Ảm Dạ Ly Du

Chương 22: Giải oan




Bonnie rùng mình trong lúc đứng đợi bên ngoài tòa nhà kiến trúc thời Victoria nhiều tầng. Sáng nay trời đầy sương giá, và mặt trời hầu như chẳng hề ló mặt dù đã gần tám giờ. Bầu trời dày đặc mây xám và trắng, tạo ra bên dưới nó một thứ ánh sáng chập choạng kì quái.

Bonnie vừa bắt đầu giậm chân và xoa hai tay vào nhau thì cửa nhà Forbes mờ, Bonnie hơi lùi vào chỗ ẩn nấp của mình sau bụi cây, quan sát gia đình kia bước ra xe. Ông Forbes chả mang theo gì ngoài một chiếc máy ảnh. Bà Forbes mang theo túi xách và một chiếc ghế xếp. Còn Caroline…

Bonnie chồm người ra trước, thở phì phì vì hài lòng. Caroline mặc quần jeans với áo len dày, mang theo một dạng như túi dây rút màu trắng, không to lắm, nhưng đủ để cất một quyển nhật ký nhỏ.

Nóng cả người vì cảm giác chiến thắng, Bonnie đợi sau bụi cây cho đến khi họ lái xe đi. Rồi cô rảo bước về phía ngã tư giao giữa đường Thrush và lối vào khu Hawthorne.

“Cậu ấy kìa, dì Judith. Ở góc đường ấy.”

Chiếc xe giảm tốc độ rồi dừng lại. Bonnie chui vào băng ghế sau cùng với Elena.

“Nó mang theo một cái túi dây rút màu trắng.” cô bạn thì thào vào tai Elena khi dì Judith cho xe chạy

Cảm giác râm ran phấn khích lan tỏa khắp người Elena, cô siết tay Bonnie. “Tốt quá,” Elena thở hắt ra. “Giờ bọn mình sẽ xem nó có mang túi vào nhà bà Grimesby không. Nếu không có thì cậu bảo Meredith rằng cái túi nằm trong xe nhé.”

Bonnie gật đầu đồng ý và siết tay Elena đáp trả.

Họ đến nhà bà Grimesby vừa kịp lúc thấy Caroline vào trong với một chiếc túi trắng đung đưa trên tay. Bonnie và Elena nhìn nhau. Giờ thì trách nhiệm thuộc về Elena, cô phải nhìn xem Caroline có để túi lại trong nhà hay không.

“Cháu cũng xuống đây luôn nhé cô Gilbert,” Bonnie nói khi Elena nhảy xuống xe. Cô bạn sẽ đứng đợi bên ngoài cùng với Meredith cho đến khi Elena bảo cả hai biết chiếc túi ở đâu. Quan trọng là không được để Caroline nghi ngờ có điều gì bất thường.

Bà Grimesby, quản thủ thư viện của thị trấn Fell’s Church, ra mở cửa cho Elena. Nhà bà trông cũng giống hệt một cái thư viện, kệ sách khắp nơi và sách vở chất đống trên sàn. Bà cũng là người lưu trữ những hiện vật lịch sử của Fell’s Church, bao gồm quần áo trang phục được giữ gìn từ những ngày đầu thành lập thị trấn.

Hiện tại căn nhà đang tràn ngập tiếng nói cười trẻ trung, và trong các phòng ngủ toàn là học sinh trong tình thiếu vải ở nhiều cấp độ. Bà Grimesby lúc nào cũng là người giám sát màng trang phục cho các hoạt cảnh lịch sử. Elena đang định đề nghị bà cho mình vào chung với Caroline, nhưng điều đó không cần thiết. Bà Grimesby đã tự động dẫn cô vào đó rồi.

Caroline, lúc này chỉ còn độc bộ đồ lót thời trang trên người, ném cho Elena một cái nhìn rõ ràng là cố tình ra vẻ thờ ơ, nhưng Elena cảm nhận được sự hả hê hiểm độc bên trong đó. Cô nhất quyết không rời mắt khỏi mớ áo váy mà bà Grimesby đang nhặt lên khỏi giường.

“Của cháu đây, Elena. Một trong những bộ đồ được bảo quản tốt nhất của chúng ta – đồ thật đến từng chi tiết, kể cả mấy dải ruy-băng. Người ta tin rằng chiếc váy này từng thuộc sở hữu của bà Honoria Fells.”

