Âm Dương Thần Thám

Chương 27




Chuyển ngữ: Nuy Ham

Trong thánh chỉ Hiền tông không có nói gì, chẳng là muốn ngày mai sau khi lâm triều xong, để cho Ngọc Tiểu Tiểu và Cố Tinh Lãng cùng nhau vào cung một chuyến.

Ngọc Tiểu Tiểu nhận thánh chỉ, đứng dậy liền hỏi thái giám truyền chỉ: "Phụ hoàng tìm ta có chuyện gì?"

Thái giám lắc đầu, nói: "Công chúa Điện hạ, chuyện của Thánh thượng, nô tài không dám hỏi nhiều."

Vương ma ma bước lên, đưa vào tay thái giám một chút bạc, không nói câu nào, cũng chỉ nhìn thái giám.

Thái giám ước lượng bạc, đánh giá tiền thưởng không ít, mới mở miệng nói: "Ngày mai Cảnh đại hoàng tử sẽ tiến cung, nô tài nghĩ chắc là vì chuyện của hoàng tử."

Mọi người vừa nghe liền hiểu, đây là muốn Công chúa và phò mã đi thương lượng chuyện Thất hoàng tử đến Tru Nhật.

Ngọc Tiểu Tiểu nhìn chằm chằm bạc trong tay thái giám, thản nhiên thu hối lộ như vậy, quan trường Phụng Thiên còn có thể tốt hay không?

Thái giám cũng hiểu, mình nói chuyện này cũng không phải là chuyện tốt đối với Công chúa Linh Linh và người Cố phủ, sau khi hành lễ với Ngọc Tiểu Tiểu và Cố Tinh Lãng xong, một khắc cũng không nguyện lưu lại, mang theo tùy tùng lập tức rời khỏi.

Ngọc Tiểu Tiểu nhìn thái giám truyền chỉ rời đi, mọi người còn đứng ở sảnh đường không nhúc nhích, thì nói: "Mau đi ngủ đi."

Cố Thần nói: "Công chúa, ngài thấy như thế nào đối với chuyện ngày mai?"

Ngọc Tiểu Tiểu nói: "Chuyện ngày mai thì để ngày mai nói."Chỉ cần thế giới này không có ngày tận thế, trong mắt Ngọc Tiểu Tiểu sẽ không có chuyện gì là chuyện nghiêm trọng.

"Nàng đi nghỉ đi." Cố Tinh Lãng nghiêng đầu nói với Ngọc Tiểu Tiểu: "Ta sẽ lập tức về phòng sau."

Ngọc Tiểu Tiểu cũng không có nghi ngờ chàng, dù sao bụng nàng cũng đã no, trừ đi ngủ nàng cũng không nghĩ ra được mình còn có thể làm gì.

Sau khi Ngọc Tiểu Tiểu mang theo đám người Vương ma ma mờ mịt luống cuống về phòng, Cố Thần cũng để cho lão phu nhân dẫn theo con dâu cháu dâu về phòng nghỉ ngơi, còn mình thì cùng với ba cháu trai trở lại thư phòng.

Lần này Cố Tinh Lãng là do đại ca và nhị ca của mình nâng đến thư phòng.

Sau khi Cố lão gia tử trở lại thư phòng, lập tức mở miệng nói: "Ngày mai Tinh Lãng phụng bồi Công chúa vào cung, Tinh Ngôn cháu liền mang theo Thất điện hạ rời kinh, cũng không cần đi đâu khác, liền hướng tới Tây Bắc đi, đi đến Ngô Châu, chỗ đó là nơi ở của tộc Khương thị, cũng là trọng địa đóng quân của bọn họ, bọn họ cũng có thể bảo vệ Thất điện hạ."

Cố Tinh Ngôn nghe tổ phụ nói xong, không chút suy nghĩ, gật đầu một cái, nói: "Được, cháu sẽ mang Thất điện hạ đi."

Cố Tinh Lãng lại sốt ruột, chàng không muốn Ngọc Tiểu Tiểu đau lòng, nhưng chàng cũng không muốn liên lụy tới người nhà.

