Âm Dương Thần Thám

Chương 26




Editor: Hạ Tiểu Vũ

Beta: Nuy Ham

“Mặc cho thánh thượng xử trí.” Cố Tinh Nặc nhìn tiểu đệ của mình, trầm giọng: “Tinh Lãng, đệ muốn chết phải không?”

Sau khi hồi kinh, Cố Tinh Lãng không muốn quản xem cuối cùng vị hoàng tử nào sẽ làm con tin. Mẫu phi của vị hoàng tử này, còn có thế lực phía sau lưng vị hoàng tử như vậy sao có thể tha cho Cố Tinh Lãng? Việc này Cố Tinh Ngôn hiểu rất rõ. Hiền Tông có thể tha tội chết cho Cố Tinh Lãng là vì không muốn nữ nhi phải làm góa phụ nhưng Cố Tinh Lãng vẫn là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của ông.

Cố Tinh Lãng than nhẹ một tiếng, nói: “Ngoại trừ mang Thất điện hạ tránh đi trước, chúng ta còn có biện pháp nào khác sao? Ta nợ công chúa quá nhiều, không muốn nhìn nàng khổ sở.”

Ngay tại thời điểm Cố Tinh Lãng ngồi tại thư phòng lão gia tử nói những lời đó, chính chàng cũng không nhận ra những lời mình nói nghe vào tai người khác lại rất thâm tình.

****

Cùng lúc đó, Vương ma ma nghe Ngọc Tiểu Tiểu nói với mình: “Đến thời điểm, ta sẽ mang tiểu Thất ra ngoài chơi một chút, đợi qua một thời gian chúng ta lại trở về. Ma ma yên tâm, ta sẽ không để tiểu Thất làm con tin đâu.”

Vương ma ma cảm thấy từ lúc Hoàng Hậu nương nương ra đi, chứng lãng tai của mình càng ngày càng trầm trọng: “Đi ra ngoài chơi một chút?” Vương ma ma nghi hoặc hỏi lại Ngọc Tiểu Tiểu: “Là chạy ra khỏi kinh sao?”

Ngọc Tiểu Tiểu xoay ba quả quýt vàng nhỏ trong tay, vừa chơi vừa nói: “Ừ, bà muốn nói như vậy cũng được.”

Mang theo Thất điện hạ chạy trốn sao? Vương ma ma ngây ngốc nhìn chủ tử của mình, vị này không phải là bị thất tâm phong chứ (là thần kinh ák)? Bà sống quá nửa đời người, chưa nghe nói có công chúa nào lại mang hoàng tử đi làm đào phạm, đây thật là muốn phá hoại, là muốn vong quốc a?

Ngọc Tiểu Tiểu nhìn thấy một bộ dạng bị đả kích của Vương ma ma lại bồi thêm một câu: “Yên tâm đi. Ai có thể bắt được ta? Cho dù có đuổi theo, ai có thể đánh thắng được ta chứ?”

Vương ma ma ngồi đối diện Ngọc Tiểu Tiểu, thể trọng bà vượt xa người thường, nặng nề ngã ngồi xuống, ghế gỗ liền phát ra một trận tiếng vang két két.

Ngọc Tiểu Tiểu tốt bụng nói: “Ma ma, thừa dịp còn kịp, bà nên giảm béo một chút, tìm cho mình một người bạn già đi.” Ngọc Tiểu Tiểu cũng đã nhìn ra, thế giới này lấy gầy làm chuẩn đẹp, mặc dù Vương ma ma là một nữ nhân tốt nhưng vóc người này…muốn tìm một người bạn già cũng tương đối khó nha. Cái gì? Ngươi nói Vương ma ma tuổi đã lớn sao, thật là đọc sách quá ít. Nam nhân nha, có nhiều người vẫn thích nữ nhân lớn tuổi hơn mình đấy, chẳng phải Ngọc Tử Dịch là một ví dụ tốt sao?

