Ám Dạ Ma Quân Chi Dạ Thú Nguyệt Hồn

Chương 8




Minh Hạo đến nơi sao chổi hạ xuống, rất gần lãnh địa Sou, chỉ cách 700~800m là tới, vị trí ngôi sao hạ xuống là một nơi rừng tre.

Ōtsutsuki Kaguya như nàng tiên từ trong ống tre bước ra, cả thân thể bao chùm ánh sáng màu xanh dương đậm.

Vài giây sau, ánh sáng tiêu tán, lộ ra chân dung của nàng.

Ōtsutsuki Kaguya sở hữu khuôn mặt thanh nhã với mái tóc màu nhạt, mượt và dài tận đến đất.

Đặc điểm dễ nhận thấy nhất của nàng là hai cái sừng nhô ra từ trên đầu.

Khuôn mặt trắng như tuyết, trên môi thoa một lớp son màu tối đỏ và đồng thời cũng sơn bộ móng tay dài màu sậm. Kaguya mặc bộ hime-kimono cổ cao nối liền có họa tiết là các đường phức tạp và tomoe chạy dọc ở thân áo cũng như viền cổ tay áo.

Đôi mắt trắng dã giống như Tuyết Linh Nhi, nhưng khí chất của nàng lại khác hẳn Tuyết Linh Nhi, khi đến gần nàng sẽ cảm thấy nàng yên tĩnh như nước.

Minh Hạo đóng lại tất cả mạch suy nghĩ, biết Ōtsutsuki Kaguya nàng có khả năng đọc suy nghĩ nên Minh Hạo không dám mạo hiểm để nàng biết mình suy nghĩ gì.

Sau đó đi tới trước người Kaguya làm một cái lễ kiểu cổ phong cách nhật bản, sau đó hắn nhìn nàng, mỉm cười thân thiết nói: “Đây là định mệnh của chúng ta “

Ōtsutsuki Kaguya bỗng nhiên thấy một người thanh niên tuấn tú đến gần thì hơi bất ngờ, nhưng không nói gì, lại nghe người thanh niên nói định mệnh, từ này vô cùng xa lạ, khiến nảng không khỏi tò mò hỏi lại: “Định mệnh?”

“Đúng,là định mệnh, ví như, ta biết ngươi sớm muộn sẽ hạ xuống đây, cho nên ta đứng chờ ngươi, định mệnh cho chúng ta, hai người gặp nhau, không phải sao?” Minh Hạo gật đầu mỉm cười.

Ōtsutsuki Kaguya nghe vậy hơi bất ngờ, hỏi: “Ngươi đã biết ta sẽ sớm hạ xuống đây?”

“Đúng vậy, thậm chí ta biết ngươi tên gọi là Kaguya, còn có biết tất cả mọi thứ về người, kể cả mong ước của ngươi.”Minh Hạo không nhanh, không chậm mỉm cười nói.

Giờ khắc này, Ōtsutsuki Kaguya nghe Minh Hạo nói, trên mặt không biểu hiện thay đổi gì, nhưng trong lòng sóng gió động trời, nhất là khi nghe Minh Hạo nói đúng tên mình, thậm chí còn biết về tất cả.

Ōtsutsuki Kaguya lẳng lặng nhìn người thanh niên, suy nghĩ trong phút chốc, rốt cuộc như quyết định trọng đại, nàng ngữ khí bình tĩnh hỏi: “Vậy ta họ là gì? Mong ước của ta là gì? Nếu ngươi thật sự trả lời đúng, thiếp thân tình nguyện suốt đời suốt kiếp theo ngươi đến chết.” Nói tới đây, trong âm thanh của nàng bên trong lộ ra một tia ngại ngùng, sắc mặt có chút hơi nhạt hồng lên.

“Á đù, Kaguya a, đây là ngươi tự đem mình đẩy vào hố lửa a, ta ở thế kỷ 21 là điều tra, nghiên cứu, biết tất tần tật tất cả về ngươi rồi, đây là do ngươi nói chứ không phải ta a, cạc cạc cạc” Trong lòng Minh Hạo đê tiện cười gằn.