Thấy Cố Tinh Lãng muốn mở miệng nói, Cố Tinh Nặc giống như là biết Cố Tinh Lãng muốn nói cái gì, giành nói trước: "Đệ cũng không cần nói mấy lời đại loại như không muốn liên lụy người trong nhà, Công chúa không những có ơn với đệ, mà đối với toàn bộ người trên phủ chúng ta đều có ân (*ân huệ - Nuy), ta và nhị ca đệ đều xuất lực vì Thất điện hạ, là chuyện tất nhiên."

Cố Tinh Ngôn cũng nói: "Tam nhi, đệ đừng có ngốc nữa, đệ chính là không cần tham gia chuyện này, người muốn chúng ta không yên ổn, cũng nhiều đi, chúng ta không cần phải sợ."

"Cứ làm như thế đi." Cố Thần cũng không để cho Cố Tinh Lãng lên tiếng, nói ngay: "Sáng sớm ngày mai, Tinh Ngôn lập tức lấy lý do cầu y vì Tinh Lãng, mang theo Thất điện hạ đến Ngô Châu. Lão đại, lão nhị các cháu đưa lão Tiểu tam về phòng đi."

Cố Tinh Nặc và Cố Tinh Ngôn đem Cố Tinh Lãng đang nằm trên ghế rời đi.

Sau khi cháu trai rời đi, lão gia tử ngồi trước bàn đọc sách, nặng nề thở dài một tiếng, ông chính là đang cược Hiền tông nhìn trên mặt Công chúa Linh Lung, sẽ không ra tay giết chết Cố gia bọn họ, còn về phần trở thành địch nhân của mẫu tộc một hoàng tử, thiên quân vạn mã lão gia tử ông còn không sợ, như thế nào lại sợ cái này?

****

Ngoài thư phòng, sau hai người làm ca ca đem tiểu đệ ra tới đình viện ngoài thư phòng thì để ghế nằm xuống.

Cố Tinh Lãng lập tức mở miệng nói: "Nhị ca, chỉ cần nói thân thể ta khó chịu, ngày mai ta cũng không cần vào cung, như vậy ta có thể mang Thất điện hạ đi."

Cố Tinh Ngôn nói: "Tam nhi, với bộ dạng này của đệ mà lên đường, gặp phải chuyện gì, là đệ che chở Thất điện hạ, hay là Thất điện hạ che chở cho đệ? Đừng nháo nữa."

Cố Tinh Nặc ngồi xổm xuống, nhìn Cố Tinh Lãng, nói: "Tam đệ, coi như đệ mang theo Thất điện hạ đi, nhưng đệ vẫn là Tam công tử Cố gia, làm sao Cố gia chúng ta có thể đẩy chuyện này ra khỏi được?"

Cố Tinh Lãng nhất thời nghĩ tới vợ mình, thật đúng là không thể đem chuyện này làm đến chu toàn được, Cố Tinh Nặc đem chuyện này nói rõ ràng, Cố tam thiếu lại thấy rất có lỗi.

Cố Tinh Nặc biết người đệ đệ này của mình rất nặng tình nghĩa, vỗ nhẹ tay Cố Tinh Lãng, Cố đại thiếu gia nói nhỏ: "Tiểu tử ngốc, đừng suy nghĩ nhiều nữa, người một nhà, là phúc họa cùng hưởng, nếu ngày sau Thất điện hạ có thể tỏa sáng, không phải nhà chúng ta sẽ có chỗ tốt sao?"

Cố Tinh Ngôn bất mãn nói: "Đại ca, huynh nói như vậy quá tục rồi, giúp người gặp nạn, huynh còn muốn hồi báo sao?"

Cố Tinh Nặc nhìn hai em trai của mình một chút, cười khổ một cái, nói: "Ta chỉ là muốn nói, trên đời này chính là hỗ trợ để cùng có lợi, Công chúa cứu chúng ta, sau đó lấy được người chồng tốt, chúng ta giúp Thất điện hạ, ngày sau có lẽ có thể lấy được nhiều vinh hoa phú quý hơn. Cho nên Tinh Lãng à, đệ không cần suy nghĩ quá nhiều, ngày mai hãy cùng Công chúa vào cung đi, không nên để người trong cung và Cảnh Mạch nhận ra điều khác thường."

