Ám Dạ Ma Vương

Chương 47: Có giỏi thì đi gặp ”mặt”




Tôi-Triệu Kỳ An, 17 tuổi,không một mảnh tình vắt vai, luôn bị chế nhạo coi thường, từ nhỏ đến lớn đã vậy, tôi đã sớm quen rồi.

''Đánh...đánh mạnh nó cho tao'' Phía sau nhà thể chất,một giọng nữa chanh chua vang lên.Tên cô ta là Trịnh Kiều Vy, trường này không ai không biết vì cô ta nổi tiếng xinh đẹp,lại rất biết nịnh nọt lấy lòng người khác,được thầy cô yêu quý.Thế nhưng với bọn học sinh, Kiều Vy lộ ra bản chất thật, kiêu kì, ích kỉ.Tiếng đấm đá vang lên trong không khí khiến người ta phải xót xa.Tôi cũng không rõ vì sao mình bị đánh nữa, chỉ biết tôi ngất đi lúc nào không hay.

''Chị cả.... nó ngất rồi... làm sao bây giờ'' Bối Nhã Thư khẽ giật giật ống áo Kiều Vy

''Hừ,loại nó nên chết đi cho đất đỡ chật''Kiều Vy hướng mũi giày cao gót nâng khuôn mặt sớm đã sưng vù của nữ sinh nằm trên đất lên

''Một khuôn mặt xấu xí... Chán ghét...Chúng mày không biết bố mẹ tao luôn khen nó thông mình giỏi giang sao,đến thầy cô cũng hài lòng về con bé này.Dù sao nó là đứa không có cha,ai biết mẹ nó chửa với ai,ghê tởm...chúng ta đi''Cô ta ngoắc tay mấy đứa đàn em sau đó rời đi.

Đám người kia rời đi khuất bóng, tôi cảm nhận có một vòng tay khẽ lay tôi,tôi muốn mở mắt nhưng vô lực. Có vẻ người kia vô cùng luống cuống, hoảng sợ,tôi muốn nói''Tôi không sao''

Đây cũng không phải chuyện ngày một ngày hai,chẳng ai còn tâm hơi đâu mà đi quan tâm tôi cả.Đúng vậy, ngay cả một người bạn cũng không có, tôi thực tò mò là ai đang ôm tôi khóc lúc này....

Được đưa đến bệnh viện nhưng tôi nhanh chóng bị trả về do tình trạng hôn mê sâu, không sống quá 2 ngày.Cơ thể tôi đã yếu từ nhỏ, lại hay bị bắt nạt,ngũ tạng không thể cứ phục hồi mãi được.Có lẽ, chết với tôi là một sự giải thoát, tôi sẽ thoát khỏi những tủi hổ này.Sẽ không còn ai gọi tôi là đồ con hoang,sẽ không còn ai kêu tôi là con bé xấu xí, hoá ra tôi nên vui....nhỉ?

Tiếng mẹ khóc rấm rức quanh căn phòng màu xanh lạnh lẽo.Tôi chưa từng hỏi mẹ, cha tôi là ai,tôi chẳng thèm quan tâm khi chính ông ta rời bỏ chúng tôi mà đi,ông ta không còn quyền người cha nữa rồi.Không thể trách mẹ, người đàn bà luôn sống trong đau khổ, chỉ biết vùi mình vào công việc để quên đi người đàn ông bội bạc kia.

Chẳng còn sống được bao lâu nữa, tôi biết ngày này sớm muộn cũng đến, không chết vì việc này, tôi cũng sớm chết vì bệnh tim mà thôi.

''An An... con phải cố lên...mẹ đặt cược tất cả vào lần này...Đã mất Phong nhi rồi..mẹ không thể mất con nữa...Phong nhi,tha thứ cho mẹ''Khoan đã, bà định làm gì vậy.Chẳng lẽ bà ấy định làm thật,bà định ghép não tôi trong thân thể em trai sao??Không thể nào,tuy rằng trước đây mẹ có đề cập qua nhưng tôi không đồng ý, dù sao thân xác đó cũng là của em trai tôi.Mẹ đã cất giữ được hơn một năm rồi.Tim tôi nhói đau khi nghĩ đến một mình mẹ cô quạnh, đúng,chỉ có sống tôi mới có thể bảo vệ mẹ,tôi sẽ sống trong thân phận khác, mạnh mẽ hơn nữa.

