Âm Dương Miện

Chương 27: Hồng Liên trên ngực(hạ)




Hai bên đều xấu thì có chuyện gì tốt, đừng liều mạng với lão tử là được! Dược Thiên Sầu liên tục sờ mũi, hai người yên lặng nhìn nhau một hồi, bỗng nhiên cùng cười ha ha. Lúc cười, ánh mắt hai người vẫn dây dưa cùng một chỗ như cũ.
 
Dược Thiên Sầu phát hiện trong ánh mắt Yến Truy Tinh thiếu vài thứ. Trước đây chí ít còn có thể nhìn thấy vẻ dối trá làm ra vẻ ta đây bên trong, mà hôm nay thực sự rất lạnh, ánh mắt bình tĩnh đến kỳ cục, phảng phất như đôi mắt kia do hàn băng điêu khắc mà thành, nhìn không thấy một tia cảm tình bên trong, tuy rằng bản thân đang cười, nhưng ánh mắt hoàn toàn không hợp với thân thể cùng gương mặt chút nào. Trong ánh mắt của hắn chỉ còn lại vẻ lạnh lùng dù có ý che giấu nhưng vẫn khó nén được.
 
Mà Yến Truy Tinh cũng từ trong ánh mắt Dược Thiên Sầu nhìn ra chút gì đó, là loại chân thành cùng nhiệt tình như nhìn thấy lão bằng hữu. Bất quá đối với người có thể biên ra cố sự để hãm hại chính mình, Yến Truy Tinh đánh chết cũng sẽ không tin tưởng hắn thật sự chân thành cùng nhiệt tình hoan nghênh chính mình.
 
Yến Truy Tinh dời đi ánh mắt, quét mắt nhìn nữ nhân bên cạnh Dược Thiên Sầu, Tử Y hắn không nhận thức, chỉ nhàn nhạt lướt qua, mà khi ánh mắt hắn rơi lên trên người Võ Lập Tuyết, một đôi tròng mắt băng lãnh vô tình không ngờ lại có dấu hiệu hòa tan, chắp tay nói: "Nguyên lai Võ cô nương cũng ở đây, ngày xưa từ biệt, nghĩ không ra dung mạo cô nương còn hơn trước. Không biết cô nương còn nhớ tại hạ không?"
 
Thốt ra lời này, bảy người Man Hổ sư huynh đệ đứng phía sau hắn có chút vô cùng kinh ngạc trao đổi ánh mắt, tựa hồ cảm thấy có chút khó tin.
 
Tuy rằng Võ Lập Tuyết biết Yến Truy Tinh và nam nhân nhà mình từng có mâu thuẫn, nhưng nữ nhân nghe được có người khen mình đẹp, mất hứng mới là lạ, nàng mỉm cười gật đầu, nhưng cũng không nhiều lời, trái lại ánh mắt dịu dàng liếc mắt nhìn Dược Thiên Sầu.
 
Lúc này Yến Truy Tinh mới chú ý tới, một nam hai nữ trên người mặc áo lụa đỏ, rất có điểm giống như trong lễ cưới. Dáng tươi cười trên mặt nhất thời cứng đơ, chỉ chỉ mấy đóa hoa đỏ thẫm cài trên ngực ba người nói: "Dược huynh, các vị đây là? Chẳng lẽ ta tới đúng dịp, đụng phải đại hỉ của Dược huynh?"
 
"Ách." Dược Thiên Sầu theo ngón tay hắn nhìn đóa hoa trên ngực mình, vội vã phủ nhận: "Không có không có, chỉ là muốn tăng thêm bầu không khí cho đại hội rút đao thôi."
 
Hắn vừa nói vừa nhìn bốn phía vải đỏ chỉ chỉ, Yến Truy Tinh nhìn lại, phát hiện không chỉ ba người Dược Thiên Sầu mặc trang phục loại này, còn có không ít người cũng là như vậy, hắn liền không dây dưa tại việc này, hỏi: "Dược huynh, nghe nói đại hội rút đao lần này chính là mời toàn bộ nhân sĩ tu chân giới đến dự, phàm là ai có khả năng lấy ra một ngàn vạn thượng phẩm linh thạch đều có thể tham gia, nhưng hôm nay có người muốn đuổi ta đi, không biết người chủ sự như Dược huynh lại nói thế nào?"
 