“Đẹp quá,” Elena nói, khi bà Grimesby giữ chiếc váy làm bằng vải voan mỏng. “Nó may bằng vải gì thế bà.”

“Mút-xơ-lin Moravian và vải sa làm bằng tơ tằm. Vì hôm nay trời khá lạnh nên cháu có thể khoác cái áo khoác nhung kia bên ngoài cũng được.” Bà thủ thư chỉ một thứ trang phục màu hồng bụi bặm máng trên lưng ghế.

Elena lén đưa mắt nhìn sang khi Caroline bắt đầu thay y phục. Chiếc túi kia rồi, ngay dưới chân ả. Elena cân nhắc đến chuyện nhào tới giật lấy nó, nhưng bà Grimesby vẫn còn trong phòng.

Chiếc váy mút-xơ-lin rất đơn giản, lớp vải buông dài xuống được chít eo ngay dưới ngực bằng dải ruy-băng hồng nhạt. Hai ống tay áo hơi phóng dài đến khuỷu tay cũng thắt ruy-băng cùng màu. Một áo váy đầu thế kỷ mười chín đủ rộng để một cô gái thế kỷ hai mươi có thể chui vừa… ít ra là nếu cô nàng có thân hình thon thả. Elena mỉm cười khi bà Grimesby dắt cô tới trước gương.

“Chiếc áo này có thực là áo của bà Honoria Fells không?” Cô cất tiếng hỏi, nghĩ tới bức tượng cẩm thạch của quý bà nọ nằm trên nắp quan tài trong nhà thờ đó.

“Thì ít ra chuyện kể là thế.” Bà Grimesby đáp. “Bà ấy nhắc tới một chiếc áo giống thế này trong nhật ký của mình, nên chúng tôi khá chắc chắn.”

“Bà ta cũng viết nhật ký à?” Elena giật mình.

“Đúng thế. Tôi cất nó trong một chiếc hòm ngoài phòng khách kia, tôi sẽ cho cháu xem trên đường ra ngoài. Giờ đến áo khoác… ôi, cái gì thế?”

Có cái gì đó màu tím chấp chới bay xuống đất khi Elena nhặt chiếc áo khoác lên.

Cô có thể cảm thấy khuôn mặt mình như hóa đá. Elena chụp lấy mẩu giấy, đọc lướt qua trước khi bà Grimesby kịp cuối xuống.

Chỉ vỏn vẹn một dòng. Cô nhớ đã viết câu này trong nhật ký vào ngày bốn tháng chín, ngày bắt đầu năm học mới. Chỉ khác ở chỗ sau khi viết ra Elena đã gạch bỏ. Những chữ trong mẩu giấy thì không bị gạch, chúng đậm nét và rõ ràng như cắt.

Một chuyện gì đó tệ hại sắp xảy ra hôm nay.

Elena kiềm chế lắm mới không quay ngoắt lại và dí mẩu giấy vào mặt Caroline. Làm như thế sẽ phá hỏng mọi chuyện mất. Cô ráng ép mình giữ bình tĩnh trong lúc vò nhăn mẩu giấy và quẳng vào thùng rác.

“Chỉ là một mẩu giấy vụn ấy mà.” Elena nói và quay về phía bà Grimesby, hai vai cứng đơ.

Caroline chẳng nói gì, nhưng cô có thể nhận thấy đôi mắt xanh đắc thắng đó đang dán vào mình.

Cứ đợi đấy. Elena nghĩ thầm. Cứ đợi đến khi nào tao lấy lại quyển nhật ký. Tao sẽ đốt nó đi, rồi nói chuyện phải trái với mày.

“Cháu sẵn sàng rồi,” cô nói với bà Grimesby.

“Cháu cũng thế,” Caroline làm giọng nghiêm trang. Elena khoác cho mình vẻ mặt thờ ơ lạnh nhạt khi quan sát ả. Chiếc áo xanh lục nhạt với khăn choàng trắng xanh dài của Caroline còn lâu mới đẹp bằng áo của cô.

“Tuyệt lắm. Các cháu ra đợi xe của mình đi. À mà Caroline này, đừng có quên túi xách tay của cháu đấy.”

“Không đâu ạ.” Caroline mỉm cười đáp và cúi xuống nhặt chiếc túi dây rút dưới chân lên.