Thân hình Vương ma ma run run, thịt trên người lại càng run lợi hại, rốt cuộc khóc oa oa hỏi Ngọc Tiểu Tiểu: “Công chúa, người rốt cuộc là làm sao vậy?”

“A?” Ngọc Tiểu Tiểu nhìn Vương ma ma khóc lóc nức nở, trong lòng không rõ vị béo thẩm này lại khóc lóc cái gì, nàng vẫn là chọn ngậm miệng đi.

Vương ma ma ô ô khóc một trận, đột nhiên đem nước mắt thu lại, hướng ngoài cửa kêu to: “Tiểu Trang, Tiểu Vệ tiến vào.”

Tiểu trang, Tiểu vệ đi vào, nhìn đến bộ dạng Vương ma ma mặt đầy nước mắt, lại nhìn đến Ngọc Tiểu Tiểu, này là như thế nào? Sao lại để Vương ma ma thương tâm thành như vậy?

Vương ma ma hỏi cả hai: “Công chúa và phò mã gia đi dự tiệc, chuyện của Thất điện hạ, rốt cuộc Cảnh đại hoàng tử nói thế nào?”

Vấn đề này, Tiểu Trang, Tiểu Vệ thật sự không trả lời được. Bọn họ chưa nghe Công chúa cùng Cảnh đại hoàng tử nói về chuyện Thất điện hạ, thì đã thấy công chúa ném Thanh Ngọc ra ngoài, sau đó vì chụp một con côn trùng, lại chụp người bay lâu sập (*ý nói là vì đập một con côn trùng mà làm một người bay lên nóc – Thanh Ngọc, một tòa lâu năm tầng sập đổ - Nuy), việc này muốn bọn họ nói như thế nào mới để Vương ma ma có thể tin tưởng đây?

“Tại sao lại không nói?” Nhìn cả hai ngậm miệng, Vương ma ma tức giận, đứng lên, chạy đến chỗ hai người, đôi mắt to trừng đôi mắt nhỏ, hỏi: “Cảnh đại hoàng tử rốt cuộc nói thế nào hả?”

“Hắn chưa nói cái gì.” Ngọc Tiểu Tiểu mở miệng: “Chính là mời ta và Tiểu Cố ăn một bữa cơm, cơm kia thật chẳng ra làm sao, phân lượng quá ít."

Tiểu Trang vội nói: "Đúng a, Công chúa một người ăn một bàn, phò mã gia một ngụm đều chưa ăn qua."

Tiểu Vệ nghĩ rằng, đúng vậy, ta còn thấy được công chúa là như thế nào mà một người chớp mắt ăn hết một bàn thức ăn, chẳng lẽ Công chúa ở trong cung vẫn luôn là chịu đói sống qua ngày sao?

Vương ma ma thật tuyệt vọng, Cảnh Mạch ngậm miệng không nói chuyện của Thất điện hạ, Thất điện hạ nhất định là hết thuốc chữa. Vương ma ma yên lặng xoay người, đi tới trước cái ghế mới rồi đặt mông lại ngã ngồi xuống, đem ghế gỗ ép xuống, lại được một trận rung động két két: "Xong." Vương ma ma thấp giọng hô.

Ngọc Tiểu Tiểu nói: "Cái gì xong?"

Vương ma ma mang một tia hy vọng cuối cùng, hỏi Ngọc Tiểu Tiểu: "Phò mã gia nói như thế nào?"

Ngọc Tiểu Tiểu nói: "Tiểu Cố bảo ngày mai buổi tối chúng ta tiếp tục đi đến cầu Đại Thạch ăn vặt."

Tiểu Vệ che mặt, ngài kêu phò mã gia là Tiểu Cố còn chưa tính, Vương ma ma thật muốn chết tâm rồi, ngài còn nói ngài ngày mai đi ăn vặt? Như vậy thật sự có được không?

Vương ma ma hít thở không thông, tiếng hít khí giống như ống bễ, trong đầu liền vang một âm thanh “Ta vẫn là chết đi!”