Hắc hắc! Trước đây nghèo đến đi đánh cướp, hiện tại xem ra đã giàu có. Dược Thiên Sầu sờ sờ mũi, hướng các phái quanh thân nhìn thoáng qua, chỉ thấy người người đều nhìn mình chằm chằm, ý tứ mọi người thật rõ ràng, đây là muốn hắn thống nhất nhận thức với mọi người a!
 
"Hắc hắc! Việc này...Dược Thiên Sầu này luôn luôn nói giữ lời, chỉ là..." Dược Thiên Sầu hướng chung quanh nhìn một chút, nói: "Ở đây đã không còn vị trí." Hiện tại hắn chỉ muốn kiếm tiền, nhưng ngay trước mặt các phái hắn còn chưa dám công khai đối nghịch, nên cự tuyệt rất uyển chuyển.
 
"Không có việc gì, tại hạ cũng không dám hi vọng xa vời chỗ này có vị trí, chúng ta tùy tiện tìm một chỗ đứng là được." Yến Truy Tinh lơ đễnh nói.
 
Đông Phương Trường Ngạo hừ lạnh một tiếng, nói: "Đã nói nơi này không chào đón các ngươi."
 
Có Đông Phương Trường Ngạo đi đâu, các phái lập tức ồn ào theo: "Đi về đi.., ở đây không chào đón các ngươi...
 
Yến Truy Tinh lạnh lùng đảo mắt nhìn qua mọi người, Man Hổ đứng sau lưng hắn bước lên, cười ha ha nói: "
Như vậy vội vã đánh đuổi chúng ta, chẳng lẽ Hoa Hạ tu chân giới không ai khả năng rút thanh đao này, sợ chúng ta đoạt danh tiếng phải không." Mấy sư huynh đệ hắn cùng cười lên ha ha. Bằng tu vi Độ Kiếp hậu kỳ của bảy người, tự tin người nơi này còn chưa làm khó được họ, cho nên liền kiêu ngạo.
 
Các phái nghe vậy, đã có người trên mặt nổi lên vẻ giận dữ. Tùy thời đều có khả năng muốn động thủ.
 
Dược Thiên Sầu cũng không muốn ngay lúc này đập vỡ sinh ý của chính mình, hắn chỉ chỉ lỗ thủng lớn ngay trước mặt, nhìn Yến Truy Tinh cười khổ nói: "Yến huynh, chẳng hay vừa rồi là vị nào ra tay, phá hủy mặt đất nơi này?"
 
Trong bảy sư huynh đệ Man Hổ, lão thất đứng ra vỗ ngực nói: "
Là ta thấy ở đây náo nhiệt như vậy, nhịn không được ra tay." Hình dạng hắn thật cuồng ngạo, phảng phất như đang nói, là ta làm, các ngươi có thể làm thế nào!
 
Dược Thiên Sầu lại không để ý đến hắn, nhìn Yến Truy Tinh oán giận nói: "
Vĩ thuê cái sân này, ta đã nộp một ngàn vạn thượng phấm linh thạch làm đảm bảo a! Các ngươi vừa đến đã làm ta bị lỗ một ngàn vạn, đạo lý này đi đâu mà nói? Thôi đi! Ta và Yến huynh từng là bằng hữu, số tiền này ta trả cho Yến huynh đi tới bên ngoài sân tìm một chỗ nghỉ ngơi đi thôi!"
 
Yến Truy Tinh tự nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn, ngươi vừa tới đã đề ta phải bồi thường một ngàn vạn, ngươi còn có ý tứ làm khó ta?
 
Lão thất mở to hai mắt nhìn nhìn lỗ thủng, gân cổ kêu lên: "
Nói bậy, một mảnh đất rách nát này tu kiến lại cũng không dùng tới một ngàn vạn."
 
"
Yến huynh, đây là thủ hạ của ngươi sao? Thế nào lại ngay mặt mắng chửi người?" Thanh âm Dược Thiên Sầu trầm xuống, quay đầu nói: "Tử Y, để hắn câm miệng cho ta." Hắn tin tưởng cho dù Tử Y xuất thủ dù chiếm không được tiện nghi, cũng có thể làm cho đối phương sợ đến thành thật một chút, bằng không lão cha có tu vi Hóa Thần kỳ của nàng thực sự là vô dụng.
 
