Ám Dạ Ma Vương

Chương 26: Có giỏi chiến đam mỹ




Edit: Bướm Giang Hồ

Quà tặng, mặc dù ý là khảo nghiệm, nhưng Tiếu Tuyệt vẫn đem những thứ này coi là quà tặng.

Nhìn trên bàn, Tiếu Tuyệt cười, nụ cười đáng yêu ngọt ngào, mang theo thỏa mãn, khiến người khác nhìn cũng không khỏi nở nụ cười, giống như mang theo cảm giác thỏa mãn mà cười.

"Ba ngày sau là sinh nhật năm tuổi của ta, những thứ này của các ngươi dù là trước thời gian tặng quà, tặng cho ta, vô luận như thế nào, ta vẫn sẽ ở đây nói tiếng cám ơn, đây là bánh ngọt ta thích ăn nhất, tặng cho các ngươi."

Hoa Ngữ sớm đã chuẩn bị tốt bánh ngọt phân cho mọi người, sau đó lui đến sau lưng Tiếu Tuyệt, Tiếu Tuyệt mang theo nụ cười ngọt ngào nhìn quà tặng trên bàn, từng cái từng cái nhìn kỹ lại......

"Linh Lung Huyết La Sát, chém sắt như chém bùn, chủy thủ trong vương giả, làm bằng băng thiết ngàn năm, bề ngoài bình thường, nhưng là một thanh độc nhất vô nhị, không nghĩ tới ta lại nhận được một phần quà tặng như vậy, có thể nói cho ta biết tên của ngươi?" Phần quà tặng thứ nhất đã làm cho nàng giật mình không thôi, không khỏi hỏi tới tên tuổi của người đó, một nam hài hơn 10 tuổi, một thân tỏa ra hơi thở lãnh khốc.

"Tàn Huyết!" Nam hài ngắn gọn trả lời, mang theo một tia cuồng ngạo.

"Tàn Huyết...... Ngươi thật muốn đem nó đưa cho ta, cho dù, ta không lựa chọn ngươi?"

Tàn Huyết lãnh khốc,thái độ có chút nặng nề, nhưng cũng hết sức kiên trì nói: "Thiếu chủ nếu nhận biết nó, như vậy Tàn Huyết tặng cho ngài cũng đáng." Đúng vậy a, hắn đưa ra, căn bản cũng không có nghĩ tới Thiếu chủ sẽ liền nhận ra, có kiến thức như vậy, dĩ nhiên xứng với cây chủy thủ này.

"Vậy ta sẽ nhận, cám ơn." Nàng sẽ không lựa chọn cái người gọi là Tàn Huyết này, bởi vì hắn không thích hợp làm một ám vệ.

"Chai này có phải là dưỡng khí đan dược, có tác dụng an thần, là thượng phẩm, chỉ là ta đối với đan dược không hiểu rõ lắm, không biết cụ thể công hiệu, ta nói đúng không?" Phần quà tặng thứ hai là mấy viên đan dược, mở bình ra liền có thể thấy được trong đó tản ra mùi thơm ngát, làm cho người ta an tĩnh lại.

"Dạ, đây là Ninh Thanh đan, cũng không phải cái gì quá hiếm, chỉ là ta tự làm mà thôi, ta thấy Thiếu chủ ban đêm hình như không ngủ ngon, nghĩ đến có thể có chút tác dụng." Nữ hài này rất tinh tế, nàng nghỉ ngơi vốn là so với người thường kém chút, mấy ngày nay bởi vì có nhiều người, mà ngủ càng thêm không yên ổn......

"Cám ơn, ta rất thích, có thể nói cho ta biết tên của ngươi không?"

"Tàn Nguyệt."

Đếu là 'Tàn' hết sao? Tàn Huyết, Tàn Nguyệt...... Sau đó, Tiếu Tuyệt chợt ngẩng đầu, nhìn về phía cái người nàng vẫn luôn cảm thấy quen......

