Ám Dạ Ma Vương

Chương 37: Có giỏi thì đi kí tặng




Edit: Bướm Giang Hồ

"Tử Cách! Ngươi có biết chính ngươi là đang nói cái gì không!" Tiếu Tuyệt cực kì lo lắng hỏi, thanh âm đè thấp cực kì ngưng trọng!

"Tiếu Nhi, yên tâm, ta không sao." Hắn nhất định không để cho bản thân xảy ra chuyện gì, hắn phải hoàn thành tâm nguyện của bản thân trước... trong mắt Ngô Tử Cách cừu hận chớp lóe rồi biến mất, đã khắc sâu trong tâm linh.

"Hừ, một khi đã như vậy, hôm nay giờ tý chúng ta tiện tiến hành huyết tế!" Nếu hắn không cần được ngăn cản, vậy thì để cho ma thần tới nghiệm chứng chân tâm nam nhân này đi!

Người Ma giáo đối với ma thần rất tôn sùng, không ai có thể dễ dàng lấy được sự đồng ý ma thần, chỉ cần thề với danh nghĩa của ma thần, lời thề kia nhất định phải cẩn thận, cho dù là Độc Cô Khing Cuồng, cũng như vậy!

"Được!"

...

"Vì sao ngươi phải đáp ứng?"

Độc Cô Khinh Cuồng đã kêu người đi chuẩn bị huyết tế, Tiếu Tuyệt nhịn không được kéo Ngô Tử Cách ra ngoài, đứng trong góc khẩn cấp hỏi.

"Tiếu Nhi, đừng buồn bực, ngươi có biết, đây là phương pháp tốt nhất, chỉ cần ta hoàn thành huyết tế, chúng ta là có thể quang minh chính đại ở cùng một chỗ, ngươi không muốn sao?"

"Ta muốn, nhưng ta không muốn dùng phương thức này, ngươi không cần lấy sinh mệnh sao!" Nàng thương hắn, làm sao có thể bởi vì yêu mà để cho hắn lâm vào nguy hiểm!

"Tin tưởng ta, ta không sao!" Cảm động, Tử Cách cảm thấy trong lòng mình có cảm giác chua xót, chỉ là, loại chua xót này, sẽ chỉ hắn khiến càng thêm thống khổ!

Tiếu Tuyệt nhìn nam tử trước mặt, một câu 'tin tưởng ta' của hắn khiến nàng không biết nên nói gì cho tốt, tin tưởng, nàng đương nhiên tin tưởng, nhưng mà, vì sao vào thời điểm này, giờ khắc này, nàng đột nhiên cảm thấy nam tử luôn luôn ôn hòa cũng rất tàn nhẫn, hắn một câu 'tin tưởng ta' là có thể xem nhẹ cảm thụ của nàng!

Nàng thương hắn, làm sao có thể trơ mắt nhìn hắn gặp phải nguy hiểm!

"Được, ta tin tưởng ngươi, ta tôn trọng lựa chọn của ngươi, cũng mời ngươi tôn trọng lựa chọn của ta!" Thần sắc Tiếu Tuyệt đột nhiên lạnh lùng, như là có quyết định gì đó, sau đó thận trọng nói, nhìn thoáng qua Ngô Tử Cách, sau đó xoay người rời đi.

Ngô Tử Cách nhìn bóng lưng Tiếu Tuyệt, có dự cảm không tốt lắm, lại nghĩ không ra là cái gì.

...

Giờ tý, mọi người ma giáo đều đã tụ tập ở tế đàn Ma Thần điện phía sau núi, nhân số hơn một ngàn, lại không ai phát ra một chút thanh âm, mỗi người đều là vẻ mặt đặc biệt nghiêm túc.

"Huyết tế bắt đầu!" Độc Cô Khinh Cuồng lạnh nhạt phun ra bốn chữ, lạnh lùng nhìn Ngô Tử Cách đứng ở một bên.

Huyết tế rất đơn giản, trung tâm tế đàn có một cái bồn sứ màu đen, người hiến tế chỉ cần đi đến trước bồn sứ, cắt cổ tay của mình, để cho máu tươi chảy vào bồn sứ, huyết tế xem như kết thúc.

Ngô Tử Cách không do dự tiêu sái đi lên tế đàn, cước bộ thập phần kiên định, khi đi ngang qua Độc Cô Kinh Cuồng, hơi hơi gật đầu, sau đó bước lên tế đàn, mà ngay tại thời điểm đó, một bóng người mang bạch y bay qua, đứng ở giữa tế đàn!

Mọi người rộ lên, nhìn thấy người tới, không biết làm sao nhìn về phía Độc Cô Khinh Cuồng.

"Tiếu nhi, ngươi làm cái gì đó, đây là tế đàn ma thần, đâu phải ai cũng có thể lên, đi xuống!" Huyết tế tế đàn, chỉ có người hiến tế mới có thể đứng ở trên này, đến bồn máu bị lấp đầy, huyết tế mới tính là kết thúc!

"Phụ thân, ta thương hắn, ta yêu nam nhân này, máu của ta đó là máu của hắn, hôm nay huyết tế, liền do ta bắt đầu đi!" Tiếu Tuyệt đứng ở bên cạnh bồn sứ, dùng ngữ điệu rất cao nói, sau đó giơ tay chém xuống, máu tươi nháy mắt phun ra!

