Âm Dương Quái Diện

Chương 12: Chap 12




Cái gọi là anh hùng cứu mỹ nhân…

Anh đứng ngược sáng ở cửa, ánh mặt trời màu vàng kim tựa như bút vẽ, họa ra hình dáng anh. Trên mặt anh treo nụ cười nhàn nhạt, lại bởi vì khuất sáng nên làm lòng người ta sợ hãi.

Cô hơi sững sờ, trong ánh mắt kinh ngạc, kiên trì tiến lên.

Bỗng nhiên, anh đưa một túi to tới trước mặt cô, nhẹ giọng nói với cô, "Ở trường học cảm thấy quen thuộc chứ?"

Nữ sinh xung quanh rối rít hít vào, thậm chí chắp tay trước ngực, đặt ở bên tai, say mê nói, "Thẩm Đường thật sự rất dịu dàng."

Nếu như không phải là cô quá rõ ràng bản lĩnh diễn trò của anh thì cô cũng sẽ giống đám người kia, bị bề ngoài vô hại của anh lừa gạt.

Ánh mắt cô như rất nhiều mũi tên "vù vù", nhận lấy trà sữa anh đưa tới, "Cám ơn." Cô vừa định xoay người trở lại chỗ ngồi của mình thì lại bị một tay anh níu cổ tay lại.

Chợt đầu của anh tiến tới bên tai của cô, xung quanh nhất thời hít vào một ngụm khí lạnh, dù sao tư thế như vậy quá mức mập mờ, đây là cấm kỵ lớn của nam nữ thời kỳ trung học, mọi người đều giống như uống thuốc lắc.

Anh thổi một hơi, nhẹ giọng nói, "Chị à, buổi trưa cùng nhau ăn cơm nhé."

Mặc dù lời này hơi nhỏ, nhưng mà khả năng nghe của "hoa si" xung quanh hơn người nên vẫn nghe rất rõ ràng. Cô tinh tường cảm nhận được những người xung quanh quăng hâm mộ ghen tỵ tới cô.

Thân thể cô khẽ cứng ngắc, lại thấy anh đã vẫy vẫy ống tay áo, nhẹ nhàng rời đi. Cô đứng tại chỗ, lại thấy ánh mắt nữ sinh chung quanh đối với cô như sói vậy.

"Nói, rốt cuộc cô và Thẩm Đường có quan hệ thế nào!" Cuối cùng một nữ sinh ức chế không được tò mò trong lòng, hỏi ra tiếng.

Cô nhìn vẻ mặt bọn họ là "cô không nói thì chúng ta cũng sẽ không bỏ qua", hơi nhíu mày, sau khi tự hỏi xong thì nói: "Cậu ấy là con trai của bố dượng tôi."

"Nói cách khác, các người không có quan hệ máu mủ!" Một nữ sinh phát hiện trọng điểm, lên tiếng kinh hô.

"Nói cách khác, các người còn cùng ở chung một mái nhà?" Lại một nữ sinh phát hiện trọng điểm, lên tiếng kinh hô.

"Ôi, theo như định luật của tiểu thuyết, đến cuối cùng anh em hay chị em giả cùng ở dưới mái nhà đều thành cp!" Lại một nữ sinh phát hiện trọng điểm, lên tiếng kinh hô.

Theo từng tiếng kinh hô, vốn là những nữ sinh kia lóe ghen tỵ càng thêm sâu hơn. Từng ánh mắt nhìn cô đều là hận không thể chặt gặm lấy cô.

Cô lui về phía sau hai bước, "Mọi người suy nghĩ nhiều!"

Cũng may tiếng chuông vào học giải quyết quẫn bách của cô. Cô vội vàng ngồi trở lại vị trí của mình, lại thấy Vân Phiêu Phiêu phùng gò má lên, thở phì phò nhìn cô chằm chằm.

"Cậu không phải coi mình như bạn bè!"