Cũng may là từ vị trí đó, ả không thể nhìn thấy khuôn mặt của Elena, vì ngay lúc này đây vẻ thờ ơ lạnh nhạt đã vỡ tan thành từng mảnh. Elena đứng chết sững trân trối nhìn khi Caroline bắt đầu buộc chiếc túi quanh eo.

Vẻ kinh ngạc của cô không thoát khỏi mắt bà Grimesby.

“Đó là một chiếc túi xách tay, tiền thân của chiếc túi xách hiện đại ngày nay,” bà từ tốn giải thích. “Các bà các cô thời xưa hay dùng nó đựng quạt và găng tay. Hồi đầu tuần Caroline ghé qua lấy túi về đính lại mấy cái hạt bị sút ra…con bé thật chu đáo.”

“Cháu cũng nghĩ vậy,” Elena ráng thốt ra mấy từ nghèn nghẹn. Cô phải rời khỏi đây thôi, không thì thế nào cũng có chuyện tồi tệ xảy ra. Cô sẽ bắt đầu la hét – hoặc đánh gục Caroline – hoặc nổi khùng. “Cháu cần hít thở chút khí trời.” Elena nói. Cô lao ra khỏi phòng và khỏi nhà, xông ra ngoài.

Bonnie và Meredith đang đợi trong xe của Meredith. Trái tim Elena đập thình thịch một cách kì quặc khi cô bước về phía đó, thò đầu qua cửa xe.

“Nó qua mặt chúng ta rồi,” cô khẽ bảo. “Cái túi xách đó là một phần trong bộ trang phục của nó, và nó sẽ xách theo cả ngày.”

Bonnie và Meredith trợn mắt, hết nhìn Elena rồi lại nhìn nhau.

“Nhưng mà… vậy thì bọn mình làm sao đây?” Bonnie hỏi.

“Mình không biết,” Elena muốn phát bệnh khi nhận ra điều này. “Mình không biết nữa!”

“Bọn mình vẫn có thể tiếp tục theo dõi Caroline. Biết đâu đến bữa trưa nó sẽ cởi cái túi ra hay sao đó…” Nhưng giọng Meredith vang lên trống rỗng. Cả bọn đều biết sự thật, Elena nghĩ thầm, sự thật là mọi thứ đều vô vọng. Họ đã thua.

Bonnie liếc nhìn kính chiếu hậu, rồi vặn vẹo trong ghế của mình. “Xe của bồ đến rồi kìa.”

Elena nhìn lên. Một cỗ xe song mã tân trang mới cáu được hai chú ngựa trắng kéo chạy dọc con phố. Bánh xe được quấn giấy bạc, các chỗ ngồi được trang trí bằng lá dương xỉ, bên hông xe chăng một biểu ngữ lớn ghi, Linh Hồn của Fell’s Church.

Elena chỉ kịp nhắn gởi vài câu tuyệt vọng. “Canh chừng Caroline,” cô nói, “Và nếu có khi nào nó ở một mình thì…” Rồi cô phải bước đi.

Nhưng suốt buổi sáng tồi tệ dài dằng dặc đó, chả lúc nào Caroline ở một mình. Lúc nào cô ả cũng đứng giữa vòng vây khán giả.

Đối với Elena, buổi diễu hành chẳng khác gì một màn tra tấn. Cô ngồi trong xe bên cạnh ngài thị trưởng và bà vợ, cố gắng mỉm cười, cố gắng ra vẻ như chẳng có chuyện gì. Nhưng nỗi sợ hãi đến phát bệnh cứ như gánh nặng ngàn cân đè trước ngực cô.

Đâu đó trước mặt Elena, giữa đám đông bao gồm đội quân nhạc, toán duyệt binh và những chiếc xe mui trần, là Caroline. Cô đã quên mất không tìm hiểu xem cô ả ngồi trên xe nào. Chắc là chiếc xe diễu hành đầu tiên của trường học đang chở rất nhiều học sinh nhỏ mặc đồ hóa trang.

Cũng chẳng có gì khác biệt. Dù cho Caroline đang ở trên xe nào thì ả cũng hoàn toàn nằm trong tầm mắt của đám đông.

