Âm Dương Thần Thám

Chương 17




Uất Trì Tà Dịch nhịn ở trong lòng nói, Tà Tâm này, chứ không phải là tại đây chặn hắn chứ?

“Ngươi chừng nào thì có nữ nhi ?”

Rất rõ ràng, Tà Tâm cảm thấy rất hứng thú đối với tiểu nha đầu này.

“Cái này về sau sẽ nói, đây là có chuyện gì xảy ra?”

Đệ đệ này, từ khi nào thì không hiểu chuyện như vậy?

Uất Trì Tà Dịch có chút không vui, tựa hồ trong trí nhớ Tà Tâm không phải người như thế mới đúng.

“Tà Dịch, cuối cùng con cũng đã trở lại......”

Mấy người đang nói chuyện, bỗng nhiên một đoàn người đi tới, cầm đầu là một người tầm năm mươi tuổi, tuy rằng giọng nói bình thản, nhưng đều có một sự uy nghiêm.

“Phụ thân......”

Uất Trì Tà Dịch vội đứng lên, cúi đầu khom người một cái, Đông Phương Ngữ Hinh vừa nghe hắn xưng hô như vậy, nàng cũng vội vàng đứng lên, đối với nam tử kia cười cười.

“Đi......”

Ánh mắt nam tử liếc nhìn mọi người một cái, cuối cùng rơi xuống trên người Đông Phương Ngữ Hinh và Hoan Hoan, nhàn nhạt nói.

Uất Trì Tà Dịch vội vàng đitheo, lúc hắn đi, cầm lấy tay của Đông Phương Ngữ Hinh.

Mà Đông Phương Ngữ Hinh, tự nhiên lôi kéo tay nhỏ bé của Hoan Hoan.

Đoàn người, chậm rãi rời đi.

Một ánh mắt không tốt bắn tới, Đông Phương Ngữ Hinh theo ánh mắt kia nhìn đi qua, liền thấy một nữ tử tuyệt mỹ (voi: tiểu tam lên sàn), nàng ta lúc này lại vẫn chưa nhìn mình, chính là đi theo phía sau đảo chủ, chậm rãi đi tới.

Nữ nhân này, ánh mắt không tốt......

Chứ không phải là......

Đông Phương Ngữ Hinh quay đầu, nhìn về phía Uất Trì Tà Dịch, hắn vừa vặn cúi đầu, nhẹ giọng nói:

“Ta nhưng là thiếu chủ đấy, có nữ nhân yêu mến ta cũng rất bình thường......”

Này choáng nha, nàng cũng chưa cùng hắn tính sổ đâu? Thế nhưng hắn còn dám như thế ......

Đắc ý dào dạt? Hừ, thật sự là thiếu trừng phạt hay sao?

Đông Phương Ngữ Hinh khóe miệng khẽ nhếch lên, trên mặt lộ ra một nụ cười vô cùng quyến rũ:

“Số đào hoa của chàng, thật sự là không tệ......”

Uất Trì Tà Dịch ngẩn ngơ, cái này có ý tứ gì? Đông Phương Ngữ Hinh lại không tức giận, điề này cũng không phù hợp với tính tình của nàng a?

Chẳng qua, hắn chưa hiểu được, chỉ cảm thấy đến trên chân đau xót, hắn đau chỉ có cắn răng --

A, nữ nhân này thực ác độc. Thế nhưng......

Chân sau nhảy vài bước, đảo chủ nghe được động tĩnh quay đầu lại, không hiểuchau chau mày:

“Tà Dịch, con làm sao vậy?”

“Luyện công...... Phụ thân, con đang luyện công......”

Chân sau của Uất Trì Tà Dịch nhảy nhảy, nhe răng nhếch miệng nói.

“A, đây là công phu gì vậy?” Ánh mắt đảo chủ mang theo hứng thú hỏi, nữ nhân bên người kia, lại là trừng mắt nhìn Đông Phương Ngữ Hinh liếc mắt một cái, khóe miệng hung hăng động đậy......

Đại điện của Thiên Thương đảo, dựa vào núi mà xây, rất là hùng vĩ.

Nhìn phòng nghị sự vừa cao vừa lớn kia, ngồi ở đây, đều là nhân vật quan trọng của Thiên Thương đảo.

Đông Phương Ngữ Hinh muốn đi vào, có thị vệ lại ngăn cản xuống dưới:

“Tiểu thư, người không liên quan không thể đi vào......”

Đông Phương Ngữ Hinh sửng sốt, một bên Uất Trì Tà Dịch sắc mặt cũng lạnh lùng, hắn vừa muốn phát tác, Hoan Hoan lại ôm Tiểu Nhạc Nhạc của bé đến gần, vẻ mặt hồn nhiên hỏi:

“Cái gì kêu là người không liên quan?”

“Ách...... Người không liên quan chính là......”

Thị vệ không nghĩ tới sẽ có người hỏi cái vấn đề ngu ngốc này, hắn có phần bối rối, không biết trả lời thế nào.

“Đây là người không có liên quan sao?”

Hoan Hoan chỉ vào Uất Trì Tà Dịch, vẻ mặt hồn nhiên hỏi.

“Thiếu đảo chủ tự nhiên không phải......” Thị vệ nói theo bản năng, tiểu nha đầu gật gật đầu, cười hì hì nói:

“Đó là phụ thân của ta, ta đây là người không liên quan sao?”

“Không...... Thuộc hạ không dám......”

Nữ nhi của thiếu chủ, kia nhưng là...... Tiểu công chúa a, ai dám nói nàng là người không liên quan?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.