Ấm Áp Như Xưa

Chương 4: Ánh bình minh




Dùng hết tốc lực phi thân trong không khí, Đán Thần không quên quan sát con đường mình đã đi qua. Chàng quay về phía Tử Vân, mỉm cười nói, “Vân muội, ta nghĩ lần này chúng ta đi đúng đường rồi đó”

Tử Vân đưa mắt nhìn Đán Thần, chầm chậm đáp, “Thần lang, chàng thật sự chắc chứ? Thiếp đã nói là để thiếp tìm đường cho, chàng lại không nghe, cứ một mực …”

“Vân muội, đường đến Vĩ Đồ ta nhớ mà. Nàng chỉ cần đi theo ta, chắc chắn chúng ta sẽ có thể an toàn đến nơi”

“Lần trước chàng cũng nói điều đấy khi chúng ta suýt đi đến Thiên Lang thành”

Đán Thần quay mặt đi hướng khác, giọng nói chợt trở nên có chút khác thường, “Đó là do đường đến Thiên Lang và Vĩ Đồ naz naz nhau đó chứ. Nào phải do ta”

Cũng khó trách Đán Thần. Một đường dẫn lên phía Nam và một đường đưa lối phía Bắc quả thực cũng có một số điểm tương đồng

Tử Vân giọng không chút biểu càm tiếp lời, “Vậy còn lần trước nữa khi chúng ta suýt rơi vào hang ổ gấu tinh, hổ tinh? Và cả lần …”

Không để cho Tử Vân nói hết câu, Đán Thần liền chỉ tay về phía trước, nơi lấp ló ánh lửa của đám lính canh gác thành, “Kia chẳng phải là Vĩ Đồ thành ư? Chỉ cần đi qua cánh rừng này là chúng ta đến nơi. Lần này, chúng ta không lạc nữa rồi nhé”

Tử Vân không nói gì mà chỉ gật đầu, trong lòng thầm nghĩ. Lạc đã 5, 6 lần rồi, làm sao có thể lạc được nữa cơ chứ? Lần sau ta không để cho Thần lang dẫn đường đâu, cảm giác phương hướng của chàng … không được tốt cho lắm

“Ngươi đến rồi sao? Ta đợi ngươi ở đây đã lâu lắm rồi đó”

Trong bóng tối chợt vang lên thứ thanh âm quỷ quái khiến cho Tử Vân và Đán Thần định thân, đứng sát vào nhau, đảo mắt quan sát bốn phương tám hướng xung quanh mình

Tử Vân lạnh lùng nói lớn, “Ngươi là ai?”

Giọng nói quỷ quyệt lại chậm rãi vang lên, “Thế nào? Mới có một thời gian không gặp, ngươi đã quên tiếng nói của ta rồi ư, biểu tỷ?”

Nghe đến đây, sắc mặt Tử Vân trở nên trắng bạch, thân thể nàng không ngừng run rẩy. Đán Thần thấy thế liền tuốt kiếm, giơ về phía trước, giọng đe dọa, “Là kẻ nào giả thần giả quỷ? Còn không mau hiện thân?”, rồi nói với Tử Vân, “Vân muội, nàng có chuyện gì vậy? Kẻ đó vừa gọi nàng là biểu tỷ, nàng có quan hệ gì với hắn ư?”

Tử Vân ấp úng lên tiếng, “Muội … muội …”

Ở trong bóng tối quan sát hai người Tử Vân, Đán Thần, kẻ vừa cất lời cười lớn, “Ha ha … Biểu tỷ, tỷ đừng nói với đệ, tỷ và tên pháp sư này là … là tình nhân đấy nhé… Ha ha… Biểu tỷ, tỷ quả thật không hề tầm thường … không hề tầm thường … Đệ cứ tưởng, gu của biểu tỷ phải là những bậc trung niên râu ria xồm xoàm, phong trần sương gió … chứ không phải là kẻ mặt mũi trắng trẻo như thế kia … Biểu tỷ, tỷ chẳng nhẽ đã quên phụ thân đệ rồi sao?”

Đôi mắt Tử Vân mở to nhìn về mọi phía, khuôn mặt dù cho cố tỏ vẻ lạnh lùng thì cũng không che dấu được sự sợ hãi đang ngập tràn tâm can nàng, “Ngươi … ngươi câm mồm. Có giỏi thì ra đây … ra đây ta và ngươi quyết chiến một trận. Tử Vân ta … ta không sợ ngươi… Không hề sợ ngươi…”

“Biểu tỷ, trước đây, chính tỷ đã cướp mất những điều quý giá nhất của đệ. Vậy giờ, điều duy nhất đệ có thể làm, chẳng phải là đáp lễ ư?”