Bữa trưa sau cuộc diễu hành được tổ chức ở nhà ăn trường trung hoc. Elena bị kẹt cứng ở bàn thị trưởng Dawley cùng vợ ông ta. Caroline ngồi một bàn gần đó; Elena có thể nhìn thấy phía sau của mái tóc hung óng ả. Ngồi bên cạnh cô nàng, thình thoảng lại ngả sang bên ra dáng sở hữu, là Tyler Smallwood.

Elena ngồi ở một vị trí lý tưởng để mục kích màn kịch nhỏ diễn ra vào khoảng giữa bữa trưa. Trái tim cô muốn nhảy ra ngoài khi thấy Stefan làm bộ vô tình lướt ngang qua bàn Caroline.

Anh đứng nói chuyện với ả. Elena chăm chú quan sát đến nỗi quên cả giả vờ vọc qua vọc lại mớ thức ăn trên đĩa mà cô chưa hề nếm thử. Nhưng những gì diễn ra tiếp theo làm tim cô chùng xuống. Caroline chỉ hất đầu trả lời qua quít, rồi tiếp tục ăn. Tyler ì ạch đứng dậy, mặt đỏ như ra dấu một cử chỉ giận dữ. Hắn không chịu ngồi xuống cho đến khi Stefan quay đi.

Stefan nhìn sang phía Elena lúc bước khỏi đó, trong khoảnh khắc ánh mắt họ gặp nhau đồng cảm.

Vậy là anh chẳng thể làm gì. Ngay cả khi Quyền năng của anh đã trở lại, Tyler cũng sẽ không để Stefan tiếp cận Caroline. Gánh nặng đè lên phổi Elena khiến cô không thở nổi.

Suốt khoảng thời gian sau đó, cô chỉ ngồi trơ ra trong nỗi choáng váng vì khổ sở và tuyệt vọng cho đến khi có ai đó huých cô, bảo đã đến lúc ra sau sân khấu.

Elena gần như bỏ ngoài tai bài phát biểu chào mừng của ngài thị trưởng Dawley. Ông nói vể “thời kỳ thử thách” mà Fell’s Church phải đối mặt gần đây, về tinh thần cộng đồng đã giúp họ đứng vững suốt mấy tháng qua. Rồi các giải thưởng được trao, nào là học bổng, giải thưởng cho vận động viên và giải phục vụ cộng đồng. Matt bước lên nhận giải Vận Động Viên Xuất Sắc của năm, Elena thấy anh nhìn cô vẻ hiếu kỳ.

Rồi tới phần hoạt cảnh lịch sử. Đám học sinh tiểu học cứ khúc khích cười, vấp váp và quên lời thoại trong khi diễn lại những hoạt cảnh từ lúc thành lập Fell’s Church cho đến thời kỳ nội chiến. Elena đứng xem nhưng chả nhập tâm được gì. Kể từ đêm qua cô đã thấy hơi chóng mặt và run rẩy, giờ thì cô thấy mình sắp cảm cúm tới nơi. Đầu óc Elena, bình thường lúc nào cũng đầy những tính toán và kế hoạch, giờ lại trống rỗng. Cô chẳng nghĩ được gì nữa. Thậm chí cô gần như chẳng thể quan tâm nổi chuyện gì khác.

Hoạt cảnh kết thúc bằng tiếng đèn flash lóe lên bụp bụp và những tràng pháo tay ầm ĩ. Khi người lính Hợp bang bé nhỏ cuối cùng đã xuống khỏi sân khấu, Thị trưởng Mayor bảo mọi người im lặng.

“Giờ thì,” ông nói, “xin quý vị hãy chào đón những học sinh trong màn trình diễn bế mạc buổi lễ. Một tràng pháo tay cho Linh hồn Độc Lập, Linh hồn Trung Kiên và Linh Hồn của Fell’s Church!”

Khán giả vỗ tay còn lớn hơn Elena đứng cạnh bên John Clifford, cậu học sinh lớp 12 bác học được chọn làm đại diện cho Linh hồn Độc Lập. Đứng phía bên kia John là Caroline. Với sự vô cảm và thờ ơ, Elena để ý thấy Caroline trông thật rạng rỡ: đầu ả ngẩng cao, mắt sáng rực và đôi gò má ửng hồng.

