Ám Dạ Thao Túng Giả

Chương 6-2




“Linh thúc! Rốt cục thúc cũng về rồi!” Trên hành lang, Bạch Vĩnh chạy băng băng về phía nam nhân đang đứng ở cửa.

“Vĩnh Vĩnh chờ lâu rồi hả?” Vui mừng cười cười, nam nhân vuốt ve mái tóc mềm mại của Bạch Vĩnh: “Hôm nay cháu muốn đi đâu chơi, Linh thúc mang cháu đi.”

“Dạ… cháu muốn đi…”

Tiếng động ầm ĩ từ khu vui chơi truyền ra, một nam tử tóc vàng ngồi trên chiếc ghế đá. Hai tay ôm đầu, ngẩn người nhìn cửa hàng bán kem.

Ngày đó, nam nhân cũng ngồi ở đây chờ mình mua kem về, khi đó, trong lòng nam nhân tràn ngập hạnh phúc, vậy mà cuối cùng chỉ đổi lấy sự phản bội vô tình. Nam nhân đối tốt với mình như vậy có đáng không… Mà bây giờ… mình đang chờ đợi điều gìđây…?

Lâm vào trầm tư vô tận, trái tim Đoạn Dịch tựa hồ như bị từng đợt sóng đánh vào mà bắt đầu dao động…

Không, không được… Từ nhỏ mình đã được dạy dỗ để trở thành một người vì đại sựmà người thân cũng có thể giết. Vì sao bây giờ lại vì một người như con kiến hôi dưới chân mà tâm thân không yên chứ?

Con ngươi màu vàng lóe lên, Đoạn Dịch bồi hồi nhớ lại…

“A, kem ốc quế!” Bỗng, một thanh âm vô cùng quen thuộc tung bay về phía Đoạn Dịch.

“Ăn cẩn thận, coi chừng bị lạnh đó.”



Đoạn Dịch nhìn thấy Bạch Vĩnh tay cầm kem vui vẻ tươi cười, bên cạnh là một nam nhân trung niên đang ôm lấy vòng eo hắn, thân mật mà nhìn Bạch Vĩnh.

 

Đang lúc Đoạn Dịch kinh ngạc, ánh mắt Bạch Vĩnh tựa hồ như nhìn về phía này.

“Linh thúc, cháu nghe thấy tiếng của ngựa gỗ xoay tròn!”



“Chờ chút, đừng chạy, Linh thúc sẽ đưa cháu đi…”

 

Như một đứa bé được ăn kẹo, Bạch Vĩnh vội vàng chạy lướt qua Đoạn Dịch về phía trò chơi ngựa gỗ ở đằng sau.

“Không ngờ ở chỗ này lại có thể nhìn thấy Đoạn Dịch chủ tịch…” Liễu Lăng Linh cười cười đi đến trước mặt hắn: “Sao, vẫn còn lưu luyến?”

“Ngài muốn thế nào?” Mặt không đổi sắc, Đoạn Dịch bắt đầu trao đổi điều kiện với Liễu Lăng Linh…

“A, không có gì, chẳng qua chỉ là thu lưu một con dê núi nhỏ lạc đường thôi.”

“Trả hắn lại cho ta.” Đoạn Dịch có chút kích động, con ngươi màu vàng tràn ngập phẫn nộ.

“Trả lại cho ngươi?” Nam nhân nhíu mày: “Dê con thuộc về ngươi bao giờ? A, cho dù có thuộc về ngươi, thì cũng đã là quá khứ, Đoạn chủ tịch, ngươi luôn không quý trọng đồ chơi của mình mà…” Trong giọng nói tràn ngập mỉa mai châm chọc.

“Ngươi… muốn bao nhiêu…?” Đoạn Dịch tỉnh táo lại, như là đang tự trách về quá khứ.

“Tiền? Ha ha ha… Hắn là thứ có thể dùng tiền mua được sao? Quả nhiên vốn là tác phong của ngài chủ tịch! Nhưng Đoạn Dịch à, ngươi vĩnh viễn không mua được hắn! Ngươi chỉ có thể thương tổn hắn mà thôi!” Từng câu từng chữ liên tiếp đánh vào trái tim Đoạn Dịch: “Ô, dê con không đợi được nữa rồi, Đoạn chủ tịch, hẹn gặp lại.” Vừa nói, Liễu Lăng Linh vừa chậm rãi đi về phía Bạch Vĩnh đang đứng bên mấy con ngựa gỗ…

Dưới ánh tà dương, Đoạn Dịch lẻ loi một mình, sững sờ nhìn Bạch Vĩnh cùng nam nhân đang ngọt ngào đằng xa…

Vĩnh viễn cũng không chiếm được…

Chỉ có thể tổn thương hắn…

Chẳng lẽ ở trong lòng hắn, ta chỉ là bụi gai, vĩnh viễn tổn thương hắn thôi sao…?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.