Ấm Áp Như Xưa

Chương 8: Mắt xích




“Tuyết Lăng, nàng thấy Nguyệt Dạ thành thế nào, có thể sánh được với Đoạn gia thành của nhà nàng hay không?”

Lãnh Nhu khoan thai cất bước dạo quanh Nguyệt Dạ thành, thi thoảng lại quay sang nhìn nữ tử bạch y cạnh mình mỉm cười nói chuyện. Khuôn mặt chàng bừng sáng với niềm vui, dường như, việc được ở bên nữ nhân này một mình là điều chàng đã mong muốn từ lâu vậy

Tuyết Lăng đưa mắt quan sát một vòng quanh khu vực mình rồi nhẹ đáp, “Dân chúng nơi đây an cư lạc nghiệp, bình bình an an sống qua ngày, quả là một cảnh tượng không gì có thể thay thế. Nguyệt Dạ thành cũng vậy, Đoạn gia thành cũng thế, có gì khác biệt đâu cơ chứ?”

Không hiểu đại ca với nhị ca vướng bận chuyện gì mà ban chiều ta rủ dạo quanh Nguyệt Dạ một vòng, hai huynh ấy liền từ chối. Trùng hợp làm sao, Lãnh Tình và Lãnh Tư cũng có kế hoạch của riêng mình, cái kế hoạch kéo dài hàng tuần nay mà không ai biết được, cụ thể nó là cái gì, nên sau cùng, chỉ còn có ta và Lãnh Nhu

Càng nhìn Lãnh Nhu, ta càng cảm thấy chàng ta có nhiều điểm giống phụ thân Lãnh Khuyết của mình, thậm chí nhiều đến nỗi chính chàng ta cũng không nhận ra. Cả hai người đều sống thiên về tình cảm, tính cách có phần hiền lành, không tham luyến quyền lực, danh vọng. Quả là cha nào con nấy

Đâu như ca ca Tuấn Khởi và phụ thân ta. Hai người họ quả thực khác nhau một trời một vực. Nếu như tính cách phụ thân có phần trầm lắng thì ca ca ta lại quá năng động. Nếu như trước kia, thời còn trẻ, phụ thân ta là một lãng tử đào hoa, đi đến đâu nữ nhân lụy đến đó, thì ca ca ta, suốt bao năm tháng qua chưa hề có được cho mình một ý trung nhân. Theo như huynh ấy, chỉ khi nào đã hưởng thụ hết được niềm vui trên thế gian này, huynh ấy mới nghĩ đến chuyện thành gia lập thất. Mà theo cái cá tính bẩm sinh của mình, chuyện đó e còn phải dài dài

Để ý thấy ánh mắt Tuyết Lăng dán chặt trên khuôn mặt mình, Lãnh Nhu cảm thấy có chút không quen, “Tuyết Lăng, trên mặt … mặt ta có gì … gì sao?”

Tuyết Lăng lắc đầu, “Không gì đâu. Đúng rồi, Lãnh Nhu, có chuyện ta thắc mắc lâu rồi mà chưa có dịp hỏi chàng. Nếu như phụ thân chàng không có phép thuật, vậy ai là người dạy chúng cho chàng? Phải chăng là mẫu thân chàng? Xin lỗi, nếu chàng cảm thấy ta có hơi tò mò thì …”

Lãnh Nhu lắc đầu, “Câu hỏi của nàng có gì đâu mà ta không thể trả lời. Phụ hoàng ta không có phép thuật nên tất nhiên, người không thể truyền thụ gì cho ta được. Còn về mẫu hậu, từ khi ta còn nhỏ cho tới bây giờ, người đã ở bên, giúp đỡ phụ hoàng ta trong chuyện triều chính nên cũng không có thời gian làm điều đó. Người giúp ta học hỏi phép thuật cũng như các kiến thức liên quan chính là hai sư phụ của ta, Đằng Thiên và La Dẩn”

“Vậy ư? Chắc quan hệ của chàng với hai người bọn họ phải tốt lắm nhỉ? Ý ta là, việc truyền thụ phép thuật thường diễn ra từ tấm bé, do đó, thời gian chàng ở bên bọn họ cũng không hề nhỏ nên …”

Một tia u buồn chợt thoáng qua nét mặt Lãnh Nhu, và dù cho chàng đã cố che giấu bằng việc cố tỏ ra bình thường, điều đó cũng không sao thoát khỏi đôi mắt Tuyết Lăng, “Đúng vậy. Đối với ta, Đằng Thiên và La Dẩn chẳng khác nào thân nhân. Thuở nhỏ, khi chưa có Tình muội, mẫu hậu suốt ngày bận rộn chuyện triều cương, phụ hoàng không ngơi nghỉ túc trực bên mẫu hậu, kề cạnh với ta chỉ có hai người bọn họ. Có thể nói, họ vừa là sư phụ, vừa là huynh trưởng lại không khác nào người cha thứ hai, thứ ba của ta vậy”

Ôn tồn gật đầu, Tuyết Lăng đáp, “Ra vậy, ta biết rồi”