John phát biểu trước. Cậu ta nâng kính, chỉnh micro trước khi trích đọc từ quyển sách nâu dày cộp để trên bục. Về mặt lý thuyết, những học sinh cuối cấp được tự do đọc bất cứ gì mình muốn, nhưng trên thực tế hầu như ai cũng chọn một tác phẩm của M.C.Marsh, nhà thơ duy nhất Fell’s Church từng có.

Suốt lúc John biểu diễn, Caroline cứ tìm cách chơi trội hơn cậu. Cô ả mỉm cười với khán giả; lắc lắc mái tóc, nâng lên nâng xuống chiếc túi đeo bên hông. Những ngón tay Caroline âu yếm vuốt ve chiếc túi dây rút, và Elena nhận ra mình đang dán mắt vào nó như bị thôi miên, ghi nhớ vị trí của từng hạt đá đính trên đó.

John cúi chào và bước lùi lại đứng cạnh Elena như cũ. Caroline ưỡn ngực ra, bước đi như người mẫu về phía bục phát biểu.

Lần này những tràng pháo tay còn chen lấn cả tiếng huýt sáo. Nhưng Caroline không cười, khuôn mặt khoác lên vẻ khắc khổ của người đang phải mang trọng trách trên vai. Cô ả đong đếm từng giây, đợi đến khi cả nhà ăn im phăng phắc rồi mới lên tiếng.

“Hôm nay tôi đã định đọc một bài thơ của M.C.Marsh.” Caroline cất giọng trong bầu không khí im ắng chờ đợi, “Nhưng tôi sẽ không làm vậy. Sao lại phải đọc cuốn sách này…” cô ả giơ lên tuyển tập thơ từ thế kỷ mười chính “…trong khi có thứ khác… hợp tình hợp cảnh hơn nhiều… trong một cuốn sách tôi vừa tình cờ tìm thấy.”

Vừa tình cờ ăn cắp được, ý mày là thế phải không. Elena nhủ bụng. Cô đưa mắt tìm kiếm trong đám đông và nhìn thấy Stefan. Anh đang đứng phía gần cuối, với Bonnie và Meredith kèm chặt hai bên như thể đang ra sức bảo vệ, che chắn. Rồi Elena để ý thấy một thứ khác nữa. Tyler, cùng với Dick và một vài tên nữa, đang đứng cách mấy mét sau lưng họ. Mấy gã kia có vẻ lớn tuổi hơn đám học sinh trung học, tướng tá bậm trợn. Tổng cộng năm tên.

Đi đi, Elena nghĩ thầm, cố tìm lại ánh mắt của Stefan. Cô cầu mong anh hiểu được điều mình muốn nói. Đi đi, Stefan; làm ơn đi đi trước khi xảy ra chuyện. Đi ngay đi.

Rất khẽ khàng, gần như không thể nhận ra được, Stefan lắc đầu.

Mấy ngón tay Caroline đã luồn vào trong túi như thể không đợi thêm được nữa. “Cái tôi sắp đọc đây nói về Fell’s Church của hiện tại, không phải chuyện của một, hai trăm năm về trước,” cô ả nói, gần như phát sốt vì quá hả hê. “Nó rất quan trọng ngay thời điểm này, bởi vì nó nói về một người đang sống cùng thị trấn với chúng ta. Thật ra hắn đang ở ngay đây, trong chính căn phòng này.”

Chắc hẳn Tyler là người đã soạn bài phát biểu cho Caroline, Elena chắc mẩm. Tháng trước, trong phòng tập thể thao, hắn đã tỏ ra rất có năng khiếu trong mấy cái màn này. Ôi, Stefan, ôi Stefan ơi, em sợ quá… Suy nghĩ của cô trở thành một mớ bòng bong lộn xộn và rời rạc khi Caroline thọc tay vào túi.

“Tôi nghĩ quý vị sẽ hiểu ý tôi muốn nói gì khi nghe những dòng này,” Caroline nói, và bằng một cử động mau lẹ, ả rút quyển sổ bọc nhung từ túi xách ra, giơ nó lên cao một cách đầy kịch tính. “Tôi nghĩ nó sẽ giải thích được khá nhiều chuyện xảy ra ở Fell’s Church trong thời gian vừa qua.” Ả đưa mắt nhìn từ đám đông đang sững sờ sang quyển sổ trong tay mình, thở gấp.

Lúc Caroline lôi quyển nhật ký ra, Elena gần như ngất xỉu. Những đốm sáng chạy dọc theo rìa nhãn quang của cô, còn cơn chóng mặt bùng lên muốn nhấn chìm cô xuống. Bất chợt Elena để ý thấy một chuyện.