"Đúng nha." Cố Tinh Ngôn nói: "Nắm chặt thời gian một chút, mau nhanh chóng cùng Công chúa hoàn thành đêm động phòng hoa chúc còn thiếu đi, cùng Công chúa sống cho tốt qua ngày là thỏa đáng nhất."

Cố Tinh Nặc trừng mắt nhìn người đệ đệ có một không hai này của hắn: "Đệ nói hưu nói vượn cái gì hả?"

Cố Tinh Ngôn nhếch miệng, nói: "Không ngủ qua thì có thể là vợ chồng sao? Bây giờ Tinh Lãng không nhúc nhích được, nhưng Công chúa có thể a. Ài, Tam nhi à, ta đưa cho đệ quyển sách kia, cũng có cái tư thế này đi?"

Cố Tinh Lãng đỏ mặt, nói với Cố Tinh Nặc: "Đại ca, huynh đưa ta về đi."

"Câm miệng." Cố Tinh Nặc đấm một cái vào người nhị đệ mình, nói: "Chúng ta đưa Tinh Lãng trở về."

(@....Thật ra Ngôn ca cũng nói ra suy nghĩ trong lòng Nuy, mau mau viên phòng akkkk *cắn khăn* / Tác giả mẹ ruột: "Từ từ, chuyện gì cũng từ từ, thời gian còn dài a~~~")

****

Trong phòng ngủ, Ngọc Tiểu Tiểu đã ngủ thiếp đi, vóc người nàng chưa trưởng thành hoàn toàn, ngủ ở trên giường lớn như vậy, càng lộ ra vẻ trống trải trên giường lớn khắc hoa văn.

Cố Tinh Lãng được hai ca ca đưa tới trước phòng, hai đại ma ma đón người, đưa tới mép giường Ngọc Tiểu Tiểu đang nằm.

Ngọc Tiểu Tiểu nghe bên cạnh có động tĩnh, mở mắt thì thấy trước mắt mình là Cố Tinh Lãng, lại đóng mắt ngủ tiếp.

Cố Tinh Lãng phất tay cho hai ma ma kia lui ra, ngồi ở mép giường nhìn chằm chằm Ngọc Tiểu Tiểu một lát, lời nói của cái người mãng phu Cố Tinh Ngôn kia cũng có ảnh hưởng tới Cố tam thiếu, nhìn khuôn mặt nhỏ hồng hồng của vợ mình, Cố Tinh Lãng cảm thấy bụng dưới nóng lên, không kìm lòng được đưa tay chạm vào mặt của Ngọc Tiểu Tiểu, da mặt bóng loáng nhẵn nhụi, làm cho Cố Tinh Lãng càng thêm nóng rang bất an.

Ngọc Tiểu Tiểu bị Cố Tinh Lãng làm tỉnh, nhắm mắt lại hỏi: "Chàng đang làm cái gì vậy?"

Cố Tinh Lãng còn là trai tơ, tâm không nghĩ gì sờ mặt vợ, vừa nghe tiểu tức phụ nói chuyện, tay giống như chạm vào vật nóng, vèo một cái, đem tay thu lại.

Ngọc Tiểu Tiểu mở mắt, mắt đối mắt với Cố Tinh Lãng.

Cố Tinh Lãng khàn giọng, nói: "Không có chuyện gì, nàng ngủ đi."

Đôi mắt Ngọc Tiểu Tiểu liếc liếc xuống dưới, có thể nói sống ở thời mạt thế thiếu thốn mọi bề, nhưng huấn luyện viên Ngọc dù chưa từng ăn thịt heo cũng đã thấy heo chạy, đưa tay cách một lớp quần tuốt mấy cái giúp Cố Tinh Lãng, nói: "Kìm nén khó chịu sao? Nếu không thể lăn trên giường được, thì ta giúp chàng tuốt là tốt rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.