Ấm Áp Nhất Là Lúc Tuyết Rơi

Chương 42




Bên đại học Dương Bình kia, Tống Huy Tông cường thế trở về, nhiệt tình của hắn đối với cúc cầu không phải là bình thường. Hơn nữa sau khi được Âu Dương cải tạo, bóng đá đã cơ bản là quy tắc bóng đá hiện đại. Độ thưởng thức, mức độ sôi nổi được nâng cao rất nhiều, lại thêm bóng da mỏng vừa được sản xuất, hắn nhất định phải trở về.

Suy nghĩ so sánh hắn rất vui mừng, hắn biết Triệu Ngọc cũng yêu thích cúc cầu. Cúc cầu vốn là một loại vận động thưởng thức của xã hội thượng lưu. Một thái thượng hoàng không lo ăn không lo uống như hắn, còn muốn đi đâu thì đi đó, so với Triệu Ngọc thì vui sướng hơn nhiều.

Đại học Dương Bình vốn đã nghỉ toàn bộ, không nghỉ cũng bị ngư dân kéo đi làm culi. Chỉ riêng trong võ tiến sĩ còn có người vẫn đang nỗ lực miệt mài. Không phải là học thuộc bài, mà là đang cùng giáo sư lớp y nghiên cứu một vài biện pháp ứng phó với bệnh tật trên biển. Người này chính là Nhạc Phi. Âu Dương nói bệnh tật trên biển không những làm giảm quân số chiến đấu, khiến hắn rất xem trọng, nhưng Âu Dương cũng chỉ là bàn luận viển vông, ngoại trừ nói bệnh ra, cũng không có nói cách ứng phó. Nhạc Phi đương nhiên không biết trình độ thật sự của Âu Dương cũng chỉ chừng đó, cũng không dám đi quấy rầy Âu Dương, tìm giáo sư là thái y về hưu ở trong đại học Dương Bình để bàn về những chuyện này.

Vừa vặn thái y này lớn lên bên bờ biển, đối với bệnh tật của ngư dân đều hiểu rất rõ. Thái y nói rất nhiều, nhưng đối với một loại đau bụng vô cùng trí mạng với thuỷ thủ, lại không có cách nào. Thái y đề nghị Nhạc Phi vẫn là đi hỏi Âu Dương, nói không chừng Âu Dương sẽ biết.

” Bệnh này gọi là viêm ruột thừa cấp tính, thật ra trên đất liền cũng có.”

Âu Dương không hề khiến Nhạc Phi thất vọng, mặc dù xem Nhạc Phi như đệ tử, nhưng đối với Nhạc Phi vẫn rất là khách khí. Nhún nhường sau khi vào còn pha trà:

” Chủ yếu là… nguyên nhân. Ăn no rồi vận động, cực nóng lại ham lạnh, còn có đường đi vòng vo và ký sinh trùng. Trên biển mức độ cao hơn quả là sự thật.”

Năm 1977 học giả nước ngoài báo cáo, ở quân hạm cấp một cấp hai tiến hành cấp cứu giải phẫu ngoại khoa, viêm ruột thừa cấp tính chiếm 81,6%. Trong thập niên tám mươi, trong lịch sử hàng hải, mỗi lần đều ít nhất viêm ruột thừa cấp tính.

” Tiên sinh, vậy phải như thế nào để cứu chữa?”

” Trước mắt không cách nào cứu chữa được, chỉ có thể là dự phòng và đánh cược