Lời vừa dứt, một bóng đen lao thẳng về phía Đán Thần, người lúc này đang mất cảnh giác vì lo lắng cho Tử Vân. Trước sự tấn công bất ngờ đó, Đán Thần hoàn toàn không kịp phòng thủ, thân thể chàng bay mạnh về phía sau khiến chàng thổ huyết, không còn chút lực chiến đấu

Tử Vân hét lớn, “Thần lang” rồi toan chạy về phía chàng nhưng trước khi kịp làm điều đó, toàn thân nàng đã bị những sợi chỉ trắng trói lấy khiến nàng lực bất tòng tâm

Đán Thần cố gắng gượng dậy, đưa mắt nhìn kẻ vừa ra tay tấn công. Chàng ta là một thanh niên có khuôn mặt dữ tợn với vết sẹo kéo dài dưới cằm, thân hình to lớn, vạm vỡ với độc nhất cánh tay phải. Dùng chút tàn lực của mình, Đán Thần chĩa kiếm về phía nam nhân cụt tay, “Ngươi … thả Vân muội ra ngay … Nếu không…”

Nam nhân cụt tay quay về phía Đán Thần, giọng nói pha chút khinh thường, “Nếu không thì sao? Ngươi có thể làm gì ta? Nằm yên một chỗ đi, ta rồi sẽ từ từ tra tấn ngươi, cho ả tiện tì này được tận mắt nhìn thấy tình lang mình bị hành hạ đến chết. Nghĩ đến cảnh đó thôi mà ta đã cảm thấy thật sự vui vẻ, quá mức vui vẻ rồi … Ha ha …”

Tử Vân chầm chậm nói, “Ngươi nghĩ ta sẽ dễ dàng chịu thua, để cho ngươi thích làm gì thì làm ư? Ngươi nhầm rồi”

Nói đến đây, toàn bộ sợi chỉ trắng bao bọc lấy cơ thể Tử Vân bị nàng dùng yêu khí xé rách. Không chút chần chừ, nàng liền bay về phía Đán Thần, đứng chắn phía trước chàng, “Ngươi đã quá coi thường ta rồi đấy, Tử Tề ak”

Tử Tề nhếch mép nói, giơ tay phải về phía Tử Vân, “Ta nhẽ ra sẽ vỗ tay khen ngợi tài năng của ngươi. Nhưng, ngươi biết đấy”

Suy nghĩ giây lát, Tử Vân lạnh lùng đáp, “Tử Tề, chuyện Vĩ Đồ quốc xuất hiện bảo vật, tất cả chỉ là mưu kế của ngươi có phải không?”

Tử Tề nói, “Biểu tỷ, tỷ thật thông minh. Chẳng trách năm đó phụ thân đệ lại hết lòng yêu thương tỷ. Tỷ tỷ, chuyện ngày xưa, tỷ còn nhớ chứ?”

Tử Vân tiếp, “Tử Tề, làm sao ngươi biết được, Tử Vân ta sẽ xuất hiện tại Vĩ Đồ mà nghĩ ra mưu kế đó?” Bao năm nay ta cùng với Thần lang cư trú chủ yếu tại ngọc lâu, chỉ những khi có nhiệm vụ, ta mới cùng chàng rời đi. Tin tức của ta trên giang hồ cũng không còn nhiều như ngày trước, thậm chí, còn xuất hiện tin đồn ta đã chết. Nếu đã như vậy, tại sao Tử Tề có thể biết chắc rằng ta sẽ đi đến Vĩ Đồ quốc mà bày kế chứ?

Cười vang hai tiếng, Tử Tề đáp, “Biểu tỷ, bao năm không gặp, tỷ lãng quên nhiều chuyện quá. Năm đó, khi phụ thân đệ mang tỷ về nuôi dưỡng, người đã bảo tỷ truyền yêu khí của mình vào viên trân châu gia truyền của dòng họ ta. Viên trân châu đó sẽ giúp định vị tất cả chủ nhân yêu khí có trong nó chừng nào người đó còn sống. Vậy nên, trước những tin đồn tỷ đã chết, đệ nào có tin. Chỉ có điều, đệ không biết được tỷ đang ở đâu. Điều này chỉ có thể trách phạm vị hoạt động nhỏ hẹp của viên trân châu đó mà thôi”. Nói đến đây, Tử Tề thè lưỡi của mình ra, cho Tử Vân nhìn thấy trên đấy viên trân châu bé nhỏ mà nàng từng gặp một lần khi còn thơ ấu, rồi tiếp, “Biểu tỷ, bao năm qua, đệ không ngừng cho thân tín dùng trân châu kiếm tìm tỷ, rốt cuộc, hôm nay, chúng ta đã được sum vầy. Biểu tỷ, tỷ không mừng sao?”

Kiềm chế những cơn sóng đang không ngừng sục sôi trong tâm khảm, Tử Vân lạnh lùng nói, “Mừng ư? Tử Tề, ngươi nghĩ ta sẽ mừng khi gặp lại ngươi ư? Đúng, có một số chuyện ta không còn ghi nhớ nhưng điều đó không có nghĩa là ta đã lãng quên tất cả những tháng ngày trước kia khi ta sống tại nhà ngươi. Tử Tề, ngươi và tất cả thân nhân của ngươi đối xử với ta không khác nào con chó. Các ngươi lăng mạ, sỉ nhục, hành hạ, đánh đập ta bất cứ khi nào các ngươi muốn, bằng mọi cách thức các ngươi thích. Cả gia đình ngươi xem ta khác chi một món đồ chơi chứ không còn là một con người có cảm xúc, có suy nghĩ. Nếu không bởi những tháng ngày địa ngục đó, ta làm sao có thể trở thành một sát thủ vô tình như bây giờ? Trở thành một người con gái với gương mặt băng giá không chút biểu cảm? Tất cả là do ngươi! Là do các ngươi!!!”

