Ảm Dạ Ly Du

Chương 11: Hầu Vua




"Ồ, xin chào nhé." Là Drew Anderson người vừa gõ cửa, và anh ta cũng là người đang đứng ngay trước mặt Amy, đang gửi đến cô một nụ cười rạng rỡ. "Amy, phải không? Không, chờ đã, phải là tiểu thư Amy, bởi cha em là một bá tước hay mang tước hiệu gì đó tương tự mà." Derek nói như thể một ông vua già đã ban tặng danh hiệu cho cha cô vài năm trước vì sự phục vụ của ông cho vị vua đó vậy. "Tôi nhớ chính xác mà phải không?"

Amy rất ngạc nhiên bởi anh ta đã nhớ mọi chi tiết về cô và đơn thuần chỉ thốt ra mà thôi, "Thêm một thông báo về tài chính nữa nhé. Cha tôi có một bàn tay vàng trong lĩnh vực đầu tư tiền nữa." Amy ngờ rằng mình được thừa hưởng năng khiếu đó từ cha cô, chính vì thế cô không bao giờ đánh cuộc với gia đình hay bạn bè, bởi theo bản năng của cô, cô rất hiếm khi thua.

"Tất cả chúng tôi hẳn phải rất may mắn," Drew tiếp tục, và ngay lúc này đôi mắt đen của anh ta di chuyển chậm rãi xuống thân hình của cô và sau đó trở lại, anh ta thêm vào với niềm thích thú, "Nhưng nhìn em này, em đã trưởng thành rồi và đẹp như một bức tranh vậy."

Lời tâng bốc của anh ta trơn tru như thể nó đã được thực hành rất nhiều lần với các cô gái tuổi cô rồi ấy. Đây là người anh trai có người tình ở tất cả các cảng biển, sau tất cả, và chẳng có một chút gì gọi là nghiêm túc, theo như lời em gái của anh ta. Nhưng anh ta đã đặt Amy vào trung tâm của sự chú ý ngay bây giờ, bao gồm sự chú ý của anh ta, và cô không thể làm sao tưởng tượng nổi cuộc gặp tiếp theo của họ sẽ đi đến đâu nữa.

Mắt cô liếc nhanh về phía người đàn ông mà cô đã lựa chọn, nhưng cô chỉ thấy sự mất nôn nóng, điều khiến anh gắt lên, "Vì Chúa, Drew thân mến, nên nhớ rằng cậu không chỉ có một mình, giữ lấy sự tán tỉnh của cậu vào lúc khác đi."

"Hay lắm, Drew à," Boyd nói, thêm vào một cách lạnh lùng, "Em muốn gặp Georgie - một khi chúng ta đã ở đây."

Drew, đúng với bản chất của anh ta, chẳng có lấy chút vẻ hối lỗi nào. Amy, dù sao đi nữa, tất nhiên giờ trở nên rất bối rối khi cô nhớ lại nguyên nhân của chuyến thăm này, và bởi cô đang đứng chắn ngang đường đi của họ. Tệ hơn nữa, sự cáu giận với em trai anh đang dần chuyển sang cô, nếu như cái quắc mắt anh giành cho cô chính là dấu hiệu.

Thật là không đúng lúc, cô quyết định không nói cho họ biết là họ đến không đúng thời điểm, bởi họ đã lâu không gặp em gái từ khi cô ấy xin các anh mình tha thứ để ra đi và mang thai.

Với thái độ rất chững chạc cô biết việc này phải thực hiện đúng nghi thức, Amy bước sang một bên và nói, "Xin mời vào, các quý ông. Các ngài luôn được hoan nghênh." Bởi ít nhất một thành viên trong gia đình này.

Họ đã vào bên trong, từng ngọn núi một nối đuôi nhau vượt qua cô. Hai trong số họ chỉ cao có sáu feet thôi, nhưng ba người còn lại cao hơn ít nhất là bốn inche. Hai trong số họ có mái tóc màu nâu tối của Georgina, trong khi tóc của những người anh trai khác mang nhiều sắc vàng hơn. Hai người có đôi mắt nâu đen; hai người khác có đôi mắt màu xanh nhạt, chúng làm cô nhớ tới những cây chanh tươi được chọn lựa kĩ càng. Chỉ duy nhất Drew có đôi mắt màu đêm tối. Tất cả bọn họ đều quá đẹp trai đối với một cô gái trẻ phải cố gắng giữ vẻ điềm tĩnh quá lâu.

