Ám Dạ Ma Vương

Chương 34: Có giỏi thì bại lộ




Edit: Bướm Giang Hồ

"Tham kiến Ma Tôn!" Thanh Long hộ pháp giải tán mọi người, một mình đi gặp Ma Tôn, về lần làm nhiệm vụ này, toàn bộ tin tức, hắn sớm đã viết thư gửi về, nhưng dù sao có một số việc không phải việc công, hắn có chút do dự có nên nói hay không.

"Thanh Long, vất vả rồi." Độc Cô Khinh Cuống vừa ý nhìn thuộc hạ của hắn, đối với lần làm nhiệm vụ này, biểu hiện của Tiếu Tuyệt, khiến hắn thập phần kinh hỉ, Tiếu Tuyệt đặc biệt, hắn đã biết từ sớm, nhưng không ngờ lại đặc biệt như vậy, để cho hắn thậm chí thấy tiếc nuối, nếu Tiếu Tuyệt thay đổi tính cách, Ma tộc nhất định sẽ đứng đầu, bởi vì thiên phú của nàng, người bình thường cũng không thể tưởng tượng được.

"Không vất vả, đây là thuộc hạ phải làm, Ma Tôn, trái lại có một chuyện, thuộc hạ không biết nên nói không, là có quan hệ với tiểu thư..." Thanh Long có chút khó xử nói, hắn thật sự rất khó xử, chuyện như vậy, hắn là cấp dưới thật không biết nên nói như thế nào, hay thôi không nói đi, giống như lại không chính xác, dù sao Ma Tôn tín nhiệm hắn như thế, giao tiểu thư cho hắn, hiện tại trở về hơn nhiều... chuyện này, nói như thế nào hắn đều phải có trách nhiệm!

"Cùng tiểu thư có quan hệ?" Độc Cô Khinh Cuồng có chút ngoài ý muốn,chuyện của Tiếu Tuyệt, là có chuyện gì?

"Vâng, chỉ là thuộc hạ cũng không biết nên nói như thế nào, tựa hồ là tiểu thư với nghĩa tử của thuộc hạ..." Az, kế tiếp mà nói, Thanh Long không thể nào nói ra miệng, hắn cũng không biết chính mình làm sao có thể báo cáo chuyện này với Ma Tôn...

"A...? Ý của ngươi là Tiếu nhi với nghĩa tử kia của ngươi có tình ý?" Độc Cô Khinh Cuồng chẳng kiêng dè trực tiếp hỏi, trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc, Thanh Long lại có biểu tình xấu hổ, trong lời nói kia hắn cũng đoán được đại khái.

"... Vâng!" Hắn nghĩ có lẽ hai người kia chân tình thật sự là quá rõ ràng, hắn lại không thể lừa gạt chính mình nói bọn họ không có gì.

Az, một là nữ nhi của Ma tôn, một là nghĩa tử của hắn, thân phận hai người chênh lệch rất lớn, hắn thật không biết nên làm thế nào với mối duyên này đây.

"Nam nhân kia là người như thế nào?" Hiện tại Độc Cô Khinh Cuồng có vẻ quan tâm chuyện này, nữ nhi của hắn, hắn hiểu rõ nàng, nhưng nam nhân này, nghĩa tử của Thanh Long, hắn có gặp qua, một nam nhân cực kỳ chững chạc, chẳng qua, ấn tượng không xem như quá sâu khắc.

"Tên của hắn tên là Ngô Tử Cách, là hài tử của thân thích bên nhà mẹ đẻ của phu nhân ta, từ nhỏ không cha không mẹ liền được ta nuôi dưỡng, ta thấy hắn cũng là người có tài, liền nhận hắn làm nghĩa tử, phẩm chất của hắn tốt, ta có thể bảo đảm!" Đối với nghĩa tử, hắn cũng đã dốc hết tâm sức, nếu như kết quả của hắn và tiểu thư như thế nào, cũng chỉ có thể xem ý tứ của Ma Tôn đại nhân thôi.

"Phẩm chất tốt? Thanh Long, ngươi không biết từ này dùng trên người ma giáo chúng ta cực kỳ không hài hòa sao?" Phẩm chất, phẩm chất như thế nào mới đượi coi là tốt! Độc Cô Khinh Cuồng có chút hoài nghi nhìn Thanh Long, từ này do hắn nói ra tuyệt đối không phải nịnh.

"Ma Tôn, đứa nhỏ này, từ nhỏ ta đã nhìn hắn lớn lên, tính tình quyết đoán, có ý chí vươn lên, là người có chút ôn hòa, không thích giết chóc." Người trong ma giáo thích giết thành tánh, hắn không thích giết chóc, tính tình ôn hòa, lại không biết là ưu điểm hay là khuyết điểm đây.

"... Uhm, ta biết rõ, có thời gian, để hắn tới gặp ta đi, ta ngược lại muốn nhìn người phương nào nghĩ muốn ở cùng một chỗ với nữ nhi của ta!" Vô luận là ai, hắn là phụ thân nhất định phải khảo sát một chút!

"Vâng!"

