Âm Dương Giới

Chương 34: Thoát nguy




"Dương Miêu Miêu, cô ta bảo có chuyện quan trọng muốn nói với cậu.” Thương Truy Ý nhìn TV một chút.

"Không có hứng thú!" Khấu Kiệt trực tiếp trả lời.

"Cô ta nói, chuyện này có liên quan đến Yến Hoài.”

Có liên quan đến Yến Hoài? Khấu Kiệt nheo mắt lại: “Thời gian cụ thể?”

"Tám giờ tối nay ở nhà hàng Tây, Lịch Dương.” Thương Truy Ý nói, cũng biết rõ, khi cậu ta vừa nghe đến đây, muốn nghe tiếp là chuyện không dễ dàng chút nào. DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn.

Khấu Kiệt nghe thế, lập tức tắt điện thoại.

Nếu như có mưu đồ đối với Yến Hoài, hừ! Mình không ngại làm sát thủ giết thay.

Khấu Kiệt đưa mắt về phía Yến Hoài vẫn đang cặm cụi với mớ sổ sách, thấy cô làm việc nghiêm túc như vậy, liền vội vàng tiếp tục động tác trong tay, 20 phút, khụ khụ, thật sự là muốn lấy mạng của mình.

Mà đương lúc Khấu Kiệt đang muốn xếp lại chồng tài liệu lên giá sách, thì lúc này điện thoại di động của Yến Hoài lại vang lên.

Khấu Kiệt lập tức cảnh giác, mẹ nó, là ai?

Đôi mắt Ưng nhìn chằm chằm Yến Hoài, lén lén lút lút.

Yến Hoài nhìn điện thoại di động một chút, trực tiếp tắt máy.

Ặc, còn tưởng rằng cô ấy sẽ bắt máy lên nói chuyện, vậy thì chí ít mình cũng biết cô ấy đang nói những gì.

Khấu Kiệt xếp xong chồng tài liệu, đi ra ngoài.

"Sắp xếp xong rồi!" Dứt lời, Khấu Kiệt còn hướng về phía Yến Hoài, khẽ mỉm cười.

"Tốt lắm, vậy đem chồng văn kiện này đi sao chép ra một bản khác đi.” Yến Hoài vẫn không ngẩng đầu lên.

Những thứ này? Khấu Kiệt nhìn đống văn kiện trên bàn làm việc, cao đến gần 30 xen-ti-mét.

"Em ở đây trêu chọc anh sao?” Khấu Kiệt lạnh lùng nói một câu: “Thư ký thị trưởng không phải dùng để sao chép tài liệu đâu.” Mình làm nhiều việc vì cô ấy như vậy, chẳng lẽ cô ấy không cảm động một chút nào sao? Có thể giao cho mình công việc nào nghiêm túc một chút, san sẻ bớt công việc của cô ấy? Bỏ xuống nhiều việc như vậy để đến đây, là vì cái gì! À, đúng, là muốn thu phục cô ấy vào tay, khước từ hôn sự với Dương Miêu Miêu, ông nội đã ban lệnh tử, kỳ hạn trong vòng một tháng.DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn.

"Hả?" Rốt cuộc Yến Hoài cũng ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt có hơi tức giận của Khấu Kiệt, lạnh nhạt nói: “Không làm có thể đi ra ngoài, tôi không miễn cưỡng!"

"Em!" Khấu Kiệt nheo mắt lại, đôi mắt gần như muốn bốc hỏa, nhưng, vẫn cố nén lại.

"Có thể lấy anh không?" Khấu Kiệt đột nhiên cất lời.

"Hả?" Yến Hoài giật nảy mình, đôi gò má phiếm hồng: “Đầu óc anh có vấn đề!”

"Anh nói thật!” Lúc này giọng nói của Khấu Kiệt cũng trở nên mềm nhũn.

"Nếu như anh chưa tỉnh ngủ, làm phiền đi rửa mặt rồi hẵng trở lại, tôi không có thời gian nói nhảm với anh.” Yến Hoài ra sức làm giọng nói của mình trở lại bình thường, khiến nó càng thêm lạnh nhạt. Thật sự là, đôi khi, cô không chịu nổi những trận công kích dịu dàng đến từ anh như thế này.

Mình không muốn lâm vào tình cảnh dây dưa giữa ba người. Mình đến thành phố D này là có mục đích. Tuy Triều Trạch có lỗi với mình, nhưng, chắc là còn có nguyên nhân nào khác. Dù sao, cũng không biết anh ta đã đi đâu, muốn tính sổ cũng không có cơ hội!

"Lấy anh, anh cho em toàn quyền điều hành tập đoàn Khấu thị.” Khấu Kiệt nheo mắt lại, chậm rãi đến gần Yến Hoài: “Muốn tập đoàn Khấu thị không?”

"Anh ở đây thử thăm dò tôi?" Yến Hoài chống lại đôi mắt đen hơi nhiễm xanh dương.

"Ha ha, bé ơi!” Khấu Kiệt lùi về phía sau: “Anh để xuống tập đoàn Khấu thị, đi cạnh tranh một chức vị thư ký thị trưởng nho nhỏ, em nói xem, anh làm vậy là vì cái gì?”

"Tôi không có hứng thú muốn biết!" Yến Hoài lại cặm cụi: “Hết giờ làm rồi! Anh đi đi!"

"Còn chưa tới giờ tan ca.” Khấu Kiệt hơi giật giật khóe miệng: “Em ở đây trốn tránh? Hả?"