"Tàn Tình?" Một năm trước, ở trong màn đêm gặp một nam hài, yên lặng cùng với nàng ăn xong tất cả điểm tâm, an tĩnh nhưng nàng cảm thấy không có bất kỳ cảm giác chán ghét.

Bị người gọi tên, chấn động toàn thân, sau đó mới cung kính hồi đáp: "Dạ, chính là Tàn Tình!" Ngữ điệu vững vàng, cũng chỉ có Tàn Tình tự mình biết, vào giờ phút này, do Thiếu chủ kêu lên tên của mình, khiến hắn kích động đến cỡ nào.

Lấy được trả lời, Tiếu Tuyệt gật đầu một cái, mọi người có lẽ cũng có chút kinh ngạc, nhưng cũng không dám nhiều lời,Tiếu Tuyệt cũng nhìn về phía quà tặng còn lại.

Một con rối gỗ, rất tinh xảo cũng rất đáng yêu; một diều, sắc thái tươi; một cây trâm cài tóc làm bằng gỗ, phía trên mang theo điêu khắc tinh tế, để cho nàng nhìn mà thích.

"Con rối, diều, trâm cài tóc, ba người các ngươi đều rất khéo, ta rất thích, có thể nói cho ta biết tên của các ngươi không?" Ba dạng quà tặng, nàng đều đã gặp, quan sát những người này, nhìn bọn họ tự mình làm, bây giờ mặc dù mới biết rốt cuộc là cái gì, nhưng cũng có chút cảm động.

"Tàn Phong."

"Tàn Vân."

"Tàn Ảnh."

Tiếu Tuyệt gật đầu một cái, tiếp tục xem tiếp, đó là một bức họa, phô khai, một cô bé hình tượng hết sức sinh động......

"Ta đáng yêu như thế sao?" Tiếu Tuyệt cười có chút ngu đần, nhìn bức họa mình không khỏi có chút kiêu ngạo nho nhỏ, thì ra là nàng thật đáng yêu như thế a, để cho chính mình nhìn cũng muốn cười đấy.

Mọi người không nói, hiển nhiên loại vấn đề này không phải bọn chúng nên trả lời.

"Ngươi tên là Tàn Tiếu? Cùng tên với ta?" Tiếu Tuyệt nhìn xuống bứa vẽ thấy có ghi tên tuổi, không khỏi hỏi.

"Dạ, xin Thiếu chủ thứ tội, Tàn Tiếu tuyệt không có ý vũ nhục!" Tên của hắn cũng không phải chính hắn đặt, bọn họ phần lớn là không cha không mẹ, tên cũng chỉ là danh xưng, do sư phụ của bọn họ thống nhất đặt.

Tàn Tiếu quỳ trên mặt đất, có chút lo lắng.

"Đứng lên đi, một chữ mà thôi, dùng ở trên người ta có thể, tự nhiên cũng có thể dùng ở trên người ngươi, ngươi vẽ ta rất thích."

"Tạ thiếu chủ."

Buông xuống bức vẽ, Tiếu Tuyệt cầm lên một cuốn sách, đây cũng là một trong những món quà tặng nàng, quyển sách xem ra có chút cũ rách.

" Trăm loại tạp ký, đây là sách gì, ta chưa nghe nói qua?"

"Thiếu chủ, đây chỉ là một bản sách tương đối bình thường, ghi lại một chút chuyện xưa thú vị." Trả lời là một cô gái mặt mũi thanh tú, làm cho người ta có cảm giác thanh khiết.

"Chuyện xưa thú vị, các ngươi hình như cũng hay đi ra ngoài......" Đột nhiên, Tiếu Tuyệt nhìn những quà tặng này nghĩ tới một ít chuyện, nàng từ nhỏ ở Vạn Ma sơn này, chưa bao giờ xuống núi, không biết dưới chân núi là thế nào?

