Ám Dạ Ma Vương

Chương 52: Có giỏi thì uống thuốc




Lam Tử Tuyết quay đầu lại, xung quanh cô không có ai. Cố nheo mắt nhìn kĩ, Lam Tử Tuyết phát hiện một cánh tay đang bám chặt lấy ban công.

Bước từng bước thận trọng lại gần, người kia dường như đã thật sự mất kiên nhẫn.

“Này, sao còn chưa kéo tôi lên?”

“Là anh?”

Tạ Nhạc chỉnh trang lại quần áo, lau đi vệt mồ hôi trên trán xong liền quay qua nhìn chằm chằm Lam Tử Tuyết, cất giọng cười đùa:

“Tôi và cô hình như rất có duyên với nhau đấy!”

Lam Tử Tuyết cũng mỉm cười, trên người chàng trai này toát lên một vẻ khiến người khác cảm thấy dễ gần, không giống như hắn.

“Lần trước vội quá nên vẫn chưa kịp cảm ơn cậu.”

“Không có gì. Coi như lần này chúng ta huề đi.” Tạ Nhạc lau sạch tay xong liền vươn tay ra trước mặt Lam Tử Tuyết, nở nụ cười tươi. “Tạ Nhạc, tên rất hay đấy nhá!”

Lam Tử Tuyết do dự một lúc, nhìn thấy cánh tay Tạ Nhạc lắc lắc liền cầm lấy nó, nở nụ cười đáp lễ: “Lam Tử Tuyết, rất vui được làm quen với cậu.”

Cánh tay Tạ Nhạc có chút cứng lại, đôi mắt mất đi tia cười, chỉ còn len lói sự ảm đạm.

Lam Tử Tuyết.

Chẳng lẽ lại là...

Tiếng đế giày va vào sàn đá hoa cương vang lên, Lam Tử Tuyết di dời tầm mắt nên không nhìn thấy được sự thay đổi trên gương mặt Tạ Nhạc.

Tạ Phong bước tới, tự nhiên ôm lấy eo cô, gương mặt thấp thoáng nét cười:

“Tưởng em trốn đi đâu, không ngờ là lại đi trước một bước, mua chuộc em trai anh.”

“Em trai anh?” Lam Tử Tuyết nghi hoặc nhìn cậu thanh niên kia. Phải rồi, cậu ta cũng họ Tạ mà.

Tạ Nhạc trông thấy Tạ Phong liền vội thu lại biểu tình của mình, mở miệng cười hì hì.

“Không ngờ lại là chị dâu.”

Cả ba người nói chuyện dường như rất hợp nhau, mãi đến khi Lam Tử Tuyết than đau đầu, cuộc nói chuyện mới tạm dừng.

Tạ Nhạc nhìn theo bóng lưng của hai người kia, trong lòng không hiểu là cảm xúc gì.

Lam Tử Tuyết hai tay xoa xoa huyệt thái dương, miệng không ngừng than đau.

Tạ Phong thấy vậy đành phải lái xe thật nhanh về nhà, nhưng Lam Tử Tuyết ngồi trên xe một lúc lại nôn ra, nên Tạ Phong đành phải kêu người đến đem xe về, cả hai cùng nhau đi bộ để giải rượu.

Cả người Lam Tử Tuyết hầu như dựa hết lên người Tạ Phong. Hắn không khỏi khóc thầm, rượu tại chỗ đó nặng như vậy sao?

Đêm nay là Giáng Sinh, khắp mọi nẻo đường đều được trang hoàng lộng lẫy, đèn điện nhiều màu sắc đến chói mắt.

Lam Tử Tuyết lúc này thần kinh đã bắt đầu quay về trạng thái bình thường, một tay nắm chặt tay Tạ Phong, một tay không ngừng chỉ chỏ xung quanh.

Quả thật không khác gì một đứa con nít.

Tạ Phong bật cười vì suy nghĩ của mình, bàn tay xoa đầu Lam Tử Tuyết, mái tóc màu hạt dẻ tung bay trong gió.

Ánh mắt Lam Tử Tuyết nhìn xa xăm, đang đi về phía cô là hai mẹ con.

“Mẹ ơi, mua cái kia cho con đi mẹ!”

“Được rồi, chỉ một cái thôi đó!”

“Ba ơi, cái kia đẹp quá kìa!”

“Ừ!”

“Suỵt, đừng chọc giận ba con. Để mẹ mua cho con nhé!”

Giữa hàng ngàn người lướt qua con bây giờ, không có ai yêu thương con như mẹ hết, mẹ à!

Khóe mắt Lam Tử Tuyết cay cay, từng giọt nước mắt lăn dài trên má.

Bản thân cô là người dễ xúc động, chỉ là lâu nay kìm nén quá giỏi, đến nỗi người ngoài nhìn vào chỉ bảo cô là một kẻ vô tri vô giác.

Chỉ là trong một lúc nào đó, trái tim chợt cảm thấy cô đơn, trống trải tột cùng, chỉ là cần lắm một người yêu thương mình nhưng không thể.

Ta lại rơi nước mắt.

Bước chân hai người đã dừng lại từ bao giờ. Tạ Phong kéo Lam Tử Tuyết vào lòng mình, thật chặt. Những giọt nước mắt của cô thấm qua áo khoác, nhẹ cứa vào tim hắn.

Hắn là cô nhi, đương nhiên phần nào hiểu được cái cảm giác trống trải của cô lúc này.