"Ngày mai bà cũng đi cùng với ta đi." Ngọc Tiểu Tiểu rất không có nhãn lực, lại vui vẻ mời Vương ma ma: "Hôm nay ăn ở một cái quán nhỏ, lão bản cùng một họ với bà, cũng họ Vương, gọi là Vương bà."

Vương ma ma từ trên ghế nhảy lên, lúc này bà không muốn chết, bà muốn đem Ngọc Tiểu Tiểu bóp chết trước: "Công chúa, Thất điện hạ là đệ đệ cùng mẹ với ngài á!" Vương ma ma rống lên với Ngọc Tiểu Tiểu.

Ngọc Tiểu Tiểu rất không sao đối sự giận dữ của Vương ma ma, nói: "Đúng nha, hắn là đệ đệ ta nha, làm sao vậy?"

Hô hấp của Vương ma ma càng thêm dồn dập.

"Công chúa, đừng nói nữa, đừng nói nữa á." Tiểu Vệ nhỏ giọng nói một câu với Ngọc Tiểu Tiểu, lại nhìn Vương ma ma nói: "Ma ma, việc này Thánh Thượng đã hạ chỉ, các đại thần đều không còn cách nào, bà muốn Công chúa làm như thế nào?"

Vương ma ma chuyển sang trừng Tiểu Vệ.

Tiểu Vệ là trong lòng không thẹn, hắn là hộ vệ của Ngọc Tiểu Tiểu, đương nhiên mọi việc đều lấy Ngọc Tiểu Tiểu làm trọng, đối với Ngọc Tử Dịch, Tiểu Vệ sẽ không lấy thân ra bảo hộ như vậy. Đừng nói với hắn, chỉ có Ngọc Tử Dịch tốt, Ngọc Tiểu Tiểu mới là tốt nhất. Bây giờ căn bản mọi người đều vô kế khả thi, dựa vào cái gì đều đến bức Công chúa? Tiểu Vệ hỏi Vương ma ma: "Ma ma, vì thất điện hạ, bà muốn bức chết công chúa sao?"

Vương ma ma suy sụp ngã ngồi, không đáp lời.

Ngọc Tiểu Tiểu nói: "Bức chết ta? Điều này sao có thể chứ? Lúc nào thì ma ma bức ta?"

Lần này xem ra cả Tiểu Trang đều nghe không nổi nữa, hoàn toàn không cách nào câu thông, cái này là muốn làm thế nào?

Vương ma ma lắc đầu nói: "Chỉ có thất điện hạ ở trong triều đứng vững chân, công chúa mới có thể có ngày lành."

Là cái tên chuyên hãm hại chị ruột à? Ngọc Tiểu Tiểu nghiêng đầu chép miệng, thôi, lời nói thương tâm không nên nói ra đi.

"Công chúa." Ngoài phòng truyền đến âm thanh cuả cung nhân Tiểu Phong: "Thánh Thượng phái người đến truyền chỉ."

"Lại có chuyện gì?" Ngọc Tiểu Tiểu vừa nghe lại là Hiền Tông tìm, lập tức liền không nhịn được, nói: "Nói ta ngủ rồi."

Tiểu Vệ cứng đơ khóe miệng, nói: "Công chúa, Thánh Thượng có thánh chỉ nhất định phải tiếp, không tiếp không được."

"Công chúa!!!" Vương ma ma nhìn Công chúa nhà mình ngay cả thánh chỉ của Hiền Tông đều không chuẩn bị tiếp, lại muốn khóc: "Không tiếp thánh chỉ, là tội chết á."

Mẹ nó! Ngọc Tiểu Tiểu ở trong lòng thô bạo mắng, động tới Hoàng Đế dù sao đều là một từ 'chết', lúc nào nàng mới có thể lên làm Hoàng Đế đây? Không đúng, phải nói lúc nào tên hôn quân kia mới có thể chết á! Chẳng lẽ phải giống như Nữ đế Tàn bạo chờ đợi mười năm, nàng còn có thể sống hay không đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.