Chắc do mắt cô có vấn đề hay sao. Ánh đèn sân khấu và đèn flash máy ảnh hẳn đã làm cô quáng mắt rồi. Elena thấy mình sắp ngất đến nơi, cho nên nếu cô có trông gà hóa cuốc thì cũng chả có gì là lạ.

Quyển sổ trong tay Caroline màu xanh lục chứ không phải xanh dương.

Chắc mình phát điên rồi… hoặc đây chỉ là một giấc mơ… hoặc là do ánh sáng. Nhưng nhìn mặt Caroline mà xem!

Caroline há hốc mồm, giương mắt ngó quyển sổ bọc nhung. Cô ả gần như đã quên khuấy mất đám đông khán giả bên dưới. Ả lật qua lại cuốn sổ trong tay, xem xét đủ các mặt của nó, cử động càng lúc càng hoảng loạn. Caroline thọc một tay vào chiếc túi xách như hy vọng bằng cách nào đó tìm được thứ gì khác trong đó, rồi điên cuồng liếc ngang liếc dọc quanh sân khấu, như thế thứ đang cần tìm có thể đã bị rơi ở đâu đó vậy.

Khán giả đang xì xào bàn tán ra vẻ mất kiên nhẫn. Thị trường Dawley và thầy hiệu trưởng trường trung học mím môi nhíu mày nhìn nhau.

Khi không tìm thấy gì trên mặt sàn, Caroline lại dán mắt vào quyển sổ nhỏ, tuy vậy, lúc này ả nhìn nó như nhìn một con bò cạp. Bất thình lình, Caroline mở phất quyển sổ ra nhìn vào trong, giống như bấu víu vao hy vọng cuối cùng là chỉ có cái bìa thay đổi còn những chữ viết bên trong vẫn là của Elena.

Rồi cô nàng từ từ ngẩng lên khỏi trang sách, nhìn xuống khán phòng chật kín người.

Im lặng lại bao phủ đám đông, và khoảng khắc đó tưởng chừng kéo dài lê thê. Mọi cặp mắt đều đổ dồn về phía cô gái trong chiếc váy xanh nhạt. Rồi, miệng lúng búng gì đó chẳng ai nghe rõ, Caroline quay gót đùng đùng rời khỏi sân khấu. Cô ả va phải Elena lúc đi ngang qua cô, nét mặt in hằn cơn giận dữ và căm ghét sôi sục.

Cảm giác lâng lâng bay bổng, Elena nhẹ nhàng cúi xuống nhặt lên thứ mà Caroline định ném vào cô.

Quyển nhật ký của Caroline.

Khắp chung qunah Elena mọi thứ đều chộn rộn. Sau lưng cô, người ta chạy theo Caroline, trước mặt cô thì khán giả nhao nhao bình luận, tranh cãi, bàn tán. Elena nhìn thấy Stefan, trông anh hân hoan như muốn nhảy cẫng lên, nhưng cũng có vẻ ngỡ ngàng chẳng kém gì cô. Bonnie và Meredith cũng thế. Khi ánh nhìn của Stefan lướt qua cô, Elena thấy ngập tràn vui sướng và cảm kích, tuy nhiên, chủ yếu vẫn là cảm giác sững sốt và choáng ngợp.

Đúng là một phép lạ. Họ đã được giải cứu vượt ngoài mong đợi. Họ đã thoát nạn.

Rồi mắt cô bắt gặp một mái đầu tóc sẫm khác giữa đám đông.

Damon đang dựa lưng… không, ưỡn mình ra tì hẳn người mới đúng… vào bức tường phía bắc. Môi hắn ta cong lên thành một nụ cười nửa miệng, mắt hắn ta sỗ sàng nhìn thẳng vào mắt Elena.

Thị trưởng Dawley đang đứng sau lưng hối thúc cô phát biểu, ông ráng sức kêu gọi đám đông im lặng và tìm cách vãn hồi trật tự. Chả ích gì. Elena ngẩn ngơ đọc đoạn thơ mình chọn cho một nhóm người mãi lo huyên thuyên, chẳng để tâm đến cô. Chính cô cũng không hề tập trung. Elena chả biết mình đang đọc gì. Cứ chốc chốc cô lại đưa mắt nhìn Damon.