"Hả? Không có, mình xem cậu như bạn bè mà." Nói xong, cô đưa trà sữa Thẩm Đường cho cô cho Vân Phiêu Phiêu, "Ừm, cho cậu nè, là Thẩm Đường mua."

Một ly sữa trà khiến tâm tình khó chịu của Vân Phiêu Phiêu tốt lên không ít, nhưng vẫn dùng ánh mắt tố cáo nhìn cô, giọng buồn bã nói, "Mình nới nam thần của mình là Thẩm Đường cho cậu biết, cậu lại không nói với mình, Thẩm Đường là em trai khác bố khác mẹ!"

"Ôi. . . . . ." Ở trong trường học, cô muốn tránh xa anh cũng không kịp nữa, làm sao có thể phơi quan hệ mình với anh ra được đây?

"Có phải giống mấy cô gái kia nói hay không, sau này cậu sẽ kết hôn sanh con cùng Thẩm Đường không?"

"Làm sao có thể!" Cô tức giận phải lên tiếng hô lên.

"Thẩm Phỉ Phỉ! Bây giờ là thời gian lên lớp, em làm gì hoảng sợ la lên vậy! Thiệt là, một chút tư cách cũng không có, đứng ở đó học cho cô." Tiết học vừa đúng lúc là chủ nhiệm lớp, cho nên lập tức liền kêu tên Thẩm Phỉ Phỉ lên, hơn nữa hung hăng phê bình cô.

Cả lớp cười vang làm cho gương mặt cô sung huyết đỏ bừng, lắp bắp muốn giải thích, nhưng cuối cùng ngậm miệng lại.

Vân Phiêu Phiêu ở bên kia nhỏ giọng nói, "Thật xin lỗi."

Cô lắc đầu một cái, theo như cô giáo yêu cầu đứng ở trên bục nghe giảng.

Thỉnh thoảng truyền tới tiếng bàn luận xôn xao cùng với ánh mắt châm chọc, làm cho tâm tình cô rất đè nén.

Buổi trưa lúc ăn cơm, rốt cuộc cô không có đi, hơn nữa còn rất không có khí phách trốn trong nhà vệ sinh. Cho đến khi vào học thì cô mới len lén chạy về lớp học của mình. Lúc đó một tay Vân Phiêu Phiêu quạt quạt mũi, "Phỉ Phỉ, cậu đã đi đâu. Sao mùi trên người lạ như vậy."

Mặt cô ửng hồng, lắc đầu một cái. Chết cũng không nói ra miệng, mùi trên người lạ là bởi vì xông ở nhà vệ sinh hơn một giờ. Cô nghĩ, trên đời này không có ai ngu ngốc hơn cô. Nhưng cô không tìm được chỗ nào khác an toàn hơn nhà vệ sinh.

Lúc tan học, cô vốn định lén chạy đi, dù sao một tiết cuối là tiết sửa bài tập, không cần lên lớp, lại không nghĩ rằng là bởi vì gần tới cuối kỳ nên thầy toán hỏi chủ nhiệm lớp mượn tiết này, định bổ túc toán học cho mọi người.

Thầy toán có hai đặc điểm, một là đặc biệt thích cho học sinh học thêm, một cái khác chính là đặc biệt thích dạy lố giờ. Cho nên đợi đến khi học sinh các lớp khác đều về hết sạch mà thầy toán vẫn như còn đang uống thuốc lắc vậy, định tiếp tục nói tiếp.

Có lẽ tiếng oán niệm của bạn học quá vang dội rồi, làm cho thầy toán không thể không dừng giảng bài, sau khó chịu nhìn đồng hồ đeo tay một cái, lúc này mới chầm chậm nói, "Hôm nay chúng ta nói tới đây thôi, còn lại thì ngày mai nói tiếp, các bạn tan lớp."

Cô thu dọn xong sách vở, lúc đi ra cửa phòng học liền nhìn thấy một tay anh đang xách ba lô lệch vai dựa vào trên tường ở cửa ra vào. Không ít nữ sinh đi ngang qua anh cũng tỏa ra ánh mắt nhộn nhạo.