“Là do ta ư? Tử Vân, chính ngươi mới là kẻ phá vỡ hạnh phúc gia đình ta. Từ khi có ngươi, cha ta không còn để ý đến anh em chúng ta như ngày xưa nữa. Trong mắt ông chỉ có ngươi, một mình ngươi mà thôi. Mẹ ta mất sớm, cha ta là tất cả những gì chúng ta có. Thế nhưng, ngươi, chính ngươi lại cướp mất ông ấy, cướp đi chút hơi ấm còn sót lại của bọn ta. Thử hỏi, làm sao chúng ta có thể không hành hạ, không lăng mạ ngươi cho được cơ chứ?”

“Tử Tề, ngươi nói rằng, cha ngươi yêu quý ta, trong mắt ông ấy chỉ có mình ta ư? Chính ngươi cũng biết đó không phải là sự thật, không hề là sự thật. Chính mắt ngươi đã chứng kiến … đã chứng kiến …”. Nói đoạn, thân thể Tử Vân lại run rẩy không thôi, trong ánh mắt nàng là bóng đêm sâu thẳm, là sự sợ hãi không có điểm dừng. Nhớ tới Đán Thần còn đang chịu nguy hiểm, nàng nắm chặt tay thành quyền rồi tiếp, “Chính ngươi đã chứng kiến ông ta … ông ta lẻn vào phòng ta, với mưu đồ chiếm đoạt thân xác ta. Nếu đêm ấy ta không nhanh chân chạy thoát, chuyện gì sẽ xảy đến với ta cơ chứ? Tề, ngươi nói xem, đó là tình cảm mà ta muốn có, là sự thương yêu ta hằng khao khát ư?”

Nằm ở phía sau, nghe được những lời Tử Vân nói, Đán Thần không khỏi cảm thấy tâm gan quặn thắt đớn đau từng đợt. Tử Vân, tuy ta lờ mờ đoán được nàng có một quá khứ không mấy vui vẻ nhưng ta không thể ngờ rằng, nàng đã phải trải qua sự đớn đau dường ấy. Là một đứa trẻ, bị người đàn ông mình luôn coi là cha phản bội, suýt nữa bị chiếm đoạt, cảm giác ấy nó kinh khủng đến thế nào cơ chứ?”

Tử Tề chỉ thẳng cánh tay còn sót lại của hắn về phía Tử Vân quát, “Là ngươi. Là đồ tiện tì ngươi đã dụ dỗ ông. Nếu không, làm sao cha ta có thể gây nên thứ tội ác kinh tởm thế chứ? Tất cả là do ngươi, đồ đĩ. Là do ngươi! Cái chết của cha ta cũng chính do ngươi gây nên. Tử Vân, là ngươi đã phá nát gia đình ta. Tử Tề ta dù có chết cũng nhất định không tha thứ cho ngươi! Nhất định không!”

“Chết? Ta nhớ, lúc ta rời đi, cha ngươi vẫn còn đang sống cơ mà. Yêu lực ta lúc ấy chỉ đủ để giúp ta chạy trốn, há có thể sát hại cha ngươi. Tử Tề, trong chuyện này còn có hiểu lầm gì không?”

“Hiểu lầm ư? Tử Vân, còn có hiểu lầm gì nữa khi chính mắt ta chứng kiến cơ chứ? Đêm đó, cái đêm cuối cùng ngươi ở nhà chúng ta, cái đêm định mệnh cả đời này ta luôn khắc ghi trong lòng, sau khi ngươi dùng phép tẩu thoát, cha ta dường như phát điên, không còn kiểm soát được hành vi của mình nữa. Pháp lực của ông không ngừng phát tán trong không gian, phá tan hết thẩy mọi thứ, bao gồm cả cánh tay trái của ta. Khi ông lấy lại được ý thức của mình cũng là lúc cơ thể ông đạt đến cực hạn, từ từ hóa thành tro bụi rồi phát tán vào trong không khí. Mọi chuyện qua đi, anh em ta liền đến bên ta, dùng mọi biện pháp có thể dùng để duy trì sinh mạng ta rồi sau đó tất cả cùng nhau nhanh chóng rời đi. Tử Vân, thử hỏi, đó không phải do ngươi thì còn có thể do ai vào đây nữa?”

“Ngươi nói là, các anh em ngươi đã đưa ngươi rời khỏi chốn cũ? Tử Tề, hôm nay, ngươi không đến một mình ư?”

