Âm Dương Miện

Chương 2: Một thế hệ rượu thần (Thượng)




"Ta thật muốn xem ngươi thế nào làm cho ta không thoải mái?" Nhóm chữ lập lòe thanh quang lại xuất hiện, tràn ngập ý tứ coi rẻ.
 
Nghiêm Thác cười lên ha ha điên cuồng, hộ thể cương khí trên người chậm rãi thu liêm, mà thân thể máu thịt đang héo rút, đảo mắt cả người biến thành da bọc xương, ngược lại bụng hắn lại dần dần trướng to lên.
 
Tình cảnh này, làm con ngươi Dược Thiên Sầu co rụt lại mãnh liệt, cũng không còn ý tứ coi rẻ, lập tức nhớ tới một chuyện thật kinh khủng - tự bạo đan điền.
 
Người tu hành, đan điền là kho năng lượng toàn thân, hậu quả tự bạo đan điền là có thể nghĩ ra được. Sau khi tu vi tới Nguyên Anh kỳ, nguyên anh trong đan điền còn là một năng lượng thể tinh khiết thực hóa biến thành. Lúc này, ba hồn bảy vía trong cơ thể đều tụ tập tại nguyên anh, không nằm trong thân thể. Cho nên nói, tu sĩ tới Nguyên Anh kỳ, ngoại tà bình thường xâm lấn căn bản không tạo được thương tổn thực sự, nhiều lắm chỉ xúc phạm tới thân thể, trị hết cũng không quá trắc trở.
 
Thế nhưng sau Nguyên Anh kỳ lại tự bạo, tuy rằng uy lực lớn hơn nữa, nhưng cũng sẽ tạc cho ba hồn bảy vía biến mất tung. Nói cách khác, nếu tu sĩ Nguyên Anh kỳ tự bạo, vậy ý nghĩa dù chuyển thế đầu thai cũng không còn cơ hội, nếu trước Nguyên Anh kỳ tự bạo, xong kiếp này còn có kiếp sau. Còn Nghiêm Thác đã đạt được tu vi Độ Kiếp sơ kỳ, mặc dù chân nguyên trong cơ thể tiêu hao không ít, nhưng cà Nguyên Anh kỳ cũng không thể so sánh, Dược Thiên Sầu tuyệt đối sẽ không có kết quà tốt, hon nữa nhìn hắn, tựa hồ còn sợ uy lực tự bạo không đủ, không ngờ đem năng lượng toàn thân đều tập trung ở bụng.
 
Nếu như thay đổi là người bình thường, hang động này bất quá chỉ rộng hơn một trượng, hơn nữa dưới loại tình huống này, đi tới hay lui về sau đều trắc trở, bị Độ Kiệp kỳ làm như thế, thật giống như có một quả bom lớn bạo tạc ngay bên người. May là Dược Thiên Sầu cũng không phải người bình thường, hắn còn có đưòng lui thứ ba nhiều hon người khác, đó chính là ô Thác Châu. Bất quá cũng làm cho hắn phiền muộn, thật vất và đi tới đây, hắn còn chưa có cơ hội lưu lại tọa độ thuán di, Nghiêm Thác mà tự bạo, hắn lại phải đi trờ lại từ đầu.
 
Mẹ nó! Lão tử luôn luôn cho rằng mình đã độc, ngày hôm nay lại đụng phải kẻ ác hơn, đòi này không muốn sống nữa thì thôi, không ngờ còn cà kiếp sau cũng không muốn sống, mẹ nó! Thần tình Dược Thiên Sầu co quắp, phi kiếm trong tay vẽ ra vài chữ: "Ngươi điên tr!"
 
Nghiêm Thác giống như bộ xương khô phát ra thanh âm khàn khàn, khặc khặc cười nói: "Là Dược Thiên Sầu ngươi khinh người quá đáng." Nói xong đột nhiên thu liêm hộ thể cương khí bên ngoài cơ thể, đây là sắp tự bạo.
 