Khi tất cả đã ở bên trong lối vào, Drew gào lên hào hứng bằng chất giọng thuyền trưởng tốt nhất của anh ta, "Cô bé Georgie, em đang ở đâu thế?"

Vào lúc đó, "Vận rủi chết tiệt làm sao" phát ra từ phòng khách bên trái họ là tiếng gần như gầm gừ của James, trong khi Georgina gọi bằng giọng rất vui mừng, "Ở đây nè, Drew - còn anh cẩn thận đấy, James."

Mấy anh em nhà Anderson liền đi về phía phòng khách, nơi phát ra tiếng em gái họ. Amy, hoàn toàn quên mất khoảnh khắc vui sướng vừa rồi, đi sau bọn họ và tìm một chiếc ghế để cô có thể quan sát mọi thứ một cách kín đáo sự sum họp được mở đầu bằng những tiếng cười, những cái ôm và cả những nụ hôn - ít nhất là giữa những người trong gia đình Anderson. James dĩ nhiên là không bao giờ làm thế, ra đứng cạnh lò sưởi với hai cánh tay bắt chéo và vẻ mặt dần trở nên tối hơn trong lúc này. Nhưng, thật ngạc nhiên, anh vẫn giữ im lặng, miễn cưỡng kết thúc cảm giác tồi tệ vì niềm vui rõ ràng của vợ mình. Không một ai trong mấy anh em kia chào anh. Cũng có vài cái nhìn không tin nổi rằng họ đang có thành ý, nhưng đều bị chặn đứng bởi thái độ thù địch rành rành của anh.

Amy quan sát Georgina thật kĩ. Những cơn đau của cô ấy đến và đi, nhưng cô không biểu lộ chút nào về chúng ngoài một chút cứng rắn yếu ớt và việc tạm nghỉ thật nhanh nếu cô ấy đang nói. Chú James không để ý, tạ ơn Chúa, nếu không tất cả mọi thứ chết tiệt sẽ mất kiểm soát cho xem. Những ông anh trai cũng không chú ý, và rõ ràng là cô Georgina không muốn họ phát hiện ra, bất cứ giá nào không phải là lúc này. Cô ấy quá nhớ họ bởi đã bỏ họ mà đi khi họ chỉ vừa mới đến. Amy cũng quan sát những người anh nữa, có vài điều cô không thể làm khác được, khi họ bắt đầu tranh nhau gây sự chú ý cho Georgina. Amy nghe nói rằng không mấy khi cả năm người cùng có mặt khi Georgina ở nhà, bởi họ đều là những thủy thủ, đều là những thuyền trưởng của những con tàu của chính họ, trừ Boyd, người vẫn chưa sẵn sàng cho trách nhiệm đó. Họ chọc ghẹo không thương tiếc về kích cỡ của cô và giọng Anh đặc sệt trong những ngày này, trong khi cô trả đũa lại Warren và Boyd vì không thèm cắt tóc từ lần cuối cô nhìn thấy họ. Và họ đã thể hiện, bằng rất nhiều cách khác nhau, họ quan tâm đến cô ấy nhường nào. Ngay cả Warren lầm lì cũng bị cô bắt gặp với cái nhìn dịu dàng trên khuôn mặt anh khi anh ấy nhìn chằm chằm em gái mình.

Hai lần James xen vào, nói về tên của Georgina, hoặc ít nhất là giải thích về nó, và đặt một cảnh báo đầy đủ với những từ ngữ rời rạc ấy. Nhưng cô đã cắt phựt một cái với câu "Không phải lúc này, James" và quay trở lại với bất cứ cái gì mà cô đang nói. Chỉ có duy nhất Thomas, người anh giữa, bắt đầu hướng cái nhìn lo ngại về thái độ của James.

