Âm Dương Luật Sư

Chương 190




Lúc này bên bờ sông Hoàng Hà, khói tràn ngập, hơn nữa còn chạy dài hàng mấy dặm. Từ xa nhìn lại giống như là tiên cảnh, làn khói đen trắng đan xen vào nhau, cuồn cuộn phía chân trời, có thể gọi là kỳ quan.

Lý Kỳ đứng ở xa nhìn lại không khỏi thở dài, thầm nhủ, ô nhiễm này quả thật quá nghiêm trọng rồi.

Mấy vạn lính Kim bị vây khốn trong làn sương khói, phía sau là Hoàng Hà, phía trước có quân truy đuổi, tâm thần hoảng loạn, đánh qua đánh lại, họ đều không biết lúc này họ đang ở đâu? Càng đừng nhắc tới chủ tướng, mong muốn được sống của con người bùng lên, chạy đi khắp nơi, khóc lóc thảm thiết.

Lính Kim nay không phải hổ, không phải rồng, rốt cuộc cũng chỉ là máu thịt thôi!

- Giết!

Nhạc Phi, Ngưu Cao, Dương Tái Hưng, huynh đệ Ngô Giới, Trương Hiến, mỗi người thống lĩnh ba nghìn khinh kỵ, từ sáu hướng khác nhau xông tới như sáu lưỡi dao sắc bén, cắm vào tim quân Kim.

Xét từ giá trị ý nghĩa mà nói, đây có lẽ vẫn là lần đầu tiên Đại Tống chủ động tấn công quân Kim. Hơn nữa tướng sỹ Đại Tống có lẽ cũng đều mang đầy oán hận trong lòng. Lần này xông lên, đơn giản mạnh mẽ như mãnh hổ, xông lên giết người, đó là không lưu tình chút nào.

Bởi vì có Sàng tử nỏ trước mặt yểm hộ rất tốt, hơn nữa hỏa ngưu tấn công lại yểm hộ rất tốt cho đám người Nhạc Phi dẫn quân xông lên tấn công. Đặc biệt là hỏa tiễn ba bậc phun ra lớp khói đen dày đặc. Điều này khiến cho quân địch bị vây khốn trong làn khói lửa kịch liệt, mắt không mở nổi ra, sao còn có thể đánh địch được.

Có một số quân Kim thậm chí vừa mới mở mắt ra, liền bị quân Tống xông lên chém một đao kết liễu.

Trận địa này là sáu lộ quân Tống xông vào quân Kim, còn ở ba bến tàu là đánh giáp lá cà, chặt đầu quân địch như lấy đồ trong túi vậy.

Đồ Mẫu thấy uy lực của ngưu trận giảm xuống, liền lệnh cho mấy đại tướng dưới trướng dẫn quân đi nghênh tiếp quân địch. Song thấy Đại tướng quân Kim đó là Hột Thạch Liệt Chử Diệt, thống lĩnh thủ hạ thân binh xông về phía Nhạc Phi.

Hột Thạch Liệt Chử Diệt cao lớn uy mãnh, cao to lực lưỡng, tay múa cửu hoàn đại đao, mà ngay cả vật cưỡi dưới háng cũng to hơn so với Bạch mã của Nhạc Phi một chút. Gã được xưng là một mãnh tướng, gã thúc ngựa xông lên phía trước. Nhạc Phi muốn đánh sắp phát điên lên rồi, thấy tướng địch lao tới, trong lòng không hề khiếp sợ mà ngược lại còn thấy vui mừng, thúc ngực lên nghênh tiếp. Hai người phóng ngựa như bay, gặp mặt nhau, chỉ thấy Hột Thạch Liệt Chử Diệt vung đại đao một chiêu “quét sạch nghìn quân”, thế lớn lực nặng, đâm thẳng về phía đầu Nhạc Phi.

Nhạc Phi một tay giấu thương về phía sau, đầu cúi xuống, tránh đòn tấn công, hai chân phát lực chỉ thấy vó ngựa trước hạ xuống, bỗng nhiên dừng lại. Đúng lúc đại đao xẹt qua đầu Nhạc Phi, nghe thấy Nhạc Phi hét lên một tiếng, ghìm chặt dây cương, kéo xuống dưới, thân người quay chuyển, đâm thương ra phía sau.

Hột Thạch Liệt Chử Diệt không ngờ thương pháp của Nhạc Phi như thần. Không ngờ còn có thể toàn lực xông thẳng vào giữa, phóng ra chiêu Hồi mã thương này. Trong lòng gã hoảng hốt, sợ hãi định trốn, tiếc là thương này của Nhạc Phi quá nhanh, đâm trúng sau tim Hột Thạch Liệt Chử Diệt, khiến gã ngã ngựa tại chỗ.

Quân Kim thấy sự dũng mãnh của Nhạc Phi, một chiêu đã đâm chết Hột Thạch Liệt Chử Diệt, sỹ khí trùng xuống. Thoáng chốc đã tan tác bỏ chạy.