Vương bát đản! Súc sinh! Hai mắt Dược Thiên Sầu nhắm lại, đầu co rụt, vừa muốn thiểm về ô Thác Châu, bỗng nhiên nghe trong cổ họng Nghiêm Thác không ngừng phát sinh thanh âm "hà hà" thật thống khổ. Dược Thiên Sầu trước khi đi, trợn mắt nhìn thoáng qua, bật người trừng lớn mắt, không đi nữa.
 
Nguyên lai Nghiêm Thác vừa thu lại hộ thể cương khí, lập tức bị âm phong và hắc sát thổi ngang ăn mòn. Y phục trên người như tro bụi tản mất, sau đó tới tóc, lóp da giống như bị cỏi quần áo, từ phía sau tuột dần về phía trước tan đi. Sau đó cơ thể chỉ còn huyết nhục đầm đìa cũng từng khối từng khối từ bộ xương trượt xuống thổi tan bay mất.
 
Nguyên Dược Thiên Sầu đang đứng phía sau Nghiêm Thác, hiện tại lại nghênh tiếp da thịt, ngũ tạng lục phủ, gan tim phổi thận của hắn, thực sự vô cùng buồn nôn. Thanh hỏa mãnh liệt trướng lón bên ngoài thân Dược Thiên Sầu, đem tất cà hóa thành tro tàn. Bộ xưong Nghiêm Thác vẫn ngoan cường đứng thẳng đụng phải sát khí màu đen lập tức liền khô mục, sau một trận âm phong hẳc sát thổi tới liền phân thành bốn năm mảnh, theo gió đi xa.
 
Cứ như vậy đã chết? Đó rốt cục là thứ quỷ gì? Lúc này Dược Thiên Sầu cũng nhịn không được rùng mình, ai nhìn thấy người chết kiểu đó ngay trước mặt mình, cũng sẽ cực sợ. Nhìn bốn phía, chỉ còn lại một mình cô linh linh, chỉ có tiếng gió thổi thê lưong vọng bên tai không tan. Nguồn: http://truyenfull.vn
 
Thấy âm phong và sát khí lợi hại như vậy, hắn cũng sinh ra ý thối lui, nhưng đáy lòng lại sinh ra một ý nghĩ độc ác, làm hắn cắn răng, không chút do dự tiếp tục hưóng phía trước đi đến. Bất quá hai tay thêm hai thanh thanh sắc phi kiếm, còn có Thanh hỏa lần nữa trướng lớn bên ngoài không ít.
 
Mọi người ở bên ngoài động, sắc mặt trầm trọng thấp thỏm bất an lo âu, tướng lĩnh giống Trương Phi bước tới vài bước trước mặt Ngu Cơ, ôm quyền nói: "Phu nhân, chúng ta không thể tiếp tục khoanh tay đứng nhìn nữa, sẵn hiện tại tiên sinh còn chưa vào sâu, mạt tướng nguyện đi vào gọi tiên sinh trở về, chậm một chút nữa chỉ sợ dù chúng ta muốn đi cũng khỏ tìm được tiên sinh, nếu là như vậy, e rằng...
 
Hắn chưa nói hết câu kế tiếp, nhưng tất cà mọi người hiểu rõ ý tứ của hắn, đơn giản nếu như Dược Thiên Sầu đã chết, nếu chưởng hình sử tức giận, đến lúc đó chỉ sợ không ai thoát được quan hệ. Ánh mắt mọi người roi lên người Ngu Cơ, Ngu Cơ thoáng do dự, rốt cục gật đầu nói: "Trương Lăng, Phú Tắc, nhị tướng nghe lệnh!"
 
"
Tại!" Một gã tướng lĩnh vóc người cũng khôi ngô như Trưong Lăng ôm quyền nói. Nguyên lai tướng lĩnh giống Trương Phi thực sự họ Trương, nhưng không gọi Trương Phi, mà là Trương Lăng.
 
"
Lệnh hai người mau chóng mang tiên sinh trở về, nếu tiên sinh không muốn, cần phải mạnh mẽ mang về, tất cà hậu quà do ta gánh chịu." Ngu Cơ hạ lệnh quà đoán, không hổ là nữ nhân đi theo Mông Duyên nhiều năm, lúc này rốt cục biểu hiện ra một mặt nữ cường nhân.
 