Minh Hạo giả bộ trang một bộ cao thâm nhìn lên trời, sau đó nhìn nàng cười hỏi: “Hay là thêm một điều kiện nửa thế nào?”

“Điều kiện?” Ōtsutsuki Kaguya nghi ngờ nhìn Minh Hạo.

“Đúng, một điều kiện, nếu như ta nói không đúng, ngươi có thể tùy tiện giết ta, sai bảo ta. Còn nếu ta thắng, ngươi phải nhận lấy quà tặng của ta, và phải mang nó theo trên người mõi lúc mõi nơi, trừ lúc tắm.” Minh Hạo gật đầu, hai mắt híp lại thành đường cong, cười nói.

Khuôn mặt của hắn lúc này nhìn vô cùng đê tiện.

Ōtsutsuki Kaguya nghe điều kiện có chút nghi hoặc, suy nghĩ một chút thấy không có vấn đề gì cũng là gật đầu, đơn giản nói một câu: “Ta đáp ứng”

Minh Hạo thấy Ōtsutsuki Kaguya gật đầu khóe miệng càng kéo ra, cười vui vẻ hơn, nói: “Tốt, nhưng là nếu ngươi không thực hiện điều kiện của ta thì sao?”

“Ta lấy danh nghĩa Ōtsutsuki Kaguya thề, nếu ta thua sẽ thực hiện theo điều kiện!” Ōtsutsuki Kaguya trên mặt hiện lên băng lãnh như sương nói.

Không nghĩ đến người thanh niên này lại cho rằng mình là loại kẻ bội bạc à?

“Tốt, ngươi nhớ lấy, ngươi họ là Ōtsutsuki, ước mơ: muốn thế giới này hòa bình!” Minh Hạo trong mắt lóe lên tia giảo hoạt, cười nói.

Trong lòng vui mùng như điên, cười cạc cạc cạc một tiếng, tưởng tượng đến cảnh lúc Ōtsutsuki Kaguya mang thứ ấy mọi lúc mọi nơi, hàng giờ hàng ngày Minh Hạo thật muốn cười ra nước mắt…

Ōtsutsuki Kaguya nghe câu trả lời, sắc mặt rốt cuộc hoàn toàn thay đổi, hiện lên bối rối, không còn bình tĩnh như trước, bởi vì câu trả lời Minh Hạo hoàn toàn đúng.

“Chàng trả lời đúng, thiếp thân sẽ thực hiện theo lời hứa của mình, mong ngày sau chàng quan tâm chăm sóc tới thiếp. ” Ōtsutsuki Kaguya sắc mặt hơi đỏ lên, cúi người làm lễ một cái, nhìn Minh Hạo dịu dàng nói.

Khi đối thoại với Minh Hạo, nàng không dùng ta với ngươi, mà dùng chàng cùng thiếp để thể hiện lời hứa của mình, xưng hô này chứng tỏ Ōtsutsuki Kaguya chấp hận Minh Hạo làm người chồng của nàng.

Minh Hạo đi tới trước mặt Kaguya, sau đó đem ôm nàng vào lòng, nhìn nàng nói: “Ừm, phu quân hứa mãi mãi yêu thương ngươi suốt đời suốt kiếp”

Nghe Minh Hạo nói, Ōtsutsuki Kaguya khuôn mặt của nàng đỏ lên như trái táo, tim không khỏi đập nhanh hơn bình thường, đây là lần đầu trong cuộc đời nàng tiên tiếp xúc với nam nhân gần gũi đến vậy, lại nghe được câu nói đường mật ngọt ngào của Minh Hạo, trong lòng nàng như bị thứ gì đó đụng chạm, run mạnh một cái.

Ōtsutsuki Kaguya còn chưa chưa phản ứng, Minh Hạo cả gan lớn mật đưa môi hôn nàng một cái, đưa đầu lưỡi vào miệng nàng.