...

Mà lúc này, Tiếu Tuyệt đã mang theo Ngô tử Cách trở về sân của nàng, không khí giữa hai người ngọt ngào, phàm là mọi người nhìn thấy đều có thể cảm nhận được giữa hai người có tình ý.

"Ngươi sợ sao?" Tiếu Tuyệt hơi nhướng mày, mang theo một tia khiêu khích, cười.

"Không sợ!" Ngô tử Cách kiên định trả lời, dùng ánh mắt thâm thúy nhìn Tiếu Tuyệt, hắn không sợ, hắn đương nhiên không sợ, hắn chờ mong ngày này đã thật lâu thật lâu rồi... Rốt cục mộng tưởng của hắn lại tiến thêm một bước, hắn làm sao có thể sợ!

Ngô Tử Cách cảm thấy tâm của hắn có chút nhảy lên không bình thường!

"Đây chính là ngươi nói, nếu cha ta tìm ngươi nói gì đó, ngươi cũng không được không giữ lời hứa!" Tiếu Tuyệt cau cái mũi đáng yêu, tiểu nữ nhi yếu ớt nói, trước mặt Ngô Tử Cách, biểu tình của nàng luôn luôn biến hóa vô cùng đáng yêu, như là một tiểu cô nương thiên chân hồn nhiên.

"Sẽ không, tin tưởng ta!" Ngô Tử Cách lại bảo đảm.

"Uhm, ta tin tưởng ngươi." Tiếu Tuyệt ngọt ngào cười, nàng tin tưởng hắn, thật sự rất tin tưởng rất tin tưởng...

Ngô Tử Cách nhìn vẻ mặt nữ nhân trước mặt tin tưởng hắn, tâm không lí do đột nhiên đau đớn, không, không cần dùng loại ánh mắt tín nhiệm này nhìn hắn, nếu có thể lựa chọn, hắn thà rằng không có loại tín nhiệm này...

Trong lòng Ngô Tử Cách đang điên cuồng gào thét, bên trong kêu gào, nhưng ngoài mặt lạ cườii ôn hòa như cũ, hắn không thể để chính mình cảm thấy đau đớn, bởi vì hắn không thể đau khổ, hắn còn nhiều việc cần phải làm, đau khổ, hắn sợ hắn không thể ngoan độc mà xuống tay...

"Tiếu nhi, đi đường dài như vậy, ngươi cũng mệt mỏi rồi, đi nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngày mai ta sẽ trở lại thăm ngươi." Vuốt tóc Tiếu Tuyệt, Ngô Tử Cách ôn nhu nói.

"Uhm, ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta gặp." Đối với nam nhân cẩn thận và săn sóc, trong lòng Tiếu Tuyệt tràn đầy ngọt ngào, cảm thấy chính mình thật hạnh phúc!

"Được, vào đi thôi, ta nhìn ngươi đi vào."

"... Tử Cách..." Tiếu Tuyệt đi hai bước, đột nhiên quay đầu, sau đó nhẹ nhàng điểm một cái ở trên môi của nam nhân, rồi chạy rất nhanh đi vào.

"... Nha đầu ngốc." Thật lâu sau, nam nhân mới nói nhỏ một câu, ngón tay không tự giác chạm lên môi chính mình, cảm thụ cái loại hương vị không nói nên lời này.

Vào phòng, tươi cười trên mặt Tiếu Tuyệt không có thu hồi, lại thấy được vẻ mặt khiếp sợ của Hoa Ngữ.

"Tiểu thư, ngươi..." Nàng vừa mới thấy được toàn bộ, tiểu thư ra ngoài một chuyến, sao lại có thể biến hóa lớn như vậy...

"Hoa Ngữ, ta nhớ ngươi quá." Tiếu Tuyệt nhẹ nhàng nói, sau đó tiếp tục cười ngọt ngào, làm Hoa Ngữ càng khinh nói: "Hoa Ngữ, ta đang yêu, ta thích một người, người đó rất tốt rất tốt, ngươi chúc phúc của ta đi..."

Từ nhỏ Hoa Ngữ đã làm bạn bên cạnh nàng, nếu có thể, nàng hi vọng nàng ấy cũng có thể vì nàng mà cao hứng.

"Là người kia sao? Ma Tôn và phu nhân biết không?"

"Không biết, nhưng mà rất nhanh cũng sẽ biết, bởi vì, ta đã quyết định gả cho hắn rồi..." Trên đường trở về, nàng nhẹ nhàng hỏi người kia, có muốn cưới nàng hay không, mà người kia tựa hồ có chút kinh ngạc, lại càng thêm kinh hỉ...

"Cái gì? Này, có phải quá nhanh hay không!" Hoa Ngữ kinh ngạc nhìn tiểu thư nhà mình, sau đó nháy mắt cảm nhận được hơi thở, đó là hơi thở của ám vệ, trước kia, thời điểm năng lực của ám vệ vượt qua nàng, nàng không cảm nhận được, giờ phút này lại cảm nhận được...

Nàng cảm thấy có một số việc rối loạn...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.