Ta có thể khẳng định, một trong hai kẻ tên Đằng Thiên, La Dẩn này chính là thủ phạm về những vụ ám hại hụt gia đình Lãnh Nhu thời gian qua

Thứ nhất, vì là sư phụ của Lãnh Nhu, chúng có khả năng tiếp cận đến những nguồn thông tin tối mật nhất liên quan đến chàng cũng như gia đình chàng. Tỉ dụ như việc chàng và Lãnh Tình có định đi đâu, làm gì, vào khoản thời gian nào? Tỉ dụ như việc, bao giờ chàng cùng với muội muội, phụ thân trở về từ Vĩ Đồ? … Nếu không phải là thân tín, rất khó có thể biết được những thông tin này

Thứ hai, đây cũng chính là lý do khiến Lãnh Nhu chần chừ, không muốn điều tra xem ai là kẻ ám hại mình. Hơn thế nữa, theo như Lãnh Tình cho biết, việc năm xưa hai huynh muội bọn họ bị lừa đến Huyết Âm lâm, Lãnh Khuyết và Lưu Ly không hề hay biết bởi Lãnh Nhu đã bảo với nàng phải giữ im lặng, không được để lộ chuyện này. Ta tin rằng, Lãnh Nhu biết chắc kẻ năm lần bảy lượt muốn dồn chàng vào chỗ chết là ai, chẳng qua chàng không muốn nói mà thôi. Ngoài lý do chàng có cảm tình với kẻ đó, trên đời này còn có lý do nào khác có thể lý giải được việc này ư?

Thứ ba, Lãnh Khuyết và Lưu Ly có đúng hai người con, một là Lãnh Nhu, hai là Lãnh Tình. Tương lai không xa, khi Lãnh Khuyết trăm tuổi, Lãnh Nhu sẽ lên ngôi kế vị. Nếu bây giờ, thái tử duy nhất của Nguyệt Dạ bị sát hại, chuyện gì sẽ xảy ra? Một cuộc chính biến sẽ là điều không thể tránh khỏi. Với thân phận là sư phụ của Lãnh Nhu, quyền lực cũng như thế lực và chân rết của Đằng Thiên và La Dẩn vô cùng lớn, do vậy, khi chính biến xảy ra, hai bọn chúng sẽ là người có khả năng thâu tóm chính quyền, biến bản thân mình trở thành quốc vương mới của Nguyệt Dạ

Nhưng có một điều ta lấy làm khó hiểu. Đúng, trên danh nghĩa, Lãnh Khuyết và Lãnh Nhu chính là người sở hữu quyền lực tuyệt đối tại Nguyệt Dạ nhưng trên thực tế, Lưu Ly mới là người cầm cân nảy mực. Nếu đã như vậy, thay vì ám sát cha con Lãnh Tình, xử lý Lưu Ly không phải là việc làm dễ dàng hơn sao? Rốt cuộc tại sao kẻ chủ mưu không làm việc đó mà lại cứ chăm chăm nhắm vào ba người Lãnh Tình?

Những chuyện không liên quan đến gia đình, thân nhân, bằng hữu của mình, trước nay Tuyết Lăng ta không quan tâm cũng chẳng muốn nhúng tay vào. Nhưng, Lãnh Nhu và Lãnh Tình lại là bằng hữu của ta, ta làm sao có thể giương mắt đứng nhìn có kẻ hãm hại bọn họ mà không làm gì cơ chứ?

Bạch Băng đi điều tra chuyện này cũng đã được một thời gian. Xem ra, sắp tới ta sẽ có được câu trả lời mình cần. Đến lúc đó, ta sẽ xem xem, rốt cuộc phỏng đoán của mình có đúng là sự thực hay không. Nếu quả thật là phải, ta tuyệt không tha thứ cho kẻ lợi dụng tình cảm của Lãnh Nhu để mưu cầu tư lợi cho bản thân mình!

Tuyết Lăng nói, “Lãnh Nhu, bao năm qua, việc tìm kiếm tung tích của Thiên Ngọc châu đã có kết quả gì chưa? Mất đi bảo bối trấn quốc, chuyện này vô cùng nghiêm trọng đấy”

Lãnh Nhu mỉm cười đáp lời Tuyết Lăng, “Cám ơn vì nàng đã quan tâm, nhưng mọi chuyện không đến mức nghiêm trọng như nàng nghĩ đâu. Lúc đầu, quả thực ta có sợ hãi, lo lắng tương lai của Nguyệt Dạ khi không còn bảo vật trấn quốc. Nhưng mẫu hậu ta lại đảm bảo rằng, mọi chuyện ắt sẽ đâu vào đó. Rằng, Nguyệt Dạ ta đâu chỉ có thể tồn tại bao đời qua trên thế gian này nếu chỉ hoàn toàn dựa vào một viên ngọc? Và thực tế đã chứng minh, từ đấy đã gần chục năm trôi qua, Nguyệt Dạ ta không phải vẫn bình yên hay sao?”

“Lãnh Nhu, ta nghe đồn rằng, Thiên Ngọc châu của Nguyệt Dạ chàng là do một đại yêu quái đánh cắp có phải không? Chàng không sợ, sức mạnh của Thiên Ngọc châu sẽ bị sử dụng vào mục đích không tốt hay sao?”