Có tiếng vỗ tay rời rạc và lơ đãng khi Elena đọc xong, rồi ông thị trưởng lên thông báo những tiết mục còn lại cho buổi chiều hôm đó. Vậy là mọi thứ đã xong, Elena có thể đi.

Cô lững lờ bước xuống sân khấu, không hề ý thức được mình đang đi đâu, nhưng đôi chân lại mang cô về phía bức tường phía bắc. Mái tóc đen của Damon khuất sau cánh cửa hông, Elena đi theo.

Không khí trong sân mát lạnh so với trong căn phòng chật chội đông đúc, những đám mây màu xám bạc trên cáo lững lờ trôi. Damon đang đứng đợi cô.

Một khoảng im lặng kéo dài, rồi cô cất tiếng: “Tại sao thế?”

“Ta tưởng cô em sẽ quan tâm hơn đến chuyện bằng cách nào chứ.” Hắn ta trịnh trọng vỗ vỗ áo khoác. “Sáng nay ta được mời vào uống café sau khi đã xoay sở được một màn làm quen hồi tuần trước.”

“Nhưng tại sao chứ?”

Damon nhún vai, và trong một thoáng, có vẻ gì đó như hốt hoảng thoáng qua những đường nét tinh tế trên khuôn mặt hắn ta. Elena cho rằng chính bản thân Damon cũng không biết lý do vì sao mình làm vậy… hoặc không muốn thừa nhận lý do đó.

“Vì mục đích riêng của ta thôi.” Hắn ta đáp.

“Tôi không nghĩ vậy đâu.” Có thứ gì đó đang tích tụ giữa hai người, thứ gì đó khiến cho Elena hoảng sợ vì mãnh lực của nó. “Tôi không nghĩ đó là lý do.”

Đôi mắt đen đó lóe lên một cách đáng sợ. “Đừng ép ta, Elena.”

Cô tiến lại gần hơn, đến nỗi gần như chạm vào người Damon, ngước mắt nhìn hắn ta. “Tôi nghĩ rằng, có thể anh cần được thúc ép đấy.” Elena nói.

Khuôn mặt hắn ta chỉ cách Elena vài phân, và cô chẳng biết chuyện gì có thể xảy ra nếu lúc đó một giọng nói không xen vào giữa họ.

“Cuối cùng thì cháu cũng đến được! Cô mừng quá!”

Đó là dì Judith. Elena thấy như mình vừa bị lôi tuột từ thế giới này sang thế giới khác. Cô chớp chớp mắt choáng váng, bước lùi lại, thở hắt ra. Giờ cô mới nhận ra nãy giờ mình đang nín thở.

“Vậy là cháu đã kịp nghe Elena đọc thơ,” dì Judith vui vẻ nói tiếp. “Cháu đọc hay lắm, Elena, nhưng dì không biết Caroline mắc chứng gì nữa. Bọn con gái trong thị trấn dạo gần đây hành động cứ như bị trúng tà ấy.”

“Chắc là do căng thẳng thần kinh,” Damon đưa ra ý kiến, khuôn mặt hết sức nghiêm trang. Elena muốn phì cười, rồi lại thấy bực bội. Cũng phải biết ơn Damon vì đã cứu họ thoát nạn, nhưng nếu không vì hắn thì ngay từ đầu đâu có rắc rối gì. Chính Damon đã gây ra những tội trạng mà Caroline muốn đổ cho Stefan.

“Còn Stefan đâu rồi?” Elena nói lớn suy nghĩ tiếp theo trong đầu mình. Cô chỉ có thể nhìn thấy mỗi Bonnie và Meredith trong sân.

Dì Judith tỏ vẻ khó chịu. “Dì không nhìn thấy cậu ta.” Dì nói gọn lỏn, rồi lại mỉm cười hăm hở. “Nhưng dì có ý này: Sao cháu không đến ăn tối với gia đình chúng tôi, hả Damon? Sau đó cháu và Elena có thể…”

“Thôi đi!” Elena bảo Damon. Hắn ta làm ra vẻ ngạc nhiên một cách lịch sự.

“Cái gì kia?” Dì Judith hỏi.

“Thôi đi!” Elena lại bảo Damon. “Anh biết tôi muốn nói gì mà. Thôi ngay lập tức!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.