Anh nghiêng đầu liền nhìn thấy cô, sau đó khẽ mỉm cười, "Bây giờ mới tan lớp à."

Âm thanh kia, giọng điệu kia, làm cho nữ sinh xung quanh nhộn nhạo lên từng vòng xuân tình, hận không được chết đuối trong đó.

Cô không có vẻ mặt dư thừa, chỉ gật đầu, anh đi về phía trước một bước, đứng sóng vai cùng với cô, hai người cùng nhau rời đi. Khiến cho người xung quanh không biết cô rối rít suy đoán, rốt cuộc cô gái lạ mặt và Thẩm Đường là quan hệ gì.

Dọc theo đường đi, anh tao nhã lễ độ với tất cả mọi người, khiêm tốn chào hỏi, nụ cười khóe miệng vẫn không có hạ xuống.

Cô nhìn anh luôn diễn trò, không khỏi tự hỏi mình: rốt cuộc đâu mới thật sự là anh!

Cô nghĩ, có lẽ thói quen diễn trò của anh cho nên mới giống thật như thế.

Tới chỗ không người, anh mới cúi đầu nói, "Chị Phỉ Phỉ, cả buổi trưa đều vùi ở trong nhà vệ sinh, mùi được chứ?"

Mặt cô ửng hồng, "Làm sao cậu biết?" Sau khi hỏi ra thì cô muốn đập chết miệng của mình, nói với anh gì thế này!

Anh nói, "Chậc chậc, không ngờ mẹ chị thông minh một đời lại sinh ra con ngu như heo vậy, chậc chậc."

"Cậu!"

Anh cười lạnh, "Muốn tránh tôi như vậy sao? Vậy sao chị còn phải ở nhà tôi, hả?"

Cô cắn môi, hai tay nắm chặt thành quyền.

"Chưa từng thấy cô gái nào ngu ngốc như chị vậy." Anh khinh thường nói, sau đó ném qua một ổ bánh mì, cô theo bản năng hai tay vòng lên cánh tay, bánh mì vừa vặn rớt trong ngực của cô.

"Mau ăn cho tôi, không phải để mặt tái xám đi về chứ! Làm hại bố tôi cho là tôi ngược đãi cô!"

Cô rất muốn nói "Cậu vốn là ngược đãi tôi" , nhưng nhìn anh sải bước không ngừng đi về phía trước, thở dài không nói. Cúi đầu nhìn bánh mì ném trong ngực mình, rất muốn có khí phách ném nó vào trong thùng rác, nhưng cảm giác bụng cô tóp vô nên cô đưa tay cầm lấy, cắn một miếng nhỏ ăn. Trong lòng cô tự nói với mình: đây là thức ăn, không thể lãng phí.

"Mau lên, thật sự coi mình là tiểu thư, phu nhân đấy à." Anh đứng ở đằng xa lớn tiếng nói với cô.

Cô nhìn anh chằm chằm, sau đó không có biện pháp chạy hai bước nhỏ, đuổi theo anh.

Mặt trời chiều ngã về tây, kéo bóng lưng bọn họ dài thật dài.

Hai tuần lễ liên tiếp, đồ của cô đều sẽ không giải thích được mà không thấy nữa. Có lúc sách bài tập xuất hiện vết bút lông vẽ lung tung lộn xộn. Cô ngốc nữa cũng biết, mình bị người khác trêu cợt.

Nhưng cô không biết là người nào. Cho nên trong lớp trừ Vân Phiêu Phiêu, thái độ người khác đối với cô đều rất lạnh nhạt.

Cô cắn môi, chỉ có thể yên lặng nếm những khổ sở này.

Một lần nào đó cô từ nhà vệ sinh trở lại, vừa định ngồi vào ghế của mình, lại "bịch bịch ——" một tiếng té trên đất, thì ra ghế ngồi của cô không biết bị người khác rút đi từ lúc nào rồi. . . . . .