"Muôn màu muôn vẻ nhưng cũng hết sức nguy hiểm." Cô gái suy nghĩ một chút liền đáp.

"...... Vậy sao, vậy ngươi tên là gì?" Tiếu Tuyệt cũng không tiếp tục về đề tài thế giới bên ngoài.

"Tà Dương."

"Tà Dương như máu...... Hình như không quá thích hợp với ngươi, ngươi phải gọi làm Triêu Dương, ấm áp cũng không nóng bỏng."

Tà Dương không biết mình nên như thế nào trả lời, chỉ là có chút đờ đẫn nhìn cô gái chỉ có năm tuổi ......

"Chỉ còn ba suất quà tặng, thời gian mở quà thì ra là nhanh như vậy đấy...... Thật hy vọng với mấy món quà tặng này, đều mang đến niềm vui, ha ha ha, cho ta nhìn xem thứ này là gì, hình như rất kỳ lạ, ta không biết là cái gì." Nhìn quà tặng còn lại, một khối Tiểu Thiết,Tiếu Tuyệt lộ ra nghi ngờ nhưng cũng nở nụ cười hết sức đáng yêu .

"Đây là thuộc hạ sau lần làm nhiệm vụ thứ nhất đạt được, thuộc hạ cũng không biết là cái gì, chỉ cảm thấy là đồ hết sức quý trọng, hi vọng Thiếu chủ sẽ thích." Thoạt nhìn hình như là một nam hài, có chút cương nghị rất là thành khẩn hồi đáp.

Tiếu Tuyệt có chút ngạc nhiên nhìn kỹ một chút khối Tiểu Thiết, lại như cũ không có phát hiện cái chỗ đặc biệt gì.

"Đồ kỳ quái, nếu như có một ngày ngươi biết nó là cái gì, ta sẽ chờ ngươi đến nói cho ta biết, ngươi tên là gì?"

"Tàn Kiên Quyết!" Nam hài thanh âm chút kích động, người còn lại thật giống như cũng giật giật, lại không có nói thêm cái gì.

Tiếu Tuyệt nhìn còn dư lại hai phần quà tặng, trí nhớ của nàng hết sức tốt, thời điểm tặng quà nàng liền nhớ người nào đưa phần quà tặng nào, cuối cùng, một phần là của cô gái an tĩnh bên kia đưa, một phần còn lại là của người nàng đã gặp qua một lần, Tàn Tình, Tiếu Tuyệt suy nghĩ một chút, hay là trước cầm món quà của cô gái lên, món quà dùng bao vải đen, có chút thần bí.

Miếng vải đen được vạch trần, ánh sáng màu xanh dương nhạt từng điểm từng điểm lộ ra, một viên minh châu màu lam vô cùng xinh đẹp xuất hiện trước mặt mọi người.

"Thật là xinh đẹp, cám ơn." Thật rất đẹp, Tiếu Tuyệt nhẹ nhàng cầm lên hạt châu kia, đặt trước mắt, chiếu rọi dưới ánh mặt trời, màu xanh dương càng thêm rực rỡ, khiến Tiếu Tuyệt không khỏi lộ ra nụ cười mừng rỡ......

Tất cả mọi người có chút chợt hiểu, dưới ánh mặt trời tuyệt mỹ cô gái mang theo nụ cười mừng rỡ, một màn kia hình như cứ như vậy khắc sâu ở trong lòng mọi người, rất nhiều năm trước, đúng lúc những người này tìm khắp nơi một người, đứng ở nơi này cái thế giới bất đồng, bọn họ như cũ không có quên, ngày đó một nữ hài tử dưới ánh mặt trời cười rực rỡ......

"Tên của ngươi đấy?"

"Tàn Tĩnh."

