Âm Dương Thần Thám

Chương 11




Edit:PDN

"A, Lạc trưởng lão kia đâu?”

Đông Phương Ngữ Hinh cũng phát hiện người kia không thấy, nàng bất an hỏi.

“Chắc là bỏ trốn ... ..... Không nghĩ tới hắn thật giỏi chịu đòn .Ta cho rằng hắn đã chết rồi chứ?”

Uất Trì Tà Dịch hừ lạnh một tiếng. Đông Phương Ngữ Hinh cười cười:

“Tốt lắm, đi thì đi . Chẳng qua bọn họ cũng có thật nhiều phiền não. Vì được đến Tiểu Hỏa Cầu mà đã chết nhiều người như vậy . Nhưng cuối cùng, Tiểu Hỏa Cầu còn không phải đi theo chúng ta hay sao?”

Hoan Hoan đắc ý giơ cằm, hì hì cười nói:

“Ông lão kia già như vậy , miệng còn thối hơn , Tiểu Hỏa Cầu chẳng thèm thích hắn đúng không ?”

Miệng ông ta có thối à ? Lông mày Đông Phương Ngữ Hinh nhăn nhíu, tại sao nàng không cảm giác được nhỉ ?

“Có điều , mẫu thân, con đây có thứ tốt nha......”

Hoan Hoan nịnh nọt sán đến gần , cầm một cái nhẫn trữ vật đưa cho Đông Phương Ngữ Hinh, cười hì hì nói:

“Lúc hắn té xỉu con và Nhạc Nhạc đi qua tìm kiếm , không biết có tác dụng gì không ......”

Thứ này? Lạc trưởng lão đó à ? Đông Phương Ngữ Hinh chợt nhíu mày . Ở chỗ này đoán chừng là tích lũy cả đời của lão già kia , bây giờ bị tiểu nha đầu lấy về , vậy......

Ha ha, đoán chừng hắn rất buồn bực nhỉ.

Mở ra nhẫn trữ vật, Đông Phương Ngữ Hinh nhìn lướt qua, võ công bí tịch không hề thiếu, hơn nữa đều là......

“Oa dựa vào, lão gia hỏa này thật lợi hại......”

Đại bộ phận đều là về luyện đan sư , thậm chí còn có rất nhiều phương thuốc luyện đan .

Ngũ phẩm, lục phẩm, thất phẩm...... Dựa vào, những thứ này, bình thường đúng là có tiền cũng chưa chắc mua được .

Nhìn Đông Phương Ngữ Hinh kích động như vậy, Uất Trì Tà Dịch cũng đi đến nhìn xem . Hắn xem xong cũng không nhịn được âm thầm tặc lưỡi --

Bây giờ Phác Dương sơn đoán chừng phải buồn rầu muốn chết, thứ này, ước đoán là phần lớn trong số đồ trân quý của bọn chúng.

Kỳ thật nghĩ lại cũng không kỳ quái, Lạc trưởng lão này chính là đại luyện đan sư đứng đầu của Phác Dương sơn , có thứ gì tốt, tất nhiên là cho hắn trước .

Hắn bị mất cái nhẫn trữ vật này, vậy......

Phác Dương sơn, tuyệt đối sẽ không chịu từ bỏ ý đồ như vậy .

“Hinh Nhi, nhẫn trữ vật này trân quý quá mức, ta lo lắng bọn họ sẽ không dễ dàng từ bỏ, chúng ta nghĩ một biện pháp......”

Nhẫn Trữ vật , mỗi chiếc đều có phong ấn của chủ nhân , lúc Hoan Hoan lấy đi , tuy rằng Lạc trưởng lão không chết, nhưng so với nguòi chết không kém bao nhiêu, tất nhiên phong ấn cũng xem như không có.

Mà thứ này rất trân quý, bọn họ nhất định sẽ nghĩ cách , dù chết cũng phải cướp về.

“Ta biết...... Cho nên, những công pháp có thể sử dụng chúng ta phải nhanh chóng luyện ngay, kể cả Hoan Hoan, con cũng học một ít...... Về phần dược liệu à ? Dùng được thì dùng luôn , phương thuốc này ......”

Phương thuốc đối với một luyện đan sư vô cùng quan trọng, thứ này vốn của Lạc trưởng lão , trả lại cho hắn cũng là không phải không thể.

Nhưng Phác Dương sơn và Thiên Thương đảo chính là kẻ thù sống chết . Cái gọi là lấy chồng theo chồng gả chó theo chó, nàng đã là người của Uất Trì Tà Dịch , tất nhiên nên suy nghĩ vì Thiên Thương đảo.

“Ta nghĩ biện pháp làm chút thủ đoạn nhỏ, nếu ngộ nhỡ phải trả cho hắn, vậy......”

Đông Phương Ngữ Hinh lạnh lùng cười. Uất Trì Tà Dịch gật gật đầu . Có lẽ Đông Phương Ngữ Hinh lo lắng chu đáo ,như thế vô cùng tốt.

Hai người thương lượng xong, quyết định trước tiên phải ra khỏi ma thú rừng rậm.

“Chúng ta phải đi ...... Đan dược này các ngươi giữ lại từ từ sử dụng . Sau này nếu có chút cơ hội, ta có thể lại luyện chế đan dược giúp các ngươi......”

Đông Phương Ngữ Hinh nhìn hai con Hồng Mao sư tử có chút không nỡ . Tuy rằng ban đầu bọn họ cũng đánh nhau , thậm chí nàng cùng Uất Trì Tà Dịch thiếu chút nữa mất mạng. Nhưng hai con sư tử thật sự rất tốt , thứ chúng cho nàng nàng lại càng cảm kích .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.