Cô đứng dậy, bốn, năm bạn học đứng bên cạnh, nam nữ đều có, hai ba đều đối định, chính lúc này cùng nhau nhìn cô, sau đó cười thật to ra tiếng.

Cô trầm mặc.

"Ai da, thật là đáng thương." Một nữ sinh dùng ánh mắt đáng thương nhìn cô, nhưng đáy mắt chợt lóe lên hả hê cũng không thể tránh được ánh mắt của cô.

"Té đau không?" Lại một nữ sinh giả mù sa mưa hỏi cô.

"Ha ha ha ha. . . . . ." Mấy nam sinh điên cuồng bất chấp mà cười ra tiếng. Còn có một nam sinh động tay động chân, vẩy tóc của cô lên, kéo lên trên, "Haizz, dế nhũi nhỏ à, nghe nói trước kia bố cô là nông dân. Bởi vì công phu trên giường của mẹ cô nên vào được nhà giàu có. Cô cũng bay lên cây làm Phượng Hoàng đó sao."

"A ha ha ha, thiệt hay giả, cậu có được tin tức từ đâu vậy?"

"Ai ui, mấy người các cậu đủ rồi đó, chim sẻ chính là chim sẻ, làm sao có thể vẽ mấy màu sắc rực rỡ sẽ biến thành phượng hoàng, các người đang nói đùa sao?"

Cô nhìn mấy người này, đáy mắt tức giận càng lúc càng dữ.

Nam sinh kia vẫn còn đang nắm tóc của cô kéo, cô rất tức giận gạt ra, nam sinh kia nhất quyết không tha. Cô nổi giận muốn vung bàn tay qua, lại nghe: "Ầm ——" một tiếng.

Nam sinh kia lại bị người khác đá bay từ mặt bên.

Cô kinh ngạc, vừa định nhìn xem cuối cùng là ai giúp cô trút giận, lại nghe thấy: "Người nhà họ Thẩm chúng tôi, lúc nào thì đến phiên bọn các người ức hiếp?"

Mọi người thấy gương mặt Thẩm Đường mất nụ cười thì rối rít im lặng.

Nhìn Thẩm Đường xa lạ lại quen thuộc như vậy, trong lòng cô sợ ngây người. Bởi vì cô thật sự không ngờ, người này lại sẽ là anh! Không phải anh rất chán ghét cô sao? Tại sao lại đột nhiên xuất hiện giúp đỡ cô?

Lúc này, chỉ thấy mặt anh không thay đổi nhìn người bị anh đá trên đất, sau đó vẻ mặt lạnh lùng quét qua những người khác đang trợn mắt há mồm: "Các người nhớ đây, người nhà họ Thẩm chúng tôi không phải dễ ức hiếp như vậy."

". . . . . ."

Cô cắn môi, không hiểu rốt cuộc anh hành động vậy là ý gì.

Anh chậm rãi đi tới bên cạnh cô, mỗi một bước, bước chân nặng nề giống như muốn khắc vào trong lòng của cô. Cuối cùng đi tới trước mặt cô, anh khẽ mỉm cười, kéo cổ tay của cô, trong lúc mọi người quay mặt nhìn nhau, rời khỏi phòng học.

Trong một giây kia, đầu óc của cô đang cứng nhắc, đầu óc trống rỗng, không biết bây giờ rốt cuộc mình và anh đang làm gì.

Lại không nghĩ rằng ở sân thể dục không có người, anh nói, "Chị, có phải bị tư thế anh hùng cứu mỹ nhân của tôi làm đổ rồi hay không?"

Cô há hốc mồm, vừa định nói "Cậu nói bừa!" Lúc đó lại nghe anh nói tiếp, "Chỉ tiếc, tôi đạp nam sinh kia, không phải vì trút giận cho chị mà bởi vì tôi khó chịu…" anh nâng cằm của cô lên, "Tôi còn chưa ăn hiếp chị đủ thì tại sao đàn ông khác có thể cướp đi phúc lợi của tôi."

". . . . . ."

"Ừ, chị à?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.