“Về chuyện đó thì nàng không cần phải lo. Theo như ta được biết, Thiên Ngọc châu không phải là một bảo vật bất cứ ai cũng có thể đụng đến. Yêu quái nào cũng vậy, dù cho công lực có lớn đến đâu chăng nữa, nếu như tham lam chiếm đoạt lấy sức mạnh của Thiên Ngọc châu, kết cục của nó chỉ là cái chết mà thôi. Năng lượng có trong Thiên Ngọc châu đâu phải có thể dễ dàng hấp thụ đến vậy. Còn nữa, Tuyết Lăng ạk, năm đó đúng là có một yêu quái vào hoàng cung, trộm đi Thiên Ngọc châu. Nhưng nó không phải là một đại yêu quái mà chỉ là một yêu quái thường thường bậc trung, không hề có gì nổi bật”

“Vậy thì làm sao nó có thể dễ dàng mang đi và che giấu Thiên Ngọc châu bao năm qua như vậy cơ chứ?”

Nếu những điều Lãnh Nhu nói là sự thật, Yên Chi chắc chắn đã phải bỏ mạng kể từ giây phút nuốt Thiên Ngọc châu vào cơ thể mình, há có thể sống sót và sử dụng sức mạnh điều khiển thời tiết theo ý mình chừng ấy thời gian cơ chứ? Yên Chi àk, rốt cuộc em có lai lịch thế nào đây? Có gì đó mách bảo ta rằng, em không chỉ đơn thuần là một cửu vĩ hồ ly mồ côi không thân không thích

Lãnh Nhu thở dài, “Về chuyện đó, ta quả thực cũng không biết”

Bên góc đường, một ông lão già nua, mắt mờ chân chậm cùng với đứa cháu gái nhỏ bé của mình, đang bày bán những chú gà, chú vịt con với bộ lông vàng óng, dễ thương vô ngần, chợt thu hút toàn bộ sự chú ý của Tuyết Lăng

Nhìn đôi mắt to tròn, đen láy của chúng, Tuyết Lăng nghĩ ngay đến đứa con trai bé nhỏ của mình, Đoạn Thế Thành. Là một người mẹ, trong mắt nàng, dù Thế Thành có trưởng thành bao nhiêu chăng nữa, chàng vẫn mãi chỉ là một đứa trẻ bé bỏng mà thôi. Đó cũng chính là lý do, Tuyết Lăng không nhận ra rằng, tuổi tác của Thế Thành và nàng cách nhau chỉ có 1!

Thế Thành trước nay đều thích những thứ đáng yêu. Nếu ta mua tặng 1 vài chú gà con, vịt con, chắc chắn nó sẽ rất vui. Cứ coi như đây là món quà mừng chiến thắng của nó tại Thiên Lang. Còn về Ngọc Giai? Ta tự khắc có chuẩn bị

Tuyết Lăng rảo bước đi về phía ông lão, theo sau là Lãnh Nhu. Nàng nhẹ nhàng cất tiếng hỏi, “Bá phụ, người bán gà con, vịt con bao nhiêu vậy?”

Đứa bé gái thấy có khách hàng liền toe toét mở miệng cười, giọng vô cùng vui vẻ, “Chị gái, chị gái muốn mua gà con hay vịt con vậy? Gà con thì 3 quan tiền 1 con, còn vịt thì 2 quan. Chị mua đi. Em đảm bảo gà, vịt nhà em con nào cũng khỏe mạnh hết trơn ák”

Đưa tay từ ái xoa xoa đầu bé gái, Tuyết Lăng tiếp, “Bé mới con nhỏ vậy mà đã lanh lợi nhường này rồi. Bá phụ thật là có phúc”

Ông lão chậm rãi gật đầu rồi nói, “Cám ơn cô nương đã có lời khen ngợi. Đứa bé này theo lão ra chợ đã nhiều năm nay, không lanh lợi sao được”

Tuyết Lăng nói, “Em gái, cha mẹ em đâu? Sao lại nỡ để em phải chịu vất vả từ sớm vậy?”

Đôi mắt thơ ngây của bé gái chợt trở nên buồn bã, ẩm đạm, “Cha mẹ em … cha mẹ em bệnh nặng đã qua đời từ sớm rồi. Em chỉ còn có ông thôi” nói đoạn đưa tay nắm chặt lấy tay ông lão phía sau lưng mình, “Ông là tất cả của em. Nếu không có ông, em thật sự không biết mình sẽ thế nào nữa”

Trên khuôn mặt già nua của ông lão chợt xuất hiện nụ cười vô cùng mãn nguyện

Chứng kiến cảnh tượng trước mặt, Tuyết Lăng bất giác mỉm cười, “Em gái, em chọn cho chị 1 chú gà con và 1 chú vịt con xinh xắn, khỏe mạnh nhất nhé. Nếu mua về chúng có bị gì, chị sẽ quay lại đây bắt đền em đấy”

Hiểu được sự bông đùa trong câu nói của Tuyết Lăng, bé gái mỉm cười đáp, “Chị yên tâm. Nếu chúng có việc gì, em và ông sẽ đền cho chị gấp đôi số lượng gà vịt chị mua. Em hứa đấy”

Dứt lời, bé gái liền cúi xuống, lựa chọn cẩn thận giữa đám gà con, vịt con của mình, hòng tìm ra được chú gà, chú vịt mạnh khỏe, xinh đẹp nhất cho Tuyết Lăng

Nhận thấy nãy giờ Lãnh Nhu không lên tiếng, Tuyết Lăng quay qua nói với chàng, “Lãnh Nhu, chàng làm sao vậy? Sao tự dưng lại im lặng thế?”