Ōtsutsuki Kaguya bất ngờ bị tập kích, có chút xấu hổ muốn phản kháng, nhưng nghĩ đến mình lời hứa hẹn liền buông bỏ.

dần dần, Ōtsutsuki Kaguya sắc mặt đỏ lên, hơi thở gấp gáp, mới ban đầu không quen với cách nút lưỡi, nhưng sau một thời gian bị Minh Hạo ‘tấn công’ đã quen thuộc, hơn nửa còn đáp trả lại.

Hai chiếc lưỡi bắt đầu cuộn vào nhau như con rắn, chiếc lưỡi Minh Hạo như con rắn nước lướt qua từng chiếc răng của nàng, sau đó còn tham lam liếm láp lấy nước bọt trong miệng của Ōtsutsuki Kaguya.

“Ah~” Nàng nơi ngực cảm thấy bị bàn tay nào đó bóp lấy, nhịn không được rên rỉ một tiếng.

“Không được lang quân.” Ōtsutsuki Kaguya sắc mặt đỏ lên nói, thân thể nàng không tự chủ được run rẩy nhè nhẹ.

Nghe Ōtsutsuki Kaguya nói Minh Hạo dừng lại, ánh mắt nghi hoặc nhìn nàng.

“Nơi đây không được.” Ōtsutsuki Kaguya xấu hổ nói.

Minh Hạo nhìn xung quanh gật đầu, nói: “Tốt, chúng ta về nhà ‘làm tiếp’ “

Ōtsutsuki Kaguya nghe Minh Hạo nói, sắc mặt càng đỏ dữ hơn.

….

Minh Hạo cùng Ōtsutsuki Kaguya sóng vai trở về phủ lãnh chúa Tenji, không, hiện tại đã đổi tên, phải là phủ lãnh chúa Kim Minh Hạo

Đám người thủ vệ phủ nhìn thấy Minh Hạo trở về lập tức làm lễ chào đón, một đám người quỳ xuống hai bên đường, cung kính nói: “Chào thần linh trở về!”

“Tốt rồi, mọi người có thể nghỉ ngơi.” Minh Hạo tâm tình vui vẻ phất tay như là miễn lễ, cười nói.

“Vâng, đội ơn thần linh đặc xá!!!” Đám người hô to một tiếng, đáp lại lời Minh Hạo, trong lòng thật sự bởi vì việc Minh Hạo giết đến tận phủ lãnh chúa Tenji, bởi vì việc đó, bọn hắn đem Minh Hạo làm thần linh thật sự luôn rồi.

Minh Hạo gật đầu hài lòng cùng Ōtsutsuki Kaguya đi vào phủ.



Một đêm không an tĩnh, âm thanh la thét rên rỉ từ trong phủ Minh Hạo vang lên.

Còn có tiếng thở dóc, tiếng bạch bạch bạch, làm cả khu làng người dân không tài nào chộp mắt được

…………

Một tháng sau

Như trong cốt truyện diễn ra, sứ giả Ka được phái tới, bàn về việc lãnh thổ, nhưng Minh Hạo đâu rãnh hán mà diện kiến hắn? Cho nên để hắn đứng phía ngoài phủ một ngày một đêm trước phủ.

Sứ giả xứ Ka chờ đợi lâu không thấy Tenji lãnh chúa, liền tức giận bỏ về, trước khi trở về, tên kia sứ giả bỏ lại câu ngoan thoại: “Tốt lắm, ngươi to gan lắm lãnh chúa Tenji, một tuần sau ngươi chuẩn bị dâng đầu mình cho lãnh chúa Ka đi, ha ha ha ha”

Tiếng cười nói cuồng ngạo vang khắp lãnh địa Sou.

….

P/s: cạc cạc cạc, mới xem xong vài cuốn hentai, ta lại nảy ra ý tưởng mới ahahahah!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.