Hiện tại Tử Y bị Dược Thiên Sầu khiến cho trong mắt chỉ biết nói đến tiền, nàng biết, Dược Thiên Sầu đột nhiên đòi lên tới một ngàn vạn, khẳng định là có mục đích. Nghe vậy nàng liền không cần đáp lời, một đạo tử ảnh huyễn ra, trực tiếp trùng tới.
 
Mọi người có mặt liền cả kinh, lão thất lập tức cảm giác không đúng, liền thuấn di đi lên không trung, ai biết rõ ràng mới nhìn thấy tử ảnh của Tử Y còn đang ở phía dưới, lúc này đã xuất hiện ngay trước mặt, ngay sau đó trên mặt hắn nổ một trận, còn không biết xảy ra chuyện gì đã bị người tát mạnh một cái. Một cái tát này đừng xem do nữ nhân đánh, lực đạo thật là rất hăng hái, trực tiếp tát tới lỗ tai lão thất ong ong vang lên.
 
Người phía dưới nhìn thấy lắc đầu thè lưỡi không ngớt. Một người tu vi Độ Kiếp hậu kỳ cứ như vậy thật dễ dàng bị người tát vào mặt.
 
"Dừng tay." Sáu sư huynh của hắn đồng thời hét lớn một tiếng. Đều trực tiếp thuấn di lên không trung, lập tức xuất thủ ngăn cản. Ai biết tử ảnh lại xuyên toa giữa bảy người giống như hư ảnh, rõ ràng đã ngăn cản nàng, nhưng nàng lại xuất hiện ngay phía saU Minh, thủy chung đuổi theo lão thất như hình với bóng, một cái tát nối tiếp một cái tát, vô cùng vang dội.
 
Đừng nói người bên dưới sợ ngây người, bảy người trên không trung càng hoảng hốt, thân pháp của đối phương tuy rằng không khác gì thuấn di, nhưng sử dụng thuấn di cực kỳ hao tổn chân nguyên, không có khả năng sử dụng không chút kiêng nể gì như thế. Trừ vi có tu vi Hóa Thần hậu kỳ mới có khả năng chịu đựng được thử thách như vậy, nhưng dù là Hóa Thần kỳ bình thường cũng không dám làm như vậy a!
 
"Ba ba ba..." Thanh âm từ trên không trung truyền đến, một tiếng tiếp một tiếng, vang tới hai mươi lần, một đạo từ ảnh lại xuyên toa hiện lên trong bảy người. Hóa thành hư ảnh bay về bên người Dược Thiên Sầu, gương mặt hàm sương, làm cho những người ở gần đều vô ý thức lui bước, nữ nhân này thật quá kinh khủng.
 
Dược Thiên Sầu chắt lưỡi nói không ra lời. Hay! Nhặt được bào bối, đúng là Tất lão
 
Đầu tinh mắt triật nha!
 
Sắc mặt Yến Truy Tinh đại biến, hắn cho rằng mang theo bảy cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ đi đến đây, không nói đi ngang, cũng có thể làm kinh sợ quần hùng. Ai biết chỉ vừa lên sân khấu, liền bị một nữ nhân ngược đãi đánh một trận. Bảy cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ! Người ta nói đánh là đánh, ai cũng không ngăn cản được, vậy...
 
Võ Lập Tuyết trợn tròn mắt há hốc đứng nhìn Tử Y, nàng cùng Tử Y ở chung đã vài ngày, biết tu vi của Tử Y cao, cũng không nghĩ lại lợi hại đến như vậy, trách không được nam nhân của mình mỗi ngày đều mang nàng đi theo. Nghĩ tới đây, Võ Lập Tuyết nhất thời nổi giận, ra vẻ bằng chính tu vi của mình thật đúng là không thể giúp được Dược Thiên Sầu chuyện gì.
 
Người của Phù Tiên Đảo, Vạn Ma Cung còn có các phái, đường nhìn từ trên người Tử Y chuyển qua Dược Thiên Sầu, thực sự nghĩ không ra người này từ nơi nào lại tìm được một nữ nhân lợi hại như vậy đưa theo bên người, không chỉ đẹp, còn đối với hắn nói gì nghe nấy.
 