Giữa những người đồng cảnh ngộ, luôn có cái gọi là cảm thông.

Lam Tử Tuyết không khóc nữa, ngẩng đầu nhìn Tạ Phong.

Hắn nhẹ nhàng lau đi vệt nước mắt trên má cô, rồi từ từ hôn xuống.

Nụ hôn này rất sâu, rất sâu, dường như có thể chạm đến trái tim, xoa dịu vết thương đã ngủ quên nhiều năm.

Giữa phố xá nhộn nhịp đông đúc, rất nhiều người chú ý đến cặp tình nhân kia, nhưng họ lại không để ý đến thế giới xung quanh, chỉ muốn đắm chìm trong hạnh phúc ngọt ngào này.

Đó là Giáng Sinh hạnh phúc nhất mà họ từng trải qua.

Mãi đến sau này, Lam Tử Tuyết vẫn thường hay hồi tưởng lại ngày hôm nay.

Quả là một mảnh kí ức đẹp. Đẹp đến nỗi khiến người ta chạnh lòng.

Tạ Phong dùng sức đá văng cánh cửa, cố vươn tay bật đèn lên. Mắt nhìn lướt qua đồ đạc đã được bày sẵn trong nhà. Vốn là sau khi dự tiệc sẽ cùng cô đón Giáng Sinh tại nhà, vậy mà cuối cùng lại không thực hiện được.

Trên bàn là một bàn ăn thịnh soạn, Cây thong Noen kế bên cứ tỏa ra ánh sáng bảy màu rực rỡ, dưới luồn sang đó là những hộp quà xinh xắn, hộp nào cũng được thắt dây ruy băng xinh xắn.

Người trong lòng lại không yên phận mà cứ ngọ nguậy lung tung, đầu tóc rối bời, quần áo xột xệt:

“Yên nào!” Tạ Phong gầm nhẹ. Người kia sau khi hôn xong cư nhiên cứ thế ngủ trong lòng hắn. Thật là...

Khó khăn lắm mới dìu được người kia lên giường, Tạ Phong lại gặp phải một khó khăn lớn hơn.

Lam Tử Tuyết nắm chặt lấy tay hắn, nhất quyết không chịu buông, lại còn nói mớ “Không được đi...” khiến cho Tạ Phong không biết phải làm sao.

Ánh sáng nhàn nhạt từ chiếc đèn ngủ chiếu lên gương mặt Lam Tử Tuyết đang ngủ say.

Gương mặt trắng trẻo, đã có phần gầy đi so với lần đầu hai người gặp nhau. Bờ mi dài khẽ lay động, che dấu vết nước. Còn môi...

Lam Tử Tuyết đột nhiên ôm chặt Tạ Phong hơn, cái đầu không chịu yên cứ cọ cọ vào người hắn.

Tạ Phong cảm giác như có hàng ngàn con kiến đang bò trên người hắn, toàn thân ngứa ngáy không thôi, lại còn có dấu hiệu nóng lên.

Mà người gây ra tội lỗi kia vẫn ngủ say không biết gì.

Một đêm dài đằng đẵng trôi qua, đối với Lam Tử Tuyết chính là hạnh phúc vô biên, còn Tạ Phong lại là dày vò khó chịu.

“Chờ đó nhóc con, anh nhất định sẽ khiến em trả giá!” Nghe được giọng nói lành lạnh quen thuộc bên tay, Lam Tử Tuyết vô thức “ừm” một tiếng.

Tiếng chuông báo thức kêu inh ỏi đánh thức Lam Tử Tuyết vẫn còn đang chìm trong mộng đẹp.

Không cam lòng ngồi dậy tắt chuông báo thức, Lam Tử Tuyết chỉ cảm thấy đầu mình đau như búa bổ, khắp người cũng không khá hơn là bao, chỉ mỗi việc xuống giường là đã mất hơn 10 phút.

Nhìn ngó xung quanh. Khoan đã... Đây hình như đâu phải phòng cô?

Lam Tử Tuyết ôm cái đầu đau ra khỏi phòng, suýt nữa là vấp phải đống đồ dưới sàn.

Đây... đây toàn bộ đều là đồ của cô mà!

“Được rồi, đặt chỗ này cho tôi!” Lam Tử Tuyết nhìn ra, liền thấy Đồng Văn đang đứng ở cửa, không ngừng luyên thuyên chỉ đạo một nhóm người đang chuyển toàn bộ đồ của cô sang đây.

“Này, anh đang làm cái gì vậy hả?”

Đồng Văn quay lại, trông thấy Lam Tử Tuyết thì cười gian xảo, vội giải thích:

“Ây dà, phu nhân à, người cứ vào trong nghỉ ngơi đi, việc chuyển nhà này thực ra rất nặng nhọc, người đừng nên đụng vào thì hơn.”

Cái gì?! Chuyển nhà?!

“Nhưng mà...”

“Phu nhân đừng lo, tôi sẽ cẩn thận, không để sót một thứ nào, cũng không làm hư hại chúng đâu.”

“Không phải, ý tôi là...”

“Ấy, phu nhân cẩn thận... Mau, đặt qua bên đó.”

Đồng Văn lại tiếp tục bổn phận của mình, bỏ lại Lam Tử Tuyết toàn thân cứng đờ một bên.

Cái tôi muốn hỏi là, vì sao tôi lại phải chuyển nhà?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.