Và một tiếng gõ cửa khác lại vang lên, người chịu trách nhiệm đặt dấu chấm hết cho cuộc sum vầy đã đến. Ít nhất James cũng nghĩ như thế, bởi anh bất ngờ trở nên căng thẳng. Georgina thì không, và cô nhìn Amy rồi nói, "Cô vẫn chưa sẵn sàng đâu, Amy. Cháu có phiền không?"

Những từ nghe có vẻ bí mật đã khiến vài người anh cau mày, và trực giác của Thomas đã bảo anh hỏi em gái mình, "Chưa sẵn sàng cho cái gì hả em?"

Georgina lảng tránh câu hỏi và bắt đầu nói về một chủ đề mới. Nhưng Amy hoàn toàn hiểu và gửi cho Georgina một nụ cười cam đoan rằng cô sẽ làm hết sức. Ba người anh trai quan sát cô rời phòng, nhưng người đàn ông mà cô muốn chẳng chú ý đến cô chút nào.

Người khách mới đến là Roslynn, và bởi Anthony đã ở cạnh cô khi tin nhắn được gửi tới, tất nhiên giờ anh cũng đi cùng cô. Xét cho cùng dù đó là ai, Amy biết rằng đó cũng không phải là điều mà Georgina muốn.

Cô vẫn tiếp tục cố gắng, thì thầm, "Những người anh trai của cô George vừa mới đến, nhưng cô ấy không muốn họ biết rằng những cơn đau của cô ấy đã bắt đầu. Vì thế nếu được cô chú có thể giữ im lặng cho đến khi cô ấy..."

Roslynn gật đầu, nhưng Anthony thì cười nhăn nhở, và bất cứ ai quen Anthony Malory cũng biết anh ta chẳng thể ngậm miệng lại, chắc chắn là không nếu những gì anh ta nói đảm bảo sẽ trở thành nguyên nhân của một vụ om sòm và anh ta chỉ việc ngồi xuống rồi ngoác miệng cười. Amy thở dài, và dù sao cũng phải dẫn họ vào phòng khách, bởi cô không thể cản chú mình vào nhà được. Cô đã cố gắng, và ánh mắt rụt rè cô trao cho Georgina ngay khi trở vào căn phòng đã nói lên tất cả. Nhưng giờ Georgina biết quá rõ Anthony hiển nhiên như cảm giác yên tâm khi ở bên gia đình ấy, thế nên cô chẳng ngạc nhiên chút nào với những từ đầu tiên đầu tiên được thốt ra từ miệng cậu ta.

"Vậy là, George, chắc là chị sẽ mở đầu cho một phong cách mới, phải không? Sinh con trong sự tụ họp đông đủ của gia đình, và trong phòng khách, không hơn."

Georgina gửi trả cho ông em chồng sự giận dữ tột cùng của mình bằng một cái nhìn tóe lửa rồi nói, "Đó tất nhiên không phải là những gì tôi sẽ làm, đồ con lừa."

Cô đáng lẽ có thể giải thích sự lưu ý của cậu ta như lời chọc ghẹo của một tên khùng và đang cố gắng thử điều đó. Nhưng anh trai Thomas của cô đã nhanh chóng phát hiện ra họ đang nói về điều gì, và anh hỏi ngay lập tức

"Sao em không nói gì cả, Georgie?" anh hỏi bằng giọng trách mắng nhẹ nhàng.

"Cái quái gì đang diễn ra ở đây thế?" Warren hỏi, câu hỏi chung của anh không nhắm cụ thể vào người nào

"Không gì cả," Georgina cố gắng khăng khăng.

Nhưng Thomas cũng tệ y hệt Anthony nhưng theo cách riêng của anh ấy, và nói rất điềm tĩnh, "Con bé đang mang thai."

"Ừm, dĩ nhiên là con bé đang..."

"Ngay bây giờ, Warren," Thomas giải thích thêm, và nói với em gái mình. "Sao em không nằm trên giường?"

"Chúa lòng lành," James nghe thấy tiếng thở dài ầm ĩ ngay lúc đó. "Điều khôn ngoan đầu tiên tôi được nghe từ một tên Anderson."

Và sau đó không thể tránh khỏi, tất cả các anh trai của cô bắt đầy rầy la cô cùng một lúc, và Anthony làm những gì mà anh đã trông chờ, đứng sau lưng họ và phá lên cười.