Bảy người trên không trung sững sờ một trận, gương mặt lão thất bị đánh thành đầu heo, nhưng trong nháy mắt đã bị hắn vận công giảm sưng. Bảy người lắc mình quay lại bên người Yến Truy Tinh, Man Hổ bước tới nhìn chằm chằm Tử Y nói: "Chúng ta kỹ không bằng người, không lời nào để nói, xin hỏi cô nương vừa sử dụng chính là Di Hình Hoán Vị đại pháp?"
 
Gương mặt Tử Y thoáng có chút động dung, vô cùng kinh ngạc liếc mắt nhìn Man Hổ, nàng nghĩ không ra lại có người có thể nhận ra Di Hình Hoán Vị đại pháp, nhưng cũng không hề đáp lời. Dược Thiên Sầu cũng nhìn nàng, nhớ tới lúc ở Nam Hải Tử Trúc Lâm, Lộng Trúc lão soái ca từng bảo nàng nếu có nguy hiểm dùng Di Hình Hoán Vị đại pháp bỏ chạy.
 
Thấy nàng không nói lời nào, Man Hổ ôm quyền nói: "Nghĩ đến chính là Di Hình Hoán Vị đại pháp, thiên hạ ngoại trừ Di Hình Hoán Vị đại pháp của Lộng Trúc tiên sinh làm gì còn môn thân pháp nào lại huyền diệu đến như vậy. Không biết cô nương xưng hô Lộng Trúc tiên sinh thế nào?"
 
Người ở đây tuy rằng không phải đều là cao thủ giỏi nhất của các phái, nhưng đều từng trải bất phàm, nhưng nghe Man Hổ nói cái gì là Di Hình Hoán Vị đại pháp và cái gì là Lộng Trúc tiên sinh, bọn họ cũng chưa từng được nghe thấy. Gương mặt họ mờ mịt nhìn Tử Y lại nhìn Dược Thiên Sầu, hiện tại cục diện đã không cho họ cơ hội chen miệng vào, sự xuất hiện cường hãn của Tử Y, đã đoạt đi quyền nói chuyện của bọn họ.
 
Tử Y cũng vẫn không đáp lời, Man Hổ cũng không có vẻ phật lòng, quan sát nàng một thoáng, bỗng nhiên vòng tay nói: "Vừa nghe vị Dược Thiên Sầu đại danh lừng lẫy tu chân giới xưng hô cô nương là Tử Y, cô nương lại mặc y phục màu tím, hẳn là không sai. Nghe đồn Nam Hải Tử Trúc Lâm Lộng Trúc tiên sinh có một nữ đệ tử, tên gọi Tử Y, hơn nữa còn thích mặc y phục màu tím, nói vậy chính là cô nương rồi."
 
"
Ngươi nhận thức sư phụ ta?" Tử Y thấy hắn nói chuyện thật rõ ràng, rốt cục nhịn không được hỏi một câu, nhưng đây cũng chính đang nói với mọi người lai lịch của nàng. Nguồn truyện: Truyện FULL
 
"
Nguyên lai thật là Tử Y cô nương." Man Hổ gật đầu cười nói: "Tử Y cô nương luôn luôn không hỏi tục sự, thế nào lại đến đây? Chẳng lẽ Lộng Trúc tiên sinh cũng tới? Nếu như thực sự đã tới, còn thỉnh cô nương thay mặt dẫn tiến, bảy sư huynh đệ chúng ta đã nghe đại danh tiên sinh từ lâu, chờ đợi bái kiến." Hắn vừa nói vừa vô ý thức nhìn quanh một chút, sáu người khác cũng làm như vậy.
 
Trong lòng các phái đều đang nói thầm, Lộng Trúc tiên sinh rốt cục là ai, xem hình dạng bảy người này đều có vẻ sợ hắn, người có thể làm cho bảy cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ sợ hãi, thật là nhân vật như thế nào a!
 
"
Không có." Tử Y lạnh lùng trả lời một câu, lúc đầu nàng còn có chút lo lắng mình đánh phải bằng hữu của sư phụ, hiện tại biết bảy người này cũng không nhận thức sư phụ, chỉ là có nghe nói qua mà thôi. Trên mặt nàng chợt trở nên lạnh lùng, nghe nói như thế, đám người Man Hổ ra vẻ thở phào nhẹ nhõm.
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.