Lãnh Nhu đứng yên giây lát rồi chậm rãi lắc đầu, “Không có gì, không có gì đâu, nàng đừng lo. Tuyết Lăng, nàng đợi ta một lát, ta qua chỗ này chút rồi quay lại” và cất bước rời đi

Sau một hồi chọn lựa kỹ càng, bé gái rốt cuộc cũng tìm được chú gà, chú vịt vừa ý mình. Hết sức cẩn thận trao chúng vào tay Tuyết Lăng, bé gái hồn nhiên nói, “Chị gái, chị xem có hài lòng không? Nếu có thì để em cho vào lồng giúp chị”

Tuyết Lăng vui vẻ gật đầu. Bé gái xoay người, đang định đặt gà con, vịt con vào trong lồng đưa cho Tuyết Lăng thì từ phía xa vang lên giọng nói đục ngầu của nam giới

“Lão già, đến hạn nộp tiền rồi. Tiền đâu? Không đưa ra đừng trách ta độc ác”

Bé gái ngồi sụp xuống đất, thân thể run cầm cập, sợ hãi nép sau tấm lưng già cỗi của ông mình. Tuyết Lăng nhíu mày, xem xem kẻ nào vừa lớn tiếng hô mà có thể khiến cho một đứa bé đang vui vẻ chợt trở nên sợ sệt đến như vậy

Một nam nhân vẻ ngoài xấu xí, thân thể thô kệch với cặp mắt hung dữ tựa diều hâu săn mồi, từ từ đi về phía vỉa hè ông cháu bán gà vịt đang ngồi. Hắn hất hàm nói, “Thế nào? Tiền đâu?”

Ông lão một tay vỗ vỗ lưng cháu gái mình, nhằm trấn an cô bé, một tay lấy từ trong túi những đồng bạc vụn mà mấy ngày nay vất vả lắm mới kiếm được, đưa cho tên nam nhân mắt diều hâu, “Dạo này buôn bán khó khăn, lão chỉ kiếm được có chút này. Xin đại nhân …”

“Con mẹ nó. Ngươi đùa ta có phải không? Ngươi coi ta là cái giống gì thế hả?”

Nhìn những đồng bạc vụn trong tay ông lão, nam nhân mắt diều hâu nộ khí xung thiên. Hắn tóm chặt lấy tay ông lão, ra sức siết chặt khiến cho khuôn mặt ông tái đi vì đau đớn

“Lão già. Lão nghe đây. Nội trong hôm nay mà không có đủ tiền cho ta thì từ này trở đi, từ rày trở lại, đừng hòng vác mặt đến chỗ này làm ăn nữa”

Bé gái thấy ông mình bị thương, liền quên cả sợ hãi, lao đến nam nhân mắt diều hâu, dùng răng cắn mạnh vào tay hắn, “Thả ông ta ra. Thả ông ta ra”

Bị cắn đau, nam nhân mắt diều hâu giơ tay còn lại lên, toan đánh mạnh vào người bé gái, “Con khốn này, sao mày dám … sao mày dám …”

Một lực đạo mạnh mẽ không biết từ đâu tới chế ngự hoàn toàn hai bàn tay hắn, buộc hắn phải thả ông lão ra cũng như không thể hành hung bé gái

“Là đứa nào??? Là đứa nào dám động vào ông? Bọn mày có biết tao là ai không? Tao chính là đội trưởng ngự lâm quân, phụ trách bảo an cho Nguyệt Dạ thành. Bọn mày có tin, tao vứt bọn mày vào tù, để bọn mày chết mục xương trong đấy không hả?”

Tất cả dân chúng xung quanh nghe thấy lời hét của nam nhân mắt diều hâu đều đồng loạt đứng cách xa hắn, không ai dám cử động, nói năng gì cả, sợ rằng ngộ nhỡ không cẩn thận sẽ bị tai bay vạ gió, ảnh hưởng đến bản thân cũng như cả nhà mình

Từ chính giữa đám đông, Tuyết Lăng mỉm cười, dõng dạc lên tiếng, “Ngươi thân là cận vệ kinh thành, là người phục vụ nhân dân, bảo vệ an toàn cho nhân dân. Thế nhưng, ngươi ăn nói, cư xử lỗ mãng, tự cho mình cái quyền nhục mạ, gây thương tổn người khác, ngươi có xứng với chức vị đội trưởng ngự lâm quân của ngươi hay không?”