"Tàn Huyết, Tàn Nguyệt, Tàn Phong, Tàn Vân, Tàn Ảnh, Tàn Tiếu, Tà Dương, Tàn Kiên Quyết, Tàn Tĩnh, Tàn Tình...... Nếu như có thể, ta muốn nói, các ngươi không nên quá quan tâm tên của các ngươi, không trọn vẹn cũng là một loại tốt đẹp, phần quà tặng cuối cùng này, ta mặc dù không có nhìn thấy, nhưng mà ta lại cảm thấy ta nhất định sẽ rất thích, bởi vì ta đã ngửi thấy tư vị mà ta yêu thích...... Sầu riêng tô, Tàn Tình, vì sao ngươi lại đưa ta thứ đồ ăn này?"

Tiếu Tuyệt đứng trong đám đông gọi tên từng người, đọc đến cái tên nào liền liếc nhìn người đó, cho đến cuối cùng, ánh mắt rơi vàotrên người của Tàn Tình, người nam hài kia đưa đến chính là một hộp đồ ăn, cho dù không cần mở ra xem, nàng cũng nghe thấy được trong đó có mùi vị khiến nàng vui mừng.

"...... Thuộc hạ tự mình làm, có thể sẽ không ngon." Tàn Tình cúi đầu để người khác không nhìn thấy vẻ mặt không được tự nhiên của hắn, kể từ cái đêm một năm trước hắn gặp cô gái này, hắn nhân lúc được ra bên ngoài huấn luyện, học làm bánh ngọt, chỉ là ngu dốt như hắn, vẫn luôn không làm được loại bánh ngon, nhưng cuối cùng hắn vẫn tự mình làm một hộp điẻm tâm này, hắn không dám hy vọng quá nhiều, chỉ hy vọng nàng ít nhất có thể ăn một hớp......

Tiếu Tuyệt cười rồi, cười như vậy vui vẻ, như vậy đáng yêu, nàng có chút không kịp chờ đợi mở ra hộp đựng thức ăn, sau đó lấy ra một khối sầu riêng tô cắn một cái......

Tàn Tình khẩn trương nhìn Tiếu Tuyệt, trong đầu có chút rối loạn.

"......Ăn không ngon lắm, không đủ mùi vị......" Chỉ là ăn một miếng, Tiếu Tuyệt liền sụp đổ nụ cười, có chút khổ sở nói.

Tàn Tình tâm run lên, chợt quỳ xuống, "Thuộc hạ ngu dốt." Hắn làm những thứ bánh ngọt này, cũng chỉ vì năm đó thấy thời điểm nàng ăn bánh rất vui vẻ, chỉ là vì sao nụ cười kia ngược lại bởi vì hắn mà biến mất, điều này hắn làm sao mà chịu nổi, giờ khắc này, Tàn Tình hối tiếc muốn cầm đao giết mình.

"Chỉ là, ta vẫn rất thích, Tàn Tình, cả đời này ta chỉ hỏi câu này lần thứ nhất, ngươi nguyện ý làm ám vệ của ta ư, làm ám vệ của Độc Cô Tiếu Tuyệt ư! Cả đời cũng không thể lộ ra ngoài ánh sáng, không có người yêu, không có cuộc sống của riêng mình, tùy thời cũng gặp phải nguy hiểm, cả đời sẽ không có tiếng tăm gì!"

Mười loại quà tặng, đủ loại bất đồng, nàng từ trong thấy được rất nhiều, cũng cảm nhận được rất nhiều, mỗi người có dụng tâm khác nhau nàng đều nhìn thấy, chỉ là, nàng có quyết định của chính nàng, Tàn Tình một năm trước cho nàng cảm giác kia... Không có tồn tại cảm giác áp lực, hôm nay đưa phần quà này để cho nàng cảm thấy tình cảm trong món quà, nàng nghĩ, ứng cử viên ám vệ đã không cần phải suy tính nhiều nữa......

"...... Ta, nguyện ý! Chết cũng không hối hận!" Sau khi kinh ngạc, chỉ còn lại cảm động và thận trọng, đời này kiếp này, hắn tuyệt đối không hối hận!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.