Bên này Dương Tái Hưng càng không có người địch lại được, liên tiếp chém Triệu Hạc Thọ, Dương Khả Thế, làm tổn thương nặng nhuệ khí quân Kim, giống như vào chỗ không người.

Mấy vạn quân Kim cứ như vậy bị tấn công chạy loạn xạ. Đây là lần đầu tiên xuất hiện trong lịch sử chinh chiến của quân Kim từ khi Hoàn Nhan A Cốt Đả khởi binh tới nay. Đồ Mẫu và các tướng lĩnh liều mạng tổ chức các tướng sỹ, để họ tập trung lại, bảo vệ Đồ Mẫu, chuẩn bị đánh mở một đường máu.

Nhưng khi họ tập trung xong binh lực chuẩn bị đánh phá vòng vây, bỗng nghe thấy phía trước lại có tiếng vó ngựa vang tới. Họ bỗng nhìn về phía xa, chỉ thấy từ bốn phương tám hướng lại là một cảnh đen nghịt đang ùn ùn kéo tới.

Trên đại kỳ viết chữ “Chủng”, nổi nên rõ nét.

Lần này, quân Kim đã hoang mang hoàn toàn rồi. Điều này không cần nhìn cũng biết, là tám vạn Tây quân của Chủng Sư Đạo tới rồi. Trận hình của họ sớm đã không tốt rồi, đừng nói là xung phong, e là phòng ngự cũng quá sức. Quân Kim mất đi khả năng xung kích, sức chiến đấu e là chỉ còn lại chưa tới ba phần.

Có câu nhà dột lại gặp mưa dầm suốt đêm.

Lúc này, trên sông lại vang lên tiếng kêu la thảm thiết.

Chỉ thấy hơn trăm chiến hạm khổng lồ lúc này đã xông tới. Trên chiến thuyền ở giữa, một người phụ nữ đầu đội khăn đỏ, tư thế oai hình, ra sức đánh trống trận tung tung tung! Tiếng trống vang trời. Người phụ nữ này chính là vợ của Hàn Thế Trung, Lương Hồng Ngọc.

Bởi vì thủy chiến thời xưa, giữa thuyền với thuyền rất khó duy trì được liên hệ. Nhưng làm chủ tướng ngươi phải khống chế được đội hình. Đội thuyền không thể đi sai đường hoặc đi phân tán được. Cho nên, tiếng trống trận này không phải là vì khích lệ sỹ khí, mà là để điều chỉnh đội hình.

Những chiếc thuyền còn lại chỉ để ý đi theo tiếng trống trận này. Chiến thuyền của chủ tướng ngươi đi đâu, chúng ta sẽ đi theo đó.

Hàn Thế Trung nhìn chằm chằm về phía chiếc thuyền nhỏ của quân địch, dù có muốn đùa chút cũng không được rồi, trực tiếp hạ lệnh cho bộ binh mang tấm chắn, đại đao, bảo vệ xung quanh, đề phòng quân địch bắn mũi tên lên thuyền. Sau đó, lệnh cho đội thuyền trực tiếp xông về phía quân địch. Đồng thời lệnh cho cung tiễn thủ dùng cung tên nhanh chóng bắn kẻ địch xung quanh.

Thuyền con của quân Kim đều là từ phủ Đại Danh tới. Mặc dù lớn hơn chiếc thuyền bình thường, nhưng phần lớn đều là thương thuyền và thuyền cá, không phải là thuyền chiến. Hơn nữa, đều là thuộc kiểu đơn giản, linh động, có tính thực dụng. Đối mặt với hạm thuyền khổng lồ của Hàn Thế Trung, chính là con trai gặp cha mà thôi.

Chiến thuyền này vừa mới tới gần, còn chưa đâm tới, sóng nước đã lật đổ mấy chiếc chuyền nhỏ trong số đó rồi.

Rầm rầm rầm!

Chỉ thấy Hàn Thế Trung thống soái “Cự vô bá”. Trên sông Hoàng Hà tung hoành ngang dọc, không có gì kiên cố mà không phá nổi, chia cắt quân Kim ra thành hai nửa. Thoáng chốc, đã lật đổ hơn trăm chiếc thuyền địch. Nhưng, thấy lúc này con sông này đều là quân Kim vẫn còn dựa vào chiến mã của họ, lao lên sóng nước, kêu cứu.

Cứu mạng?

Ai tới cứu họ?

Không có ai cả.

Hàn Thế Trung lại một lần nữa lệnh cho cung tiễn thủ, bắn về phía quân Kim dưới nước, không để đường thoát.

Những người này trong nước, thật sự là có muốn trốn cũng không thể trốn nổi. Mũi tên vô tình lần lượt bắn về phía quân Kim bị rơi xuống nước này. Trong nước kêu la thảm thiết. Không bao lâu sau, máu tươi đã nhuộm đỏ dòng sông Hoàng Hà.

Từng đợt sóng nước đỏ tươi dâng lên, nhìn còn tàn nhẫn hơn là ở đồi Mưu Đà lúc đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.