"
Mạt tướng tuân mệnh!" Hai người tiếp lệnh, nhìn nhau gật đầu, cương khí tráo thể, votranhhien@gmail.
 
Lập tức hóa thành hai luồng hư ảnh, trực tiếp bay vào Cừu U Minh Động đối diện, đảo mắt đã không thấy tăm hơi, bằng vào điểm ấy đã biết tu vi của hai người cao hon Dược Thiên Sầu và Nghiêm Thác rất nhiều.
 
"
Ta cũng đi!" Tử Y vừa mới dứt lời, lại bị Ngu Cơ kéo lần nữa.
 
Ngu Cơ bất đắc dĩ lắc đầu nói: "
Vị cô nương này, nghe ngươi và tiên sinh nói chuyện đã biết thân phận của ngươi không bình thường, nếu ngươi xảy ra chuyện ngoài ý muốn...Nói chung vô luận như thế nào ta cũng không khà năng cho ngươi đi vào."
 
Ngu Cơ hướng Cừu U Minh Động nhẹ nhàng vung tay lên, lập tức mười tên tướng lĩnh Quỷ Vương hậu kỳ bay ra, trực tiếp hạ xuống ngay cửa động, cà đám tuôn ra hắc sắc quang cầu bao bọc lấy mình, bảo vệ toàn bộ cửa Cửu U Minh động, quân đội có huán luyện đã lộ ra trong khoảnh khắc. Tử Y yên lặng nhìn, biết bằng một mình nàng không đối phó được với mười quỷ vương kia, nhẹ thở dài, giãy khỏi tay Ngu Cơ, lẳng lặng đứng đó không nói lời nào.
 
Dược Thiên Sầu đi thêm một đoạn mới phát hiện, bên trong động chỉ có âm phong và sát khí lợi hại, những nguy hại gì khác cũng không có, thay vì chậm rãi tiêu hao, còn không bằng...Dược Thiên Sầu có chủ ý, cắn răng chạy chậm tới, hắc sát càng ngày càng dày đặc, hỏa nguyên tố tiêu hao càng lúc càng nhanh.
 
Cũng không biết cách đáy động còn bao xa, chạy khoảng được gần ngàn thước, thông đạo lại chuyển ngoặt, hắn vừa chuyển qua, cảm giác áp lực bỗng nhiên mạnh thêm, sức gió càng dữ dội. Chỉ nghe một tiếng hét "ta kháo", thanh âm vừa ra miệng liền bị thổi ngược về phía sau, hắn né đông nhảy tây quay trở về chỗ chuyển ngoặt. Chỉ thấy một đám hắc sắc phong nhận bắn ra, bắn trúng vách đá chỗ chuyển ngoặt, "đinh leng keng" một trận vang to, lại biến thành hắc sát tán loạn bị âm phong thổi đi.
 
Dược Thiên Sầu trốn trong góc, nhìn hắc sát bị thổi đi ngần người, chợt hiểu, nguyên lai hắc sát đụng tới trên đường đều do những hắc sắc phong nhận tán loạn tại đây hình thành. Muốn phóng xuất thần thức đi thăm dò, nhưng hắn không dám, bời vì trước đó đã thử qua một lần, sát khí có thể ăn mòn thần thức, làm hắn đau đến gào khóc kêu loạn, thật sự vô cùng quái dị.
 
Đợi một hồi, lục tục có vài lần phong nhận bay ra, mỗi cách vài giây lại có một trận. Đoán chắc thời gian, hắn lấy một khối huyền thiết ném ra, "đưong đưong đương" vang lên vài tiếng, cà khối huyền thuyết bị cắt thành vài khối rớt xuống, lăn lóc trên mặt đất, bị âm phong thổi bay.
 
Kháo! Phong nhận (lưỡi đao gió) do hắc sát hình thành rốt cục là thứ quỷ gì, cắt huyền thiết giống như cắt đậu hũ, thật mãnh! Ở đây có ai qua được? Dược Thiên Sầu phiền muộn một trận, ánh mắt roi vào vách đá ngăm đen ngẩn người, vách đá nơi này ra vẻ không giống như vách đá đi qua khi nãy, do Thanh hỏa chiếu rọi, lại có thêm vẻ sáng bóng của kim chúc. Ánh mắt Dược Thiên Sầu sáng lên, từ trong túi trữ vật lấy ra Quỷ Vương lệnh bài năm xưa Ngu Cơ tặng hắn, so sánh hai bên, quà nhiên là giống nhau như đúc.
 
