Âm Dương Giới

Chương 50: La Hán đường, chín phái đứng chứng




"Em. . . . . ." Yến Hoài nhìn anh, không biết phải mở miệng làm sao.

Nhưng, Khấu Kiệt đã hướng về phía Yến Hoài, cười nói: “Yên tâm, anh sẽ không phá hư chuyện tốt của em đâu!”

"Em. . . . . ." Yến Hoài đấu tranh nội tâm dữ dội, cô thật sự không biết nên làm thế nào, không thể làm gì khác hơn là nói sang chuyện khác: "Vết thương của anh sao rồi?"

"Hắc hắc." Khấu Kiệt cười cười không có ý tốt, anh đưa tay nắm lấy tay cô, đặt lên bụng mình, Yến Hoài vừa muốn cự tuyệt, nhưng Khấu Kiệt đã dùng sức lớn hơn: “Như vầy em sẽ biết rõ hơn.”

Yến Hoài sững sờ, nơi bụng của anh dinh dính, ươn ướt, hẳn là có máu chảy ra!

"Anh?"

"Không có việc gì, không chết được!" Khấu Kiệt kéo cô về, ôm vào trong ngực, nhắm mắt lại: “Anh hy vọng em có thể cảm nhận được, anh thật sự yêu em, không muốn em rời khỏi anh….”

"Ừm." Yến Hoài nghe thấy nhịp tim mạnh mẽ của anh, lúc này mới cảm nhận được, anh thật sự rất yêu mình, máu của anh ở đây đều là chảy vì mình, nhưng mình lại không biết đối xử với anh thế nào, thôi được, cứ từ từ vậy….

Đối với Triều Trạch, cô chẳng có bao nhiêu tình cảm, cô đã từng dối gạt chính mình, cho rằng Triều Trạch mới là người đàn ông mình yêu, để mình thay hắn đi làm việc, nhưng, trước sau vẫn có một khoảng cách vô hình ngăn giữa trái tim của hai người…..Tất cả những điều này, cũng sẽ có một sự kết thúc…..Tối nay, phải gặp mặt một lần, nói cho rõ mọi chuyện.

"Các người muốn ân ái, trở về hẵng tính!” Đỗ Mạt Sát lạnh lùng nhìn bọn họ một cái: "Nếu như không muốn gặp Triều Trạch, vậy thì lập tức biến đi! Tôi sẽ cho người mang Triều Trạch về thành phố M.”

Mùi vị này, dường như có mùi dấm chua?

Khấu Kiệt nhíu mày, chẳng lẽ tên tiểu tử này cũng có ý đồ đối với bà xã của mình? Ông đây sẽ đập chết mày!

Không để ý tới Đỗ Mạt Sát, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi Yến Hoài, sau đó dắt tay của cô đuổi theo.

Triều Trạch? Không ngờ sẽ lại gặp hắn ở đây! Vậy chẳng lẽ, Yến Hoài đến nơi này, là vì Triều Trạch?

Khấu Kiệt nheo mắt lại, liếc nhìn Yến Hoài đứng bên cạnh: “Cú điện thoại lúc ở bệnh viện, là có liên qua đến Triều Trạch hay sao?"

"Vâng" Yến Hoài cũng nhìn anh một cái, không còn gì để giấu diếm được nữa, cả hai đều đã đứng ở đây.

"Em biết hắn đã từng tổn thương em, tại sao em còn muốn đi giúp hắn?” Khấu Kiệt khó hiểu hỏi, đầu hơi cúi thấp xuống.

"Em nói rồi, em nợ hắn một cái mạng, anh nói xem, em có thể không cứu hắn sao?" Yến Hoài nhìn chống lại ánh mắt của anh: “Yến Hoài này cũng không phải là người vô tình vô nghĩa."

"Anh nói rồi, em nợ, anh sẽ trả giúp em, mà không cần em phải tự mình đi trả.” Khấu Kiệt nhìn cô, bên trong đôi con ngươi đen láy, tràn đầy đau thương: “Yến Hoài, em phải biết, hắn chưa từng yêu em! Hắn chỉ một mực lợi dụng em….em biết không?"

"Cái gì?" Yến Hoài sửng sốt.

"Đến rồi, các người muốn ồn ào thì cứ vào trong mà nói!” Đỗ Mạt Sát nhìn hai người đang đấu võ mồm: “Triều Trạch đang ở bên trong. Cũng không biết ông đây bị ma xui quỷ khiến gì, lại đi đồng ý với ông ấy!” Đỗ Mạt Sát dứt lời, liền đi thẳng ra ngoài.

Hình như lúc này hai người đang ở một nơi gọi là Lạn Vĩ lâu, trong lúc cả hai đang tranh cãi ban nãy đều quên để ý đến việc Đỗ Mạt Sát đã đưa bọn họ đến đây bằng cách nào.

Hai người cùng nhìn nhau, thật lâu, một hồi trầm mặc.

"Anh không hề lừa gạt em, em có thể hỏi Triều Trạch thử xem!” Khấu Kiệt nói xong, nhẹ nhàng mở cửa ra.

