưng ly trà lên, nghe thấy Tả Hựu nói như vậy, liền nặng nền đặt ly trà xuống, chàng biết mà, cái tên điên này có ý không nên có đối với tiểu tức phụ của chàng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.