"Tiếu nhi!" Mọi người kinh hãi, muốn tiến lên, lại bị ánh mắt sắc bén của Tiếu Tuyệt bức lui xuống!

"Đều đứng lại, Tử Cách, ngươi muốn huyết tế chứng minh tình yêu ngươi đối với ta, được, ta đáp ứng, ta tôn trọng ngươi và tin tưởng ngươi, nhưng, xin ngươi không nên ngăn cản ta, để cho máu của ta và máu của ngươi dung hợp cùng một chỗ!"

Khắp núi đầu người đều đã nghe không rõ, sau đó tỉnh ngộ lại, đó là rung động!

Ngô Tử cách ngơ ngác đứng tại chỗ, ánh mắt phức tạp nhìn Tiếu Tuyệt...

Nếu có thể, hắn thật sự hi vọng, toàn bộ là thật sự, không có giả dối, nhưng toàn bộ đều là giả...

"Để cho máu chúng ta dung hợp cùng một chỗ, Tiếu nhi, ta chỉ hỏi ngươi một lần, sau này nếu có xảy ra bất cứ chuyện gì, ngươi cũng nguyện ý ở bên cạnh ta?" Thanh âm Ngô Tử Cách nghe qua có chút xa xăm, mang theo bi thương.

"Ừm! Độc Cô Tiếu Tuyệt ta thề tại đây, đời này kiếp này, không rời không bỏ!" Yêu, đó là chuyện cả đời, cùng sinh cùng tử, không rời không bỏ!

"Được, ngươi nhớ kĩ lời thề ngày hôm nay, ta cũng thề, đời này kiếp này, bất luận phát sinh chuyện gì, ta đều sẽ không buông tay ngươi ra, ngươi vĩnh viễn đều là người của ta!"

Trước mặt mọi người, lời thề hai người rõ ràng mà kiên định, cho dù không phải người tham gia tế bài, cũng đều đã cảm thấy chấn kinh.

Từng bước một, Ngô Tử Cách đi lên tế đàn, giơ tay chém xuống, máu tươi nháy mắt chảy ra.

Hai người nắm tay nhau, máu tươi theo ngón tay chảy xuống, phân không rõ là Tiếu Tuyệt hay Tử Cách, sau đó cùng rơi vào trong bồn, dung hợp thành một...

"Tử Cách!" Ánh mắt Tiếu Tuyệt vẫn đều đặt ở trên mặt Ngô Tử Cách, thâm sâu nhìn hắn, nàng muốn nàng vĩnh viễn đều sẽ không thấy đủ...

Nhưng mà, ánh mắt càng ngày càng mơ hồ, thân thể càng ngày càng nhẹ, thiếu máu khiến bệnh cũ tái phát, khóe miệng Tiếu Tuyệt tươi cười suy yếu nhưng tràn ngập hạnh phúc.

"Tiếu nhi!" Tử Cách ôm lấy Tiếu Tuyệt té xỉu, lo lắng điểm huyệt đạo của nàng, cái nha đầu ngốc này, vậy mà hắn còn cùng nàng làm chuyện ngốc nghếch này nữa...

Độc Cô Khinh Cuồng và Hoàng Phủ Linh Thù đứng ở dưới đàn tế, thần sắc hết sức lo lắng, mãi đến khi Tử Cách cầm máu cho Tiếu Tuyệt, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó hai người trao đổi ánh mắt, từ trong ánh mắt đối phương thấy được thỏa hiệp và vui mừng.

Tuy không muốn Tiếu Tuyệt vẫn còn nhỏ đã bị nam nhân khác đoạt đi, nhưng, nếu nam nhân này nguyện ý vì Tiếu Tuyệt mà tiến hành huyết tế, như thế bọn hắn cũng nguyện ý chúc phúc cho hai người họ.

Máu vẫn chảy, ôm thân hình Tiếu Tuyệt cũng dần dần suy yếu, thân thể Ngô Tử Cách bất ổn quơ quơ, sau đó có chút suy yếu ôm Tiếu Tuyệt ngồi ở trên tế đàn...

"Tiếu nhi, ngươi thật khờ, để cho ta thật sự không bỏ xuống được rồi..." Ngô Tử Cách nói nhẹ bên tai Tiếu Tuyệt, trong thanh âm tràn ngập vô nại và thống khổ.

Máu, càng ngày càng nhiều, Ngô Tử Cách hơi nhắm mắt lại, bộ dáng như đã ngất đi...

Rốt cục, bồn máu đầy, Độc Cô Khinh Cuồng phất tay, liền có người đi lên xem xét, sau đó thận trọng bưng bồn máu đi ở giữa mọi người, tràn đầy một chậu máu tươi, không có một chút giả dối.

"Tàn Nguyệt, cho bọn họ nhìn xem." Tàn Nguyệt hiện tại là dược sư trong Ma Thần điện, y thuật cực kì cao minh.

"... Không mất máu quá nhiều, đã hôn mê, nhưng không có trở ngại gì, xin Ma Tôn yên tâm!" Tàn Nguyệt kiểm tra qua sau đó thận trọng nói, mọi người nghe xong, hô hấp mới bắt đầu bình thường trở lại...

"... Ài, tất cả giải tán đi, Tàn Nguyệt, người chiếu cố hai người bọn họ thật tốt." Độc Cô Khinh Cuồng than nhẹ một tiếng, coi như là thừa nhận quan hệ của Tiếu Tuyệt và Tử Cách.

"Vâng!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.