Đoạn thông đạo này không ngờ đều do Minh Thiết tạo thành! Dược Thiên Sầu yên lặng không nói gì bỏ lệnh bài vào túi trữ vật, hiện tại không phải thời gian đào Minh Thiết.
 
Lại một trận phong nhận bắn ra, liền thấy một đạo thanh mang mang theo liệt diễm bay tới, một trận đinh đương rối loạn, phong nhận bị bắn trúng hóa thành sát khí bị âm phong thổi đi. Dược Thiên Sầu thu hồi Thanh hỏa phi kiếm, ngực có nắm chắc, nếu Thanh hỏa phi kiếm có thể khắc chế phong nhận, vậy là dễ làm.
 
Đảo mắt, hơn mười thanh phi kiếm lượn lờ quanh thân. Dược Thiên Sầu xoay người đi ra ngoài, liền thấy phong nhận kéo tới, Thanh hỏa phi kiếm cấp tốc lóe ra hon mười thanh, phá rớt phong nhận bay tới trước mặt, những cái khác chỉ cần không tổn thương thân thể chính mình thì mặc cho nó bay lướt qua.
 
Thấy công kích hiệu quả, Dược Thiên Sầu nhanh hơn tốc độ, hơn mười thanh phi kiếm mờ đường phía trước.
 
Trương Lăng cùng Phú Tắc sờ soạng đi vào, bởi vì hai người là quỷ tu, hắc ám đối với hai người không ảnh hưởng, huống chi quỷ tu đối âm phong không sợ hãi, sợ chỉ là sát khí. Vốn sát khí đối với quỷ tU Minh giới cũng không ảnh hưởng, nhưng hai người không phải quỷ tu chân chính của Minh Giới, roi tại nhân gian quá lâu, lâu ngày trên người trầm tích không ít nhân gian khí, nếu đụng tới sát khí, không chuẩn sẽ bị hồn phi phách tán. Tu sĩ giống như Nghiêm Thác, vốn có thân thể nhân gian, nhân gian khí trên người càng nhiều, vừa đụng tới hắc sát thì hạ tràng tự nhiên thê thảm.
 
Đi tới nơi này cũng không nhìn thấy Dược Thiên Sầu, hai người có chút bối rối, nhìn nhau truyền âm, vẫn lảng trách chuyện Dược Thiên Sầu sợ rằng đã gặp nạn. Lúc này hai người đang tiến lên bỗng nhiên cùng "di" một tiếng, đôi mắt hai người trong bóng đêm có thể nhìn thấy sự vật, chỉ thấy phía trước có vật gì vỡ tung đang cuồn cuộn bay tới, bay tới dưới chân hai người thì hai người cùng chụp lại một khối, cầm lên vừa nhìn, thấy là khối huyền thiết, bên trên còn có những lỗ hổng bị cắt tròn, còn bị sát khí ăn mòn loang lổ một chút.
 
"
Ngoài sự dự liệu của chúng ta, xem ra tiên sinh đã tới nơi đó." Phú Tắc truyền âm nói.
 
Trương Lăng gật đầu truyền âm: "
Đi, chúng ta mau đi xem một chút, xem còn có thể đuổi theo không." Hai người rất nhanh chạy về phía trước, vốn hai người có thể bay, nhưng phi hành rất hao tổn nguyên khí của quỷ tu, chỉ sợ đến lúc đó không đủ nguyên khí chống đỡ hộ thể cương khí. Dùng thuán di cũng như vậy, huống chi sử dụng thuán di cũng không thể sừ dụng hộ thể cương khí cùng thuán di.
 
Một đoạn thời gian, hai vị tướng lĩnh đi tới chỗ chuyển ngoặt, trước mắt là tiếng đánh leng keng, làm hai người phải ngừng chân lại...
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.