"Tôi không có thời gian tán dóc với anh, gặp lại sau.” Yến Hoài vội vàng dọn dẹp mấy thứ trên bàn, trực tiếp chạy đi, thật sự mình không chịu nổi người đàn ông này.

"Yến Hoài!" Khấu Kiệt hô to một tiếng.

Yến Hoài ổn định cơ thể, nhưng, vẫn muốn chạy ra phía bên ngoài.

Lúc này Khấu Kiệt lại nói: “Em biết Triều Trạch đã đi đâu không?”

Yến Hoài mới vừa đi tới ngưỡng cửa, nghe thấy cái tên Triều Trạch, lập tức dừng lại.

Chết tiệt! Qủa nhiên cô ấy vẫn còn để ý đến tên đàn ông thối tha ấy! Vốn trước kia nên băm hắn ra làm trăm mảnh mới đúng! Mẹ nó!

"Bây giờ anh ta đang ở đâu?" Yến Hoài không hề xoay người, hỏi một câu.

"Anh cũng không rõ ràng lắm." Khóe miệng Khấu Kiệt khẽ nhếch. Có biết cũng không nói với em.

Khóe miệng Yến Hoài co giật, nhưng, ngay sau đó lại đi ra ngoài: “Tự tôi sẽ tìm ra anh ta.”

"Em!" Khấu Kiệt vừa nghe thấy cô nói thế, lập tức phát điên: “Mẹ kiếp, tên đó đối xử tốt với em lắm sao? Yến Hoài, em trở lại đây cho anh!” Khấu Kiệt càng hét to hơn.

Yến Hoài đi xa cũng có thể nghe thấy. . . . . .

Khấu Kiệt xoay người, nhìn chồng văn kiện trên bàn, tức thời vung tay quét chúng bay xuống đất.

"Anh ta không đối xử tốt với tôi….” Yến Hoài nhìn chồng văn kiện nằm trên đất, nổi giận ngay tức khắc: “Gom lại hết cho tôi! Bằng không, ngày mai không cần đến nữa! Hừ!” Vốn dĩ muốn đến nhìn anh ta một chút, không ngờ, anh ta lại trút cả cơn giận lên chồng văn kiện kia. Truyện chỉ được đăng tải tại diễn đàn lê quý đôn.

Người này!

Yến Hoài xoay người, lập tức bỏ đi.

"Éc. . . . . ." Khấu Kiệt đưa mắt về phía Yến Hoài, nhưng, cô ấy đã đi rồi.

Dọn dẹp nhanh lên!

Trong đầu cũng chỉ còn lại mấy từ này. Cô ấy nói, tên kia đối xử với cô ấy không tốt! Yeah yeah yeah, Khấu Kiệt cố gắng lên!

Khấu Kiệt vội vàng sắp xếp lại chồng văn kiện, chẳng mấy chốc cũng rời khỏi văn phòng.

Bây giờ anh phải đến nhà hàng Tây, Lịch Dương, để xem Dương Miêu Miêu kia đến tột cùng là muốn làm cái gì!

Không lâu sau, anh đã tới nơi hẹn, bên trong nhà hàng, âm nhạc nhẹ nhàng du dương chậm rãi truyền ra, giai điệu êm ái, khiến thực khách đắm chìm vào trong ấy.

Một tách cà phê và một bữa ăn Tây với người yêu, cảm giác rất là ấm áp.

Lúc này Dương Miêu Miêu đang yên vị bên trong, từ từ thưởng thức hương vị cà phê nồng nàn. Từ trước đến nay, mỗi lần Dương Miêu Miêu đến nhà hàng đều ăn uống thả cửa, không hề bận tâm đến hình tượng của mình, nhưng, bây giờ xem ra cô ta phải giả vờ làm ra vẻ đoan trang hiền thục một chút.

Khấu Kiệt vừa bước vào nhà hàng liền trông thấy cô gái ăn mặc trang điểm lộng lẫy đó, cơn chán ghét trong lòng lại tăng thêm mấy phần.

Nhưng, vẫn đi vào, đối với cái loại phụ nữ ngực to mà óc chỉ như trái nho thế này, thì cứ tùy cơ ứng biến, xem như là truyện cười đi.

"Anh Kiệt, người ta rất nhớ anh!” Dương Miêu Miêu vừa trông thấy Khấu Kiệt từ phía xa, lập tức oãng à õng ẹo. Lớp phấn trên mặt đắp thêm một tầng, rồi lại một tầng, đôi môi kia vốn dĩ rất rộng, nhưng lại ra thức thoa son khiến nó nhìn qua trông nhỏ hơn một chút – tiếc thay, bị phản tác dụng.

Điều này làm cho Khấu Kiệt vừa liếc mắt nhìn liền muốn đi tẩy mắt.

"Xin hỏi tiên sinh, có cần gì không?” Lúc này, phục vụ bàn ưu nhã đi tới bên cạnh Khấu Kiệt, khẽ khom người hỏi.

"Không cần!" Khấu Kiệt trực tiếp khoát tay với phục vụ, nhìn dung nhan của người trước mặt, người có khiếu thẩm mỹ cũng phải bái lại đấy.

"Nói, tìm tôi có chuyện gì!" Khấu Kiệt ngồi vào chỗ.

"Lấy em!" Dương Miêu Miêu nhẹ nhàng thở ra, muốn phơi bày dáng vẻ quyến rũ của mình.

~Hết Chương 24~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.