Nam nhân mắt diều hâu chỉ thẳng tay về phía Tuyết Lăng, giọng hằn học, “Là con tiện tì nhà ngươi ra tay có phải không? Ngươi nghĩ ngươi nói thế thì ta sợ sao? Ngươi thử đứng giữa chợ hét to lên xem có đứa nào quan tâm, xem có đứa nào dám ra đây cùng ta chống đối?

Không chút để ý đến nam nhân mắt diều hâu, Tuyết Lăng thong thả cất lời, “Ông bà ta có một câu nói rất hay. Con ơi nhớ lấy câu này. Cướp đêm là giặc, cướp ngày là quan”

“Ta là cướp ngày đấy. Ta cướp của chúng đấy. Có sao không? Ngươi câm mẹ mày mồm lại, không đừng trách ta …”

Vầng bán nguyệt trên khuôn mặt tinh xảo của Tuyết Lăng vẫn rạng rỡ vô ngần, chẳng chút biến chuyển, “Không thì sao?”

“Ngươi …”

Ông lão thấy tình căng thẳng liền lo lắng cất lời, “Cô nương, già cám ơn cô nương đã ra tay trợ nghĩa. Già cảm kích cô rất nhiều. Nhưng cô có biết cô đã dây vào ai không? Hắn ta … hắn ta…”

Tuyết Lăng không nói gì mà chỉ quay lại phía sau, nơi có nam tử vừa mới cất bước trở về. Giờ đây, khuôn mặt chàng ta bao trùm một tầng mây đen dày đặc, báo hiệu một cơn giông tố kinh hoàng sắp xửa xảy ra

Nhìn thấy Lãnh Nhu, nam nhân diều hâu rụng rời tay chân. Hắn lắp bắp thưa, “Thái … thái … tử, người … người … làm gì … làm gì … ở đây?”

Thái tử!!!

Thái tử!!!

Tất cả dân chúng xung quanh chỗ Tuyết Lăng và Lãnh Nhu đứng ngay lập tức không ai bảo ai đồng loạt quỳ xuống, trong đó, tất nhiên có cả kẻ vừa mới phút trước còn đang hùng hổ đe dọa người khác

Tuyết Lăng nói, “Lãnh Nhu, chuyện của Nguyệt Dạ chàng, ta không muốn nhúng tay vào. Ta chỉ có một câu muốn dành tặng chàng. Một cây cổ thụ, dù có vững chắc đến đâu chăng nữa, nếu không phòng trừ sâu bọ từ ở bên trong, chắc chắn một ngày rồi sẽ mục ruỗng”

Lãnh Nhu tức giận đi về phía nam nhân diều hâu, “Ngươi thực to gan lớn mật. Ngay tại kinh thành của Nguyệt Dạ ta, lại dám giở trò côn đồ, thu phí bảo kê của nhân dân lao động. May sao hôm nay ta cùng với Tuyết Lăng dạo chơi mới phát hiện ra chuyện này, nếu không, ta quả thực … quả thực …”

Nam nhân diều hâu không ngừng dập đầu xin tha, “Thái tử … nô tài biết tội … nô tài biết tội … Xin người tha mạng … xin người tha cho nô tài một lần này … Nô tài … nô tài tuyệt không dám tái phạm … không dám tái phạm …”

Lạnh lùng phất tay áo, Lãnh Nhu nói, “Kể từ ngày hôm nay, ngươi bị trục xuất khỏi Nguyệt Dạ. Tất cả các chức vụ, quyền hành trong tay ngươi đều bị bãi miễn. Trong ngày hôm nay, ngươi hãy nhanh chóng ly khai cùng với tất cả gia quyến của mình. Nếu như trái lời, hình phạt sẽ không chỉ nhẹ nhàng như vậy đâu”

Nam nhân diều hâu khuôn mặt trắng nhợt, sợ hãi nghĩ về tương lai sắp tới của mình. Vì đuổi khỏi Nguyệt Dạ, ta biết đi đâu về đâu đây? Có nơi nào sẽ chứa chấp một kẻ đã bị trục xuất cơ chứ? Thiên Lang, Vĩ Đồ vì giữ hòa khí với Nguyệt Dạ, há có thể thu nhận ta? Chẳng nhẽ, ta sẽ phải … phải gia nhập vào … Pháp sư hội … săn yêu sống qua ngày ư???

Lãnh Nhu!!! Mối thù ngày hôm nay, ta sẽ mãi khắc cốt ghi tâm!!! Chỉ cần kế hoạch của đại nhân thành công, ta sẽ trả lại cho ngươi tất cả sự nhục nhã, ê chề ngày hôm nay. Ngươi hãy đợi đấy!!!

Cúi đầu trước toàn thể dân chúng Nguyệt Dạ quanh mình, Lãnh Nhu kiên định nói, “Kính thưa bà con bô lão, ta, thái tử của Nguyệt Dạ, xin thay mặt triều đình xin lỗi tất cả mọi người vì những sai phạm của quan lại trong thời gian qua. Kể từ ngày hôm nay, nếu như có bất kỳ ai, dù chức tước, quan phẩm thế nào, nếu có hành vi quấy nhiễu, xin cho ta biết. Ta sẽ đứng ra, đòi lại công lý cho mọi người. Một lần nữa, ta chân thành xin lỗi”

Nghe được những lời của Lãnh Nhu, Tuyết Lăng không khỏi mỉm cười hài lòng. Lãnh Nhu đúng là một con người hiền lành, nhân hậu, không chịu được khi chứng kiến người khác khổ sở, đớn đau. Chàng ta tựa ánh sáng ban mai rực rỡ, xóa đi đêm đen thăm thẳm. Chỉ cần chàng ta vô tình một chút, chỉ một chút thôi, chắc chắn sau này sẽ làm nên chuyện lớn

Đi về phía ông lão và bé gái bán gà vịt, Tuyết Lăng cười nói, “Em gái, giờ chị có thể lấy chú gà con, vịt con của mình rồi chứ?”

Bé gái không nói gì mà chầm chậm cúi xuống, cẩn trọng nâng gà con, vịt con đã được lựa chọn kỹ càng cho Tuyết Lăng rồi xoay người, toan kiếm tìm hai chiếc lồng phù hợp cho chúng

Tuyết Lăng xua tay, “Em gái ak, không cần đâu” rồi dùng phép thuật tạo thành một kết giới vây quanh hai sinh vật đáng yêu với bộ lông vàng óng xinh đẹp và thả chúng vào trong nhẫn giới

Lần đầu tiên tận mắt chứng kiến nhẫn không gian của Thuần Sư, bé gái ngạc nhiên không thốt nên lời

Nhẫn không gian là vật bất ly thân của mọi Thuần Sư trên khắp thiên hạ, được sử dụng để chứa yêu quái đã lập khế ước với mình. Tuấn Khởi, Khởi Tân, Lãnh Tình, Hoàng Liễu, Lẵng Hy Đạt và rất rất nhiều người khác, ai cũng có cho mình một nhẫn không gian riêng, nên khi thấy Tuyết Lăng sở hữu nhẫn ngọc, không có bất cứ ai nghĩ đó là chuyện khác thường cả

Nhẫn ngọc của Tuyết Lăng đúng là một nhẫn không gian. Chỉ có điều, nhẫn không gian thông thường không sở hữu một ngọc lâu đặc biệt với thời gian trôi nhanh gấp nhiều lần bên ngoài, giúp cho yêu quái gia tăng tuổi thọ một cách nhanh chóng nhưng lại không hề gây chút xíu ảnh hưởng đến pháp sư nói riêng hay con người nói chung

Nàng lấy thỏi vàng từ tay áo ra, đưa cho bé gái. Bé gái thấy thế lắc đầu quầy quậy, hồi lâu mới nói, “Chị ak … em … em …”

Tuyết Lăng cười nói, “Em nhận lấy đi. Hãy lấy số tiền này mà mở một sạp bán những chú gà, chú vịt dễ thương như em đã bán cho chị, mang lại niềm vui cho nhiều người hơn nữa. Chị hy vọng, một ngày nào đó, nếu có trở lại Nguyệt Dạ, sẽ được trông thấy cửa hàng đó của em”

Không biết làm sao, bé gái quay lại phân vân nhìn ông mình. Suy nghĩ giây lát, ông lão gật đầu rồi nói với Tuyết Lăng, “Cám ơn cô nương. Người quả là bồ tát sống”

Nhẹ nhàng lắc đầu, Tuyết Lăng đáp, “Nếu ta là bồ tát, trên đời này đã không còn kẻ xấu nữa rồi”

Dứt lời, nàng liền đứng dậy, đi về phía Lãnh Nhu rồi cùng với chàng hồi hoàng cung

Bóng đêm nhanh chóng kéo đến, che phủ nhân gian trong sắc đen huyền ảo

Tại bìa rừng phía ngoài Nguyệt Dạ, một chiếc xe ngựa lặng lẽ di chuyển, chứa trong đó là nam nhân mắt diều hâu với toàn bộ gia sản tích lũy được qua bao năm bòn rút của dân chúng Nguyệt Dạ

Song thân mất sớm, gia thất chưa lập, tất cả số tiền này chính là thân nhân của ta! May sao tên thái tử khốn kiếp kia không lệnh xung công, nếu không …

Xe ngựa đang đi tự dưng đứng khựng lại, khiến cho nam nhân mắt diều hâu không khỏi cảm thấy bực bội. Hôm nay rốt cuộc là cái ngày gì mà làm chuyện gì cũng không xong vậy??? Ta đã đen đủi lắm rồi, còn có chuyện gì có thể xảy ra nữa đây???

“Có chuyện gì thế hả???”