Nhưng, sau một giây, một chuỗi tiếng súng máy liền bắn ra liên hồi.

"Cẩn thận!" Khấu Kiệt hô to một tiếng, trực tiếp lao về phía Yến Hoài!

Yến Hoài lộn một vòng, cùng Khấu Kiệt chuyển đến một cái góc nhỏ.

"Tên Đỗ Mạt Sát này, nhất định em phải giết hắn!" Yến Hoài nhìn vết thương do đạn bắn trên cánh tay trái của Khấu Kiệt, hung hăng nói.

"Chuyện này không liên quan đến Đỗ Mạt Sát." Khấu Kiệt cố nhịn đau, dùng tay phải móc điện thoại di động ra: “Anh ta là một chính nhân quân tử, tuy là đầu trộm đuôi cướp, nhưng, vẫn là một người biết giữ chữ tín!"

"Làm sao anh biết chắc như vậy?" Yến Hoài hỏi.

Nhưng, Khấu Kiệt đã hướng vào trong điện thoại căn dặn: “Sòng bạc ngầm trong khu giải trí Thành Tiêu, hình như có một nơi gọi là Lạn Vĩ lâu, chỗ đó ánh đèn mờ tối, vào từ cửa bên hông, trong vòng hai phút phải chạy đến ngay! Mang theo người!"

Nói chuyện xong, Yến Hoài nhìn anh với vẻ kinh ngạc, nhưng, ngay sau đó lại gật đầu một cái: “Anh cũng là người trong giới hắc đạo.”

"Muốn sống yên thân, phải ăn sạch hắc bạch lưỡng đạo, tin rằng em hiểu đạo lý này!" Khấu Kiệt khẽ cười cười, tiếp tục đề tài mới vừa rồi: "Nếu như Đỗ Mạt Sát đã muốn giết chúng ta, thì có thể ra tay ngay lúc chúng ta đang chơi xúc xắc. Nhưng, anh ta không hề làm vậy, hơn nữa…..”

"Từ trong lời nói mới vừa rồi, Đỗ Mạt Sát bị người khác nhờ vả, dẫn chúng ta tới đây." Yến Hoài tiếp lời của anh: "Nhưng, người ở bên trong thật sự là. . . . . . Triều Trạch sao?" Yến Hoài vẫn có chút khó mà tin được.

"Hai phút nữa người của anh sẽ tới, trong vòng hai phút này, em có muốn biết bên trong là người nào không?” Khấu Kiệt cười cười, tay phải móc ra hai khẩu súng lục từ trong túi.

Năng lực của cả hai, bọn họ hiểu hơn ai hết.

"Anh?" Yến Hoài gật đầu một cái: “Được." Bên trong con ngươi kia dần dần hiện lên ý chí chiến đấy hừng hực, nếu như đã phản bội, vậy mình không cần gì phải thủ hạ lưu tình!

Em yêu, có thể kề vai chiến đấu cùng em, có chết, cũng đáng!

Khấu Kiệt dõi theo bóng lưng của cô, thầm nói trong lòng, nhanh chóng chuyển mình sang một góc khác.

Hai người ra hiệu chuẩn bị sẵn sàng, lập tức xông vào. Gần như là ngay lúc ấy, hướng về phía vừa phát ra đạn ban nãy.

Nhưng, chỉ là vườn không nhà trống!

Khấu Kiệt nheo mắt lại, đùa giỡn thế này, không phải là lần đầu tiên anh gặp phải! Lúc đi tập trung huấn luyện, anh thường xuyên đối mặt với những tình huống như vậy!

Khấu Kiệt đưa mắt nhìn về phía Yến Hoài.

Yến Hoài bình tĩnh nói: "Đừng quên, em đã được trao huy chương từ khóa huấn luyện sống còn!"

Thế nên, không cần lo lắng, Yến Hoài cũng biết là đang xảy ra chuyện gì!

Lúc này, một giọng nói chợt vang lên!

"Khấu Kiệt, tối nay phải để cho mày chết ở chỗ này!"

Đó là giọng nói của Triều Trạch!

Yến Hoài lập tức hét lên vào trong không khí: “Triều Trạch, anh đang muốn giở trò gì?”

"Ha ha ha ha! Yến Hoài, nếu như cô đã đi cùng với hắn, vậy cô còn xứng đáng để biết tất cả mọi chuyện sao?” Giọng nói của Triều Trạch vang dội đến từng ngõ ngách trong căn phòng.

Khấu Kiệt kéo Yến Hoài qua, nhỏ giọng nói ở bên tai cô: “Nhất định là hắn đang theo dõi chúng ta ở trong một gian phòng bí mật …..Phải hết sức cẩn thận!"

Hai mắt Yến Hoài đỏ bừng, nhìn đến từng ngõ ngách.

"Muốn chết như thế nào? Nói đi!" Triều Trạch hô to một tiếng: "Huyền Ưng? Khấu Kiệt!"

Nghe thấy thế, cả hai người đều sững sờ!

.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.