Tôi muốn sống!!

Ý chí sống sót chưa bao giờ mãnh liệt trong tôi đến vậy,trước đây tôi còn không hiểu tôi sống để làm gì.Giờ, tôi sống để bảo vệ những người tôi yêu thương...Mồ hôi cơ thể tôi túa ra như suối,khẽ run bần bật,đau đớn không tả được.

Ca phẫu thuật ghép não diễn ra thành công..Sau 3 ngày tôi tỉnh lại trong căn phòng nghiên cứu dưới tầng hầm.Đèn phẫu thuật đã được tắt đi, căn phòng đắm chìm trong bóng tối.Đầu tôi đau nhức như búa bổ, dù đã được tiêm thuốc tê.Như nhận thấy tôi tỉnh lại, mẹ đi đến kiểm tra các thông số, giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài trên khoé mắt.

Tôi mất một tháng để bình phục, như vậy là khá nhanh rồi.Từ giấy khai sinh cho đến giấy tờ tuỳ thân đều được đổi thành của em trai.Giờ, không còn Triệu Kỳ An yếu đuối, mà chỉ có duy nhất Triệu Kỳ Phong....

Tôi dành một tháng tiếp theo để quen dần với thân phận,cần chuẩn bị nhiều thứ như trang phục hay một số đồ dùng khác của nam giới

Mỗi khi soi gương, tôi đều thất thần nhìn khuôn mặt vừa quen vừa lạ.Thừa hưởng gen của tên theo định nghĩa lẽ ra tôi phải gọi là cha kia,thân thể này cực đẹp trai.Sống mũi cao thẳng, đôi mắt xám lạnh lùng,đôi môi mỏng khẽ nhếch,quả thật rất đẹp trai....

Những kẻ khiến mẹ con tôi đau khổ...Tất cả đều phải trả giá...Hãy chờ đó

Hôm nay là chủ nhật, tôi muốn mua một ít đồ cá nhân,đương nhiên cũng phải làm tóc nữa, nhìn tôi bây giờ trông như mĩ nhân phương Tây vậy,tóc quá dài rồi,lại còn mặc áo phông quần jean.

Bước vào trong Salon làm tóc, tôi mở tạp chí và chọn kiểu.Có vẻ nhà tạo mẫu tóc khá bất ngờ khi tôi chọn kiểu tóc nam.Sau khi cắt xong, tôi kêu nhuộm màu xanh rêu nhạt,tôi khá thích màu này.Ai nấy trong tiệm đều há hốc mồm vì khách hàng quá đẹp trai, riêng tôi cũng khá bất ngờ vì sự thay đổi này...

Kế tiếp, tôi tới một cửa hàng quần áo....

Vừa bước nào, bắt gặp ngay ánh mắ nhìn si mê của mấy chị nhân viên,thỉnh thoảng họ còn nhìn tôi thì thầm to nhỏ,cười duyên,đỏ mặt.Trước đây tôi cũng có ghé qua cửa hàng này,song tôi nhớ thái độ của họ khác hẳn bây giờ, ví như nữ nhân viên đứng trước mặt tôi đây:

''Em trai...em xem,đây là những mẫu mới nhất,rất hot,em đẹp trai như vậy,hợp lắm đó''Giọng nói ngọt xớt này không khiến tôi có hảo cảm bởi cũng chính nhân viên này trước đây xì xầm nói tôi

''Con bé đứng ngoài cửa kia xấu thật nhỉ....vậy mà cũng đòi vào A shop ư?? Dù dát lụa cũng chả khá hơn được đâu''

Tôi rất khó chịu khi bà cô nhân viên này cứ tìm thời cơ dán sát, đụng chạm người tôi...Chọn xong khá nhiều đồ,không thử mà gói về luôn,tôi không muốn ở đây chút nào nữa...

Ngày mai là ngày trở lại của tôi, hy vọng sẽ không khiến các người thất vọng....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.