Georgina cuối cùng cũng nổi giận đùng đùng. "Qủy tha ma bắt, mấy anh có định để cho em tận hưởng thời gian mang thai của mình không - này, bỏ em xuống, Warren!"

Nhưng là Warren, người đã bế cô lên khỏi cái ghế sofa và đã dần tiến đến bên cánh cửa, chứ không phải chồng của cô ấy có thể đặt những ý muốn của cô vào khuôn phép. Anh đã mang cô đi mà chẳng cần câu trả lời của cô, và Georgina biết có nói gì cũng là vô nghĩa.

James ngay lập tức theo sau họ, và Amy, nhận ra chú mình cảm thấy thế nào về anh chàng Anderson khác biệt đó, đã hình dung ra một cuộc chiến tay bo ngay trên cầu thang. Cô vội nhảy ra khỏi ghế để chặn chú mình lại, vội nói thật nhanh, "Không quan trọng cô ấy lên đó bằng cách nào miễn là cô ấy ở trên đó thôi phải không chú?"

James rõ ràng không nhìn cô, nhưng vẫn giải thích. "Chú sẽ không cản anh ta, cháu yêu ạ, nhưng anh ta là người duy nhất trong đám anh của cô ấy không thể tin tưởng được là sẽ làm cho thấy cô ấy thoải mái một khi mang cô ấy lên đó đâu. Câu trả lời của anh ta cho sự cứng đầu của George là rút thắt lưng ra"

Amy, ngay lập tức im lặng, thực sự mong rằng chú ấy đã không nói như thế, và chỉ có thể hy vọng rằng đó là cảm giác ghét Warren của chú ấy nói lên điều đó, chứ không phải là sự thật. Người đàn ông đó nghĩ là đánh vào mông là cách để đối phó với sự cứng đầu ư? Ồ, cô không phải là đứa cứng đầu, thực sự không phải. Đánh vào mông ư? Thật ngớ ngẩn, cảm giác ngớ ngẩn, cách giải quyết của một người anh trai thôi. Sao không phải là Drew, người đã nhận ra rằng giờ cô đã đủ trưởng thành và bên cạnh đó trở nên xinh đẹp? Cô có thể phải đối mặt với từng người tình ở mỗi bến cảng của anh ta. Nhưng về vấn đề đó, trên tất cả những gì đã biết, Warren Anderson đối xử với người tình của mình không gì ngoài sự thờ ơ lạnh lùng.

Trên tầng, James dừng ở lối vào dẫn vào phòng ngủ của chủ nhân, nơi Warren có thể tìm thấy chính xác mà không cần đến sự giúp đỡ của Georgina, và nhìn thấy ông anh trai đặt những chiếc gối đằng sau lưng em gái mình, rồi nhẹ nhàng bọc cái chăn quanh người cô. James ước rằng, anh thực sự ước rằng, Warren không yêu thương cô nhiều như vậy, và cả cô cũng thế. Điều đó thực sự làm anh nắm chặt đôi tay của mình lại rồi hướng về gã đó như anh hằng mong muốn, và thực sự là như vậy.

Và anh đã nghe thấy cái giọng thật sự trầm trọng của Warren, vào lúc này nó đã trở nên bớt thô lỗ, "Đừng giận, Georgie. Em không thể có được những thứ em muốn vào những lúc như thế này."

Georgina dù sao đi nữa vẫn còn bực bội, nên đã trả lời, "Không phải có cái gì đó đã xảy đến với kẻ đần độn như anh đấy hả? chuyện này mất hàng giờ mới kết thúc, và em sẽ được ưu tiên dành toàn bộ số thời gian đó ở trong một căn phòng vừa nóng vừa ngột ngạt - giờ đang là mùa hè đấy, nếu anh không để ý - sẽ chẳng có gì ngoài cảm giác về những cơn đau."

Để làm cho bản thân anh thêm vững tâm, mặt Warren trở nên tái nhợt, điều đó đã nhắc anh một cách gay gắt tới những gì cô sắp phải trải qua. "Nếu em có bề gì, anh sẽ giết chết hắn."