Phu xe đáp, “Bẩm, phía trước đột nhiên xuất hiện một vị cô nương cản đường, không cho chúng ta đi tiếp”

“Ngươi còn ở đó làm gì, không mau cho xe đi đi. Nếu ả ta không tránh đường, cứ đâm chết nó cho ta”

Chần chừ giây lát, phu xe nói, “Vâng” rồi cho xe phóng nhanh, không màng sống chết của người nữ tử trước mắt mình

Một cơn lốc xoáy không rõ nguồn gốc xuất hiện, khiến cho chú ngựa kéo xe bị mất kiểm soát, giựt đứt dây cương rồi tháo chạy vào trong rừng sâu

Phu xe hét lớn, “Quay lại, đồ súc sinh. Quay lại đây ngay” trước khi hắn cùng với cỗ xe chứa nam nhân mắt diều hâu bị lốc xoáy phá nát, chấm dứt sinh mạng của một tên nô tài hèn mọn

Khó nhọc chui ra từ đống đổ nát, khuôn mặt nam nhân mắt diều hâu hiện lên vẻ sợ hãi không gì có thể so sánh

Ta phải sống! Nhất định ta phải sống!

Chỉ cần ta còn sống, một ngày nào đó, ta nhất định có thể quay về Nguyệt Dạ

Một khi kế hoạch của đại nhân thành công, ta sẽ lại là … là kẻ nắm trong tay binh quyền …

Không… ta không thể chết!!! Ta không thể chết!!!

Gắng sức dùng tứ chi bò lê trên mặt đất, nam nhân mắt diều hâu chợt nhận thấy, phía trước mình xuất hiện một nữ nhân với nụ cười thường trực trên môi nhưng không sao lan tỏa đến được ánh mắt nàng

Hắn thều thào nói, “Là … là … ngươi … ngươi sao…? Thái tử … thái tử đã … đã tha cho … ta một … một mạng rồi … Sao ngươi … lại còn đuổi … cùng giết … tận ta…?”

Tuyết Lăng vui vẻ đáp, “Ngươi chẳng nhẽ chưa bao giờ nghe câu, “Diệt cỏ phải diệt tận gốc” sao? Lãnh Nhu bản chất hiền lành, lúc nào cũng muốn chừa cho người khác một đường lui. Nhưng, ta thì không!”

Nam nhân mắt diều hâu cảm nhận thấy sát ý trong lời nói của Tuyết Lăng liền ra vẻ đáng thương cầu khẩn, “Ta … xin ngươi … Tha cho … cho ta … một mạng … Ta dù sao … dù sao … cũng đâu thể … đâu thể gây hại gì cho thái tử … và Nguyệt Dạ … được … Tha … tha cho … cho ta … đi”

Tuyết Lăng chầm chậm ngồi xuống, đưa tay siết chặt cằm nam nhân mắt diều hâu, “Lời cầu xin của ngươi cũng khá đạt đấy, nhưng tiếc rằng, nó không có tác dụng gì với ta đâu”

Nói đoạn, Tuyết Lăng liền dùng ngón tay xiên thẳng vào mắt hắn ta, móc ra đôi con ngươi đỏ lòm sắc máu

“Á…. Á …”, nam nhân mắt diều hâu than khóc trong đớn đau và bất lực, thứ cảm giác chưa bao giờ hắn ta một lần nếm trải

Nếu có trách thì hãy trách bản thân mình số không tốt. Ai bảo cặp mắt cũng như cách đối xử của ngươi với người khác khiến ta nhớ lại một số kẻ ti tiện trước kia cơ chứ?

Những tiếng hét của nam nhân mắt diều hâu khiến cho Tuyết Lăng cảm thấy có chút đau đầu. Nàng nhẹ nhàng thả đôi con ngươi của hắn ta xuống đất rồi cho bàn tay chưa dính máu của mình của miệng hắn ta, lôi từ trong đó ra chiếc lưỡi màu hồng đang không ngừng ngọ nguậy

“Ư … ư … ư…”

Vứt chiếc lưỡi của nam nhân mắt diều hâu cùng chỗ với đôi con ngươi của hắn, Tuyết Lăng lấy khăn ra lau tay rồi từ từ nói, “Tất cả là tại ngươi. Ai bảo tự dưng hét hò ầm ĩ thế làm gì cơ chứ? Đêm rồi, ngươi có biết gây ồn thế là làm phiền đến mọi người xung quanh không?”

Máu từ mắt, từ mồm của nam nhân mắt diều hâu không ngừng tuôn chảy khiến cho bộ dạng hắn ta lúc này trông thật thảm hại, không hề giống hề với kẻ đã từng sở hữu trong tay quyền lực khiến người người khiếp sợ

Đang phân vân không biết xử lý kẻ trước mắt mình ra sao thì trong đầu Tuyết Lăng vang lên giọng nói hết đỗi thân thương với nàng, “Mẹ … mẹ ơi … con gái cần mẹ … mẹ ơi…”

Ngọc Giai đã xảy ra chuyện!

Suy nghĩ đó khiến cho thú vui trừng phạt nam nhân mắt diều hâu của Tuyết Lăng hoàn toàn tan biến. Nàng triệu hồi Hoàng Điệp rồi ra lệnh, “Em hãy giải quyết chuyện còn lại ở đây cho ta”, không quên căn dặn Hồng Hoa ở lại Nguyệt Dạ cung đề phòng có người đến tìm nàng, rồi nhanh chóng thông qua ngọc lâu, di chuyển đến chỗ của Ngọc Giai xem xem rốt cuộc đã có vấn đề gì với con gái của mình

“Ngọc Giai, chuyện gì đã xảy ra mà con lại … “

---------------------------------------------

Ngọc lâu

Nhìn Nhật Vy bình yên chìm trong giấc ngủ, Ngọc Giai không khỏi tự vấn bản thân mình. Tại sao lúc Nhật Vy dùng thân làm lá chắn cho ta, trong ta lại hiện hữu thứ cảm giác lo sợ, kinh hoàng đến vậy. Trước nay, không giống cô cô Dạ Cơ, ta đâu phải là người mau nước mắt. Thế nhưng, cái khoảnh khắc Nhật Vy bất tỉnh, ta lại rơi lệ một cách vô cùng khó hiểu

Tại sao lại có chuyện đó cơ chứ?

Có lẽ nào …?

Có lẽ nào …?

Tỉnh dậy sau giấc ngủ sâu của mình, Thế Thành dễ dàng cảm nhận thấy tỷ tỷ mình có đôi chút khác biệt. Chàng hỏi, “Tỷ tỷ, tỷ có chuyện gì sao? Trong lúc đệ ngủ đã có biến cố gì xảy ra vậy? Và tại sao Assassin King lại ở trong ngọc lâu thế này?”

Ngọc Giai nhanh chóng kể lại tuần tự mọi việc cho Thế Thành, từ chỗ những kẻ hắc y nhân tấn công mình, đến việc Nhật Vy cứu mạng mình rồi cả chuyện cầu xin mẹ cứu giúp chàng ta, không sót bất kỳ chi tiết nào cả

Thế Thành suy nghĩ giây lát rồi lên tiếng, “Tỷ tỷ, có khi nào, tỷ có tình cảm với Nhật Vy rồi không? Ý đệ là, chàng ta trông cũng khá dễ thương đấy chứ”

Ngọc Giai đáp, “Đệ đệ, đệ có nhầm không vậy? Người trước nay thích những thứ dễ thương là đệ chứ không phải tỷ. Hơn thế nữa, tỷ mới gặp chàng ta một lần, được chàng ta cứu một lần, chẳng nhẽ vì vậy mà tỷ phải có tình cảm với chàng ta? Đệ có thấy ai như vậy chưa?”

Thế Thành nói, “Theo như những gì đệ nghe kể lại thì lý do mẹ thích Khởi Tân là như vậy đấy. Chàng ta cứu mẹ một lần, rồi sau đó …”

Ngọc Giai ngắt lời, “Đệ nói gì thế? Mẹ và Khởi Tân đã ở bên nhau cả một quãng thời gian dài trước khi chuyện đó xảy ra. Thật sự không hiểu đệ nghĩ gì. Còn về chuyện của tỷ, tỷ có cảm giác, việc lần này có liên quan đến cuộc đời trước kia của mình”

“Ý tỷ là …?”

“Ý tỷ là nói đến quãng thời gian trước khi mình được hồi sinh”

“Tại sao tỷ lại nghĩ như thế? Đệ tưởng, khi trọng sinh, tỷ sẽ không lưu giữ lại bất kỳ ký ức nào từ cuộc sống trước mà”

“Đúng vậy. Khi đã thực hiện thuật trọng sinh, Thiên điểu mị hoặc mỹ nhân ngư sẽ quên hết ký ức trước kia và sống một cuộc đời mới. Nhưng đó là trí não. Hay nói đúng hơn, là ký ức thuộc về trí não. Tâm trí con người ta có thể đã quên nhưng trái tim vẫn còn nhớ mãi. Rất có thể, trước kia, ở cuộc đời đã qua của mình, cũng có người vì bảo vệ tỷ mà đã chết. Vậy nên …”

“Vậy nên khi chuyện này lặp lại một lần nữa, cảm xúc của tỷ không còn tuân theo sự điều khiển của lý trí, khiến cho tỷ làm những điều không hề giống với tính cách của mình chút nào. Đệ nói có đúng không?”

Ngọc Giai gật đầu, lặng im không nói

Một giả thuyết hiện lên bên trong Thế Thành khiến chàng ta vô cùng phân vân, “Tỷ tỷ, nếu nói như vậy, có phải chăng, nếu đệ cũng trải qua những việc đã từng xảy đến với mình trước khi được trọng sinh, đệ cũng sẽ có những hành vi mà chính bản thân mình cũng không thể lý giải?”

Ngọc Giai gật đầu không chút đắn đo, “Rất có thể. Không phải chúng ta “tuy hai mà một, tuy một mà hai” ư?”

Thế Thành tiếp, “Tỷ tỷ, nói nãy giờ đệ mới để ý, mẹ chúng ta đâu? Người không về ngọc lâu cùng với tỷ sao?”

Ngọc Giai chưa kịp đáp lời thì từ phía cửa phòng vang lên giọng nói của Khuynh Vũ, phá vỡ cuộc trò chuyện của “hai người” họ

“Có chuyện không ổn với ngũ ca rồi. Hai con đi theo thúc thúc ngay”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.