Tử Tề cười nhạt lên tiếng, “Đáng tiếc hôm nay chỉ có mình ta với ngươi thôi, Tử Vân ạk. Nhưng, như vậy cũng đã quá đủ để kết liễu tính mạng bẩn thỉu của ngươi rồi”. Tử Tề vừa dứt lời, xung quanh Tử Vân và Đán Thần xuất hiện một đống tiểu yêu gươm giáo đầy mình, sắc mặt đằng đằng sát khí

Tử Vân nhẹ giọng nói, “Tử Tề, ngươi nghĩ rằng, chỉ với đám tiểu yêu này có thể sát hại ta ư? Ngươi cũng quá coi thường người biểu tỷ này rồi đấy! Huyết chỉ khúc”

Những chiếc kim nhọn kéo theo những sợi huyết chỉ bay ra từ tay áo Tử Vân, cuốn chặt lấy tất cả đất đá, cành cây xung quanh nàng rồi ném mạnh về phía đám lâu la của Tử Tề. Đòn tấn công bất ngờ của Tử Vân đã tiêu diệt một số lượng lớn quân thù, khiến cho sắc mặt Tử Tề không khỏi có chút biến dạng

Hắn nói, “Biểu tỷ quả không tầm thường, không hổ danh “sát thủ vô tình” nổi tiếng giang hồ. Biểu đệ ta làm sao dám coi khinh năng lực của tỷ, xét cho cùng, tỷ cũng đâu phải một nhện yêu thông thường, không phải ư?”

Nói xong câu, Tử Tề liền dùng chỉ trắng thu hết vũ khí của những tiểu yêu đã chết dưới đòn công của Tử Vân, hình thành một cái kén sắc nhọn, tủa tủa nào đao nào kiếm, thẳng tiến hướng Tử Vân

Toàn bộ 8 cánh tay của Tử Vân xuất hiện. Đối mặt với kén đao của Tử Tề, Tử Vân liền dùng “Thiên la địa võng” chế ngự, nhốt cái kén đó vào ngay trong mạng nhện của mình, khiến nó đứng im bất động. Kim và huyết chỉ của nàng nhân cơ hội đó tấn công tứ phía, làm cho kén đao của Từ Tề nhanh chóng bị phá hủy

Tất cả số vũ khí được chỉ của Tử Tề bao lấy bay tán loạn khắp nơi, đả thương số tiểu yêu còn ít ỏi sót lại từ đòn công ban nãy của Tử Vân. Tử Vân thấy vậy liền dùng huyết chỉ tạo nên một lá chắn che chở lấy nàng và một Đán Thần không còn sức chiến đấu

Khi tất cả nguy hiểm những tưởng cũng đã quá đi thì bên tai Tử Vân vang lên giọng nói ám ảnh nàng từ thuở ấu thơ, “Biểu tỷ, tỷ nhìn đi đâu đấy? Đệ ở đây cơ mà”

“Bụp”

Tử Tề dùng toàn lực của mình đấm thẳng vào bụng Tử Vân, khiến thân thể nàng hình thành một đường cong trên không trung rồi rơi nhanh xuống đất. Tử Tề cười lớn khi trông thấy tình hình khốn khổ của Tử Vân. Nhưng nụ cười đó ngay lập tức tắt lịm khi hắn nhận ra, cơ thể mình đã không thể cử động

“Tử Vân, ngươi … ngươi đã làm … làm gì … ta?”, Tử Tề khó nhọc nói

Tử Vân lồm cồm bò dậy khỏi mặt đất, đưa ánh mắt lạnh lùng của mình quét về phía Tử Tề rồi chầm chậm đáp, “Tử Tề, ngươi không nhận ra sao? Ngươi đã nằm gọn trong mạng nhện của ta rồi”

Xung quanh Tử Tề hiện lên những sợi chỉ đỏ tựa máu, quấn chặt lấy cơ thể to lớn, vạm vỡ của hắn. Mọi cử động dù là nhỏ nhất đều bị khống chế bởi thứ chỉ mảnh mai nhưng cũng vô cùng mạnh mẽ của Tử Vân, thứ chỉ có khả năng chia gọn cơ thể hắn thành từng khúc thịt

Tử Vân cất bước đi về phía Đán Thần, thong thả nhả từng lời, “Ta khuyên ngươi đừng nên cử động mạnh quá. Huyết chỉ của ta không phải chỉ để làm cảnh đâu”

Tử Tề hét lớn, “Tử Vân, Tử Tề ta không đời nào bị ngươi đánh bại, không đời nào, không đời nào. Ta quyết phải giết chết ngươi, phải giết chết ngươi và cả tên tình lang khốn kiếp của ngươi nữa. Ta nhất định phải khiến ngươi … phải khiến ngươi đau khổ tưởng chừng muốn chết đi để được giải thoát. Ta … nhất định … phải làm được … điều đó”

Dứt lời, Tử Tề dùng răng cắn chặt lấy viên trân châu gia truyền của mình, thứ vẫn luôn được cất giấu bên trong miệng hắn từ khi biết được tung tích của Tử Vân, thứ chân trâu chưa đựng yêu khí biết bao đời nhện yêu

Toàn bộ yêu khí tích tụ bấy lâu bỗng mất đi vật chứa liền thâm nhập vào cơ thể to lớn của Tử Tề, khiến cho hắn trở thành một đại yêu quái trong tích tắc. Tử Tề nhẹ lắc mình, làm cho số huyết chỉ của Tử Vân đứt thành từng đoạn nhỏ đồng thời thổi bay nàng về phía xa

Hành động bất ngờ này của Từ Tề khiến cho Tử Vân không hề phòng ngự, thân thể nàng phải lãnh chịu một lực công kích vô cùng lớn. Tử Vân cố hết sức ngồi dậy, khó nhọc cất lời, “Tử Tề, ngươi điên rồi. Số yêu khí có trong trân châu có thể giúp tăng cường sức mạnh cho ngươi. Nhưng thân xác ngươi không thể chứa đựng lượng yêu khí khổng lồ như vậy, việc làm này của ngươi chẳng khác nào tự sát cả. Tử Tề, ngươi hận ta đến vậy sao? Hận ta đến mức cả sinh mạng mình cũng không cần ư?”