Georgina đã lấy những gì nghiêm trọng mà cô đã đem ra dọa chồng mình để chống lại anh trai, nhưng cô vẫn nói, "Đúng là những gì em cần được nghe. Và em đánh giá cao sự giúp đỡ của anh trong lúc này, vì thế em nghĩ là anh nên đợi trên tàu Nereus. Em sẽ cho người đến báo với anh khi mọi chuyện kết thúc."

"Anh sẽ ở đây," là câu trả lời kiên quyết của anh.

"Em ước gì anh không ở lại," cô cố chấp. "Em quả thực không thể tin nổi anh và James ở cùng trong một căn nhà trong khi em không thể ở đó để can hai người."

"Anh sẽ ở lại."

"Thì ở lại, sau đó thì sao." Cô gắt lên, đánh mất sự kiên nhẫn. "Nhưng phải hứa với em là sẽ không có một cuộc đánh nhau nào cả, và em muốn điều đó, Warren. Em phải có lời hứa của anh. Em không thể lo lắng về hai người vào lúc như thế này được."

"Được thôi," anh đồng ý cực kì miễn cưỡng.

"Và cũng có nghĩa là anh sẽ không phản ứng theo thói quen của anh trước bất kì cái gì James nói trong lúc anh ấy lo lắng. Ngày hôm nay anh ấy không còn được như chính mình nữa."

"Anh hứa, chết tiệt," Warren càu nhàu. Chỉ sau lúc đó anh mới mỉm cười với cô.

"Anh cố gắng đừng quá lo lắng. Em sẽ ổn mà." (chài ơi ai là người sắp sinh con ở đây vậy nè trời ).

Anh gật đầu và bước về phía cửa, chỉ ngừng lại trong một chốc khi cuối cùng cũng bắt gặp cái nhìn của James. Về phần mình, James đã nghĩ tới nghĩ lui về sự cho phép bất ngờ mà lời hứa đã trao cho anh, chỉ nhận thức được là, thật không may, rằng anh thích ở trong thế bất lợi trong chuyện này. Đúng là xui xẻo, thời điểm anh có thể đòi hỏi vài hành động trả thù dễ chịu đối với cái gã đó chính là lúc này, và anh hầu như đã không chú ý Warren đang ở quanh đây.

Và trong khi anh vẫn phải vận dụng mưu kế để đối phó với anh ta, anh lại không thể nói vài lời xỉa xói anh ta, không thể khi Georgina đang nằm căng thẳng ở đó trong khoảng cách có thể nghe thấy mọi chuyện. Vì vậy anh nói, bất ngờ với chính bản thân mình trong khi nói, "Tôi không bao giờ nghĩ rằng mình có lý do để cảm ơn anh vì bất cứ điều gì , Anderson, nhưng cảm ơn anh. Cô ấy nhất định không chịu nghe theo lời tôi."

Bản thân Warren quá ngạc nhiên vì đó là tất cả những gì James nói với anh, thế nên anh đã trả lời không chút bực dọc, "Anh phải kiên quyết lên mới được."

"Ồ, phải, đó chính là chỗ khác biệt giữa tôi và anh, ông già. Tôi không bao giờ tranh cãi với một bà bầu, không tranh cãi khi cô ấy là bà bầu của tôi. Cô ấy có thể yêu cầu tôi đào bới căn nhà này bằng tay không và tôi sẽ vui lòng làm tất cả vì hạnh phúc của cô ấy."

Warren trả lời với sự chê trách, "Sự nuông chiều không phải lúc nào cũng tốt."

Câu nói này làm James cười khúc khích. "Hãy nói với bản thân mình ấy, tên Mỹ. Tôi thì lại thấy nó rất có ích."

Warren đã xúc động trước lời nói ý nghĩa của anh, và có nghĩa là James cố tình bỏ qua ý định gây chiến của anh ta. "Đó là khi những sai lầm dễ chịu của con bé..."

"Ồ, đủ rồi đấy, Anderson," James nóng lòng cắt ngang. "Dĩ nhiên là tôi biết. Và cô ấy còn lâu nữa mới được xuống tầng dưới, mặc cho ý muốn của cô ấy, tôi đảm bảo với anh. Anh sẽ thật sự không thích khi biết điều này, tôi chăm sóc vợ tôi rất tốt. Giờ thì đi đi. Tôi muốn một khoảng thời gian yên tĩnh bên cô ấy trước khi ở đây xảy ra thêm bất cứ chuyện gì."

Nhớ tới lời hứa của mình, Warren không nói thêm gì nữa và rời khỏi căn phòng. James thấy mình đang bị vợ nhìn chằm chằm, người hình như không hoàn toàn bằng lòng với anh.

Anh nhướn một bên lông mày, hỏi rất ngây thơ, "Sao nào?"

"Anh có thể tỏ ra lịch sự hơn một chút với anh ấy," cô chỉ ra.

"Đó là tất cả số lịch sự chết tiệt mà anh có, George, nếu như em không biết điều đó lúc này. Giờ thì anh có thể làm gì cho em trước khi chị Charlotte đến để đá anh ra ngoài?"

"Anh có thể đến để chịu đựng những cơn đau dưới mấy cái mền này với em," cô giận dỗi nói, và nói thêm với giọng thật nhỏ, "Và ôm em, James. Em bắt đầu cảm thấy hơi sợ."

Anh ngay lập tức thực hiện điều mà cô yêu cầu, giấu đi nỗi lo lắng của chính bản thân mình để làm cho cô vững tâm, "Em biết là không có vấn đề gì với con mình mà."

"Anh nói thì dễ lắm," cô khịt mũi.

"Em xuất thân từ gia đình mà mọi người dều khỏe mạnh," anh nhắc cho cô nhớ. "Mẹ em đã có sáu đứa con với một chút phô trương, và, Chúa lòng lành, tất cả bọn họ hẳn mang trong mình một chút quái vật khi họ ra đời, để giờ có kích cỡ như vậy - dĩ nhiên là trừ những món quà mà họ mang bên mình ra."

"Đừng làm em cười, James."

"Đó là một ý hay đấy."

"Em biết, nhưng ngay bây giờ nó đau quá."

"Georgie..."

"Shh, em ổn mà. Nó chưa thực sự tệ đâu, và anh đúng đấy, em xuất thân từ gia đình khỏe mạnh mà." Sau đó cô đột ngột thở dài. "Đó là những gì phụ nữ chúng em phải chịu đựng cho ham muốn của mình, dù vậy em muốn dù chỉ một lần thôi cũng được, nhìn thấy đàn ông cũng phải chịu khổ tương đương với những gì anh ta được hưởng."

"Em im đi, George. Em không muốn nhìn thấy ngày tận thế của loài người đấy chứ hả?"

Cô cười khúc khích - giờ thì cô có thể làm thế giữa những cơn co giật tạm thời. "Ôi, em không biết đâu. Em có mọi chuyện để tâm sự nếu anh quan tâm. Không thể nói có sự tương đồng giữa những người đàn ông trong gia đình anh. Và anh có thể quên những ông anh của em đi, mặc dầu anh biết thừa Drew sẽ phá lên cười khi anh ấy bị đánh ngã lăn quay trên sàn nhà. Anh ấy có lẽ chịu đau khá tốt. "Bởi vì, chỉ có hai người quá hiếu chiến thôi, em đã nhận ra ý định của anh rồi. Cuộc chiến chắc chắn sẽ kết thúc nếu chúng ta để mặc nó cho ngừoi đàn ông muốn giành chiến thắng"

"Em không cần nói một cách tự mãn chết tiệt về vấn đề đó đâu George," anh cằn nhằn.

"Em chỉ dựa trên quan điểm của những người phụ nữ về những chuyện đó thôi, và quả thật phụ nữ bọn em chẳng có lựa chọn nào khác trong việc này khi nó xảy ra. Sau tất cả, anh sẽ không thấy được chúng em phải chịu trách nhiệm về hậu quả như thế nào đâu..."

"Em thắng rồi, em yêu," anh cắt ngang một cách khô khốc, sau đó dịu dàng nói, "Cảm thấy dễ chịu hơn chưa em?"

"Rồi." Cô cười nhăn nhở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.