Tử Tề chầm chậm đi từng bước về phía Tử Vân, trên khuôn mặt nổi lên từng mạch máu thâm đen, to lớn, khiến cho dung nhan hắn càng trở nên đáng sợ, càng trở nên hung dữ

Tử Tề đưa tay phải lên chạm vào vết sẹo dài dưới cằm mình rồi nói, “Tử Vân, ngươi nhìn thấy vết sẹo này chứ? Nhiều năm về trước, có một con tiểu lôi tinh dám cả gan gây nên thương tổn này cho ta. Và ngươi có biết, kết cục của nó là gì không? Ta đã hủy hoại một nửa khuôn mặt nó và nếu như nó không nhanh chân, cái giá nó phải trả còn đắt hơn nhiều. Tử Vân, ngươi thấy đấy, ta không bao giờ tha thứ cho bất cứ kẻ nào làm tổn thương ta. Vậy, Tử Vân, ngươi nghĩ ta sẽ tha cho ngươi ư? Ta sống đến giờ phút này là vì một mục đích duy nhất, đem trả ngươi tất cả đớn đau mà ngươi đã mang cho ta. Để làm được điều đó, ta có thể hy sinh tất cả mọi thứ, kể cả là sinh mạng mình!”

Tử Tề càng tiến gần đến mình, Tử Vân lại càng cảm thấy uy áp của số yêu khí đáng sợ kia đè nặng lên thân thể, khiến cho từng ngụm máu tươi không ngừng tuôn trào khỏi đôi môi nàng, “Tử Tề, ngươi … sao ngươi không nhận ra … nhận ra, ta cũng chỉ là một nạn nhân … một nạn nhân của cha ngươi thôi… Tử Tề … ta…”

Tử Tề quát lớn, “Câm mồm! Sao thứ tiện tì như ngươi dám đổ tội cho cha ta. Tất cả là do ngươi. Là do ngươi!!!”

Nằm ở phía xa, Đán Thần nhận thấy Tử Tề sắp sửa mất kiềm chế, có thể ra tay sát hại Tử Vân bất kỳ lúc nào. Không, ta không cho phép. Không ai có thể làm thương tổn nàng. Không ai cả. Đán Thần ta từ bỏ sư môn, giã từ sư phụ cùng chúng sư muội, sư đệ là vì muốn được ở bên Tử Vân. Không ai có quyền cướp đi cuộc sống của ta với nàng. Không. Không thể được!!!

Đưa chân đạp mạnh vào bụng Tử Vân, Tử Tề cười nhạt, “Tiện tì, đợi phế bỏ tứ chỉ ngươi xong, ta sẽ ra tay hành hạ tình lang của ngươi, bắt ngươi phải chứng kiến cảnh đấy mà không sao ngăn cản. Ôi, nghĩ đến chuyện đó thôi mà ta đã cảm thấy vô cùng vui vẻ rồi. Ngươi có thấy vậy không, Tử Vân?”

Lấy tay lau đi vết máu nơi khóe miệng, Tử Vân nói, “Ta cấm ngươi đụng tay đến chàng. Ta cấm ngươi!!!”

Tử Tề nhếch miệng đáp, “Ngươi có tư cách để ngăn cấm ta sao?”

Dứt lời, trên tay Tử Tề xuất hiện một thanh đao khổng lồ được kết từ tơ nhện, không chút thương tiếc chém mạnh xuống thân thể xinh đẹp của Tử Vân. Đối diện với thanh đao ấy, Tử Vân không hề sợ hãi mở to mắt trừng trừng đối diện với kẻ định cướp đi sinh mạng mình

Đúng vào lúc thanh đao của Tử Tề sắp tước đi đôi tay thanh mảnh của Tử Vân thì phía sau hai ngươi vang lên tiếng hét lớn kèm theo đó là chùm tia sáng màu vàng chói lóa, “DỪNG TAY”

Chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì Tử Tề đã cảm nhận được một vết chém vô cùng sắc bén trên cơ thể mình khiến cho hắn theo bản năng thoái lui, lo lắng đứng một bên quan sát

Ánh sáng tan đi, trước mặt Tử Tề xuất hiện một nam nhân dung nhan thanh tú với làn da vàng kim, mái tóc óng ả mang sắc nắng mặt trời. Thân thể chàng thon dài, được ấp ủ phía sau lớp y phục mang màu xám tro, làm tôn lên vẻ đẹp trời phú của chàng. Nhưng, đó chưa phải tất cả. Điều khiến cho Tử Tề kinh ngạc không thôi, chính là đôi cánh tay chàng. Lúc này đây, đó không còn là cánh tay bằng da bằng thịt giống như bao người khác mà là đôi trường kiếm màu vàng sắc bén, thứ vũ khí bất kỳ ai trên thế gian này đều ao ước nhưng chẳng thể sở hữu

Tử Tể chỉ tay về phía Đán Thần, nghi hoặc nói, “Pháp sư … chuyện gì đã xảy ra với ngươi? Tại sao cánh tay ngươi giờ đã trở thành trường kiếm? Rốt cuộc ngươi là ai?”

Nhìn người nam nhân đứng chắn trước mình, Tử Vân cảm thấy trong lòng dâng lên nhiều cảm xúc khác nhau. Chàng lại cứu ta, lại một lần nữa cứu nguy cho ta. Năm xưa cũng vậy, giờ đây cũng thế. Cứ mỗi lần ta lâm vào hiểm nguy đều có chàng đưa lưng ra gánh vác. Tử Vân ta liệu có xứng đáng với tình yêu của chàng hay không?

Bỏ ngoài tai những câu hỏi của Từ Tề, Đán Thần quay người về phía Tử Vân, chầm chậm lên tiếng, “Vân muội, tuy ta không biết chuyện gì đang diễn ra, nhưng ta chắc chắn một điều. Ta và nàng sẽ cùng trở về ngọc lâu, sẽ gặp lại Tử Y, gặp lại chủ nhân, gặp lại tất cả mọi người. Ta biết, nàng sẽ nghĩ rằng, bản thân mình liên lụy ta, nhưng nàng đừng quên, trước đây, nàng cũng đã cứu mạng ta đâu chỉ một lần. Vân muội, đợi ta!”

Thấy bản thân mình không được chú ý, Tử Tề hét lớn, “Tên nhân loại kia, tưởng rằng bản thân có chút tà thuật là có thể giải cứu cho con tiện tì đó khỏi hiểm nguy ư? Ngươi nhầm rồi. Hôm nay, nơi đây sẽ là mồ chôn của cả hai ngươi”

Đán Thần chĩa cánh tay giờ đã là một thanh trường kiếm về phía Tử Tề, lạnh lùng đáp, “Điều đó còn chưa chắc”

Tử Tề không chút chậm trễ phi thân về phía Đán Thần, dùng tơ điều khiển đao khổng lồ chém thẳng về phía ngực chàng. Đán Thần liền lấy tay phải đỡ đao của Tử Tề rồi đưa tay trái tấn công vào bụng hắn. Tử Tề kết tơ thành một lá chắn chế ngự tay trái Đán Thần khiến cho chàng bị chế ngự, không thể dễ dàng cử động

Tử Tề cười lớn, “Ngươi chết đi” rồi tụ yêu lực của mình lại thành một quả cầu, ném mạnh vào giữa người Đán Thần, gây nên một vụ nổ lớn

Tử Vân sợ hãi hét, “Thần lang”

Khói bụi tan đi, trước mặt Tử Tề vẫn là một Đán Thần da vàng đậm, tóc vàng kim, không mảy may một chút thương tổn

Tử Tề lắp bắp nói, “Không thể nào…”

Đán Thần cho tay vào trong ngực áo, lấy ra sợi dây chuyền mặt tròn, trên có khắc mũi tên với 4 ký tự đông tây nam bắc, giờ đây đã vụn nát, “Sư muội, xin thứ lỗi cho ta. Món quà muội tặng ta không còn có thể gìn giữ như xưa được nữa rồi” rồi nói với Tử Tề, “Trận hôm nay, ta quyết không thể thua”

Cùng lúc đấy, tại Thiên Lang thành, trong một căn phòng trọ giá tầm trung, nữ nhân với đôi mắt không ngừng kiếm tìm, chợt thấy chiếc vòng trên tay trái mình phát sáng. Không tin vào mắt mình được nữa, nàng chẳng nói chẳng rằng chạy nhanh sang gõ cửa phòng bên cạnh, nơi nam tử có khuôn mặt trẻ thơ đang nằm nghỉ

“Sư đệ, đệ ra đây đi. Tỷ có chuyện gấp cần nói”

Độ chừng 5 phút sau, cánh cửa gỗ trước mặt nàng được hé mở, làm lộ diện một nam nhân đầu tóc rồi bù, mặt mũi mệt mỏi, y phục xộc xệch

Nam tử trẻ con vừa ngáp vừa nói, “Sư tỷ, có chuyện gì không để đến sáng mai được sao? Đêm đã khuya rồi, tỷ không để cho đệ ngủ ngon được sao?”

Không để ý đến sự giận dỗi trong lời nói của nam tử trẻ con, nữ nhân vội vã cất tiếng, “Đán Thanh, chúng ta … chúng ta … ngay đêm nay phải rời khỏi Thiên Lang. Ta có … có tin tức của đại sư huynh rồi”

Đồng thời, tại hang động tối tăm như mực ở địa phương thanh vắng, một nữ tử trung niên đang ngồi im thiền định, chợt mở to mắt ngọc khi cảm nhận thấy nguồn sức mạnh to lớn trong không khí

Nhìn về phía xa xăm, bà nhè nhẹ lên tiếng, trong giọng nói giấu không nổi sự vỡ ào của muôn ngàn cảm xúc. Là lo lắng, là nhẹ nhõm, là sợ hãi, là tức giận và là cả một thứ xúc cảm không thể gọi tên

“Thần nhi, là con đó ư?”

----------------------------------------------

Nhìn đám hắc y nhân bất động nằm trong phòng, Ngọc Giai không khỏi nhếch môi cười, “Chỉ có tí chút năng lực cũng đòi đến lấy mạng ta ư? Quả thực không biết trời cao đất dày”

Dứt lời, Ngọc Giai nhẹ vỗ đôi cánh trắng tựa tuyết mùa đông, toan li khai chốn ngập tràn thứ chất lỏng màu đỏ tanh tưởi, thứ chất lỏng đã quá quen thuộc từ khi nàng sinh ra trên cõi đời này … một lần nữa

Ta cũng nên đi xem thử Phụng Nhan, Tử Y có gặp chuyện gì không mới được. Dù sao khi Tử Y đánh mất lý trí của mình, nàng ta cũng trở nên … có chút khát máu …

Chợt, lẩn khuất trong đám thi thể sau lưng Ngọc Giai lóe lên tia sáng sắc bén của thứ vũ khí chết người. Con yêu quái kia, hôm nay, dẫu có chết, ta cũng quyết kéo theo ngươi xuống mồ…

Tên hắc y nhân còn thoi thóp hơi thở cuối cũng những tưởng điều hắn làm hoàn toàn bất ngờ, Ngọc Giai không hề hay biết. Nhưng, tất cả điều đó thoát sao được cặp mắt hồng xinh đẹp của nàng?

Đúng là không tự biết lượng sức mình. Ta tha cho ngươi một mạng, ngươi lại cứ muốn đâm đầu vào chỗ chết. Nếu đã như vậy, đừng trách Ngọc Giai ta vô tình…

Hắc y nhân dùng tàn lực còn sót lại trong cơ thể mình, cầm kiếm đâm thẳng về phía tấm lưng trắng trẻo của Ngọc Giai. Hắn tưởng rằng sẽ được thấy nàng quỵ ngã, sẽ được thấy nàng chịu thương tổn mà không để ý rằng, mái tóc xanh mượt của nàng tựa lúc nào đã trải dài xuống đất, bao quanh thân thể hắn

Đúng lúc thanh đao của hắc y nhân chỉ còn cách Ngọc Giai độ chừng vài cm thì bên tai nàng chợt vang lên thanh âm nam tử có phần lạ lẫm, “Cẩn thận”

“Phập”

Thanh kiếm của hắc y nhân quả thực đã đâm trúng vào yêu quái, nhưng đó lại không phải là Ngọc Giai!

Quay đầu lại, phía trước nàng giờ đây có thêm một nam tử đeo kính với khuôn mặt trẻ thơ, y phục lạ lùng với phần tay áo rộng dài chạm đất, trong khi phần thân lại bó sát vào người

Assassin King! Là ngươi! Ngươi xuất hiện ở đây từ giờ phút nào mà ngay cả ta cũng không nhận thấy?

Ngọc Giai ngay lập tức dùng mái tóc dài kết liễu sinh mạng còn thoi thóp của hắc y nhân rồi dùng tay đặt cơ thể bị rút cạn sức lực của Assassin King, yêu quái nàng và Thế Thành giải cứu trong trận đấu vừa qua, nằm lên chiếc đuôi bóng mượt của mình

Assassin King thấy Ngọc Giai không chịu chút thương tổn nào hết liền gượng mỉm cười, khiến cho máu không ngừng tuôn chảy trên khóe môi, “Ân công … người … người… không sao. Vậy là … tốt … tốt rồi...”

Ngọc Giai đáp, “Đồ khờ. Ta chẳng phải đã bảo ngươi rời khỏi chốn này rồi sao? Ngươi không hề hợp với chiến đấu. Nếu không, sao ngươi không nhận ra rằng, ta hoàn toàn có thể chống đỡ đòn đánh lén vừa rồi cơ chứ? Ai khiến ngươi mạo hiểm tính mạng vì ta?”

Assassin King khó nhọc tiếp, “Ân công … nói đúng … Ta khờ … khờ lắm … Ta không phù hợp với chiến đấu… Mỗi lần xông trận, ta đều ngã … Đòn công của ta hiếm khi công kích đúng đối thủ … Nhưng ân công … người biết chuyện gì nực cười nhất không … Đó là, lần duy nhất ta chạy mà không vấp ngã … lại là thời khắc cuối cùng … của ta trên thế gian này … Người nói xem, đó chẳng phải là nực cười lắm sao?”

Ngọc Giai bỗng cảm thấy ngực mình nhói đau, tựa như có điều gì đó vụn vỡ bên trong tâm khảm của nàng vậy, “Assassin King, ngươi không được chết … Ngươi tuyệt đối không được chết … Ta … ta còn chưa biết tên ngươi … sao ngươi có thể chết được …”

Cố chút tàn lực đưa tay áo lên chạm vào bờ má Ngọc Giai, Assassin King chầm chậm nói, “Ân công … tên ta … tên ta là … là Nhật Vy…”

Dứt lời, cánh tay còn cách bờ má Ngọc Giai một đoạn ngắn chợt buông thõng xuống dưới, đôi mắt chàng nhắm nghiền, đôi môi chàng khẽ khép. Lúc này đây, chàng trông không khác nào nàng công chúa ngủ say trong rừng thẳm, đợi chờ chàng hoàng tử định mệnh của đời mình xuất hiện

Ngọc Giai thấy thế liền nói lớn, “Nhật Vy … Nhật Vy …” rồi không chút đắn đo truyền tâm niệm cho Tuyết Lăng, “Mẹ … mẹ ơi … con gái cần mẹ … mẹ ơi…”

Cảm nhận được sự khác thường trong giọng nói của Ngọc Giai, Tuyết Lăng nhanh chóng hiện thân đến bên cạnh con gái mình, “Ngọc Giai, chuyện gì đã xảy ra mà con lại … “

Giang đôi tay trắng muốt ôm chặt Tuyết Lăng vào lòng, Ngọc Giai nức nở, “Mẹ … mẹ hãy cứu lấy Nhật Vy … Cứu lấy Nhật Vy …”

Tuyết Lăng vỗ về Ngọc Giai, nhẹ nhàng hỏi, “Từ từ đã nào. Con gái của ta, trước tiên con phải nói cho ta biết, Nhật Vy là ai đã chứ?”

Ngọc Giai chỉ tay về phía Assassin King đang nằm im trong vũng máu rồi tiếp, “Mẹ, con biết bảo mẹ thu nhận một kẻ lạ vào ngọc lâu là chuyện không đúng. Nhưng … chàng ta … chàng ta vì con, vì cứu con mà trở nên như vậy … Mẹ có thể …”

Với tình trạng hiện giờ của Nhật Vy, chỉ có ở trong ngọc lâu mới có thể giữ lại sinh mạng của chàng ta. Nhưng, không có sự cho phép của mẹ, ta hay bất cứ ai cũng không thể mang theo người hay vật gì trở về ngọc lâu được cả. Do vậy, việc đầu tiên cần làm là nhận được sự đồng ý của mẹ

Tuyết Lăng đưa tay ra hiệu Ngọc Giai dừng lời rồi truyền âm, triệu hồi Khuynh Vũ. Chưa đầy chục giây qua đi, bên cạnh nàng xuất hiện một nam nhân tuấn tú với vẻ ngoài thư sinh, khoác lên mình lớp y phục màu xanh lá

Khuynh Vũ nói, “Chủ nhân, người có việc gì cần đến tiểu sinh vậy?”

Tuyết Lăng lên tiếng, “Ngươi hãy dùng đọc tâm thuật, kiểm tra xem tên yêu quái kia có thực lòng thực dạ mạo hiểm sinh mạng cứu lấy Ngọc Giai hay không? Hay là còn ẩn chứa mưu đồ nào khác?”

Khuynh Vũ gật đầu rồi bước về phía Nhật Vy đang bất tỉnh nhân sự. Chàng đặt tay lên trán Nhật Vy, tập trung toàn bộ khả năng bẩm sinh của mình, điều tra mọi ngóc ngách trong tâm trí Nhật Vy

Từng giọt mồ hôi khẽ chảy trên khuôn mặt thư sinh trắng trẻo của Khuynh Vũ cho thấy rằng, việc này tiêu tốn không ít sức lực của chàng

Độ chừng vài phút sau, Khuynh Vũ rời tay khỏi trán Nhật Vy, quay người nói với Tuyết Lăng, “Chủ nhân, nam nhân này quả thực không hề có mưu đồ bất chính nào với Ngọc Giai hết. Việc lần này chàng ta làm hoàn toàn xuất phát từ sự biết ơn của tiểu thư mà thôi. Tuy nhiên, …”

Tuyết Lăng nhíu mày, “Tuy nhiên sao?”

Đưa tay lên lau mồ hôi, Khuynh Vũ tiếp, “Tuy nhiên trong quá khứ của chàng ta luôn luôn xuất hiện một hình ảnh nữ nhân, người dù cố gắng đến thế nào tiểu sinh cũng không thể thấy được dung nhan. Tuy vậy, chuyện này không ảnh hưởng gì đến tấm lòng của chàng ta dành cho Ngọc Giai nên tiểu sinh thiết nghĩ, mang chàng ta về ngọc lâu sẽ không gây nên những chuyện đáng tiếc nào cả”

Suy nghĩ giây lát, Tuyết Lăng gật đầu rồi cất lời, “Ngọc Giai, Khuynh Vũ, hai người mang nam nhân Nhật Vy này hồi ngọc lâu, bảo Dạ Nguyệt chữa trị cho chàng ta. Nhớ chú ý nhất cử nhất động của hắn, nếu như có gì không ổn, ngay lập tức cho người xử lý”

Khuynh Vũ, Ngọc Giai đồng thanh đáp, “Vâng”

Thấy mọi chuyện đã được sắp xếp đâu vào đấy, Tuyết Lăng khẽ mỉm cười rồi toan trở về Nguyệt Dạ. Đúng lúc đó, một cảm giác bất an hiện hữu bên trong tâm khảm, khiến nàng xiết chặt tay, lo lắng thầm nhủ, “Tử Vân, Đán Thần, hai người nhớ đừng xảy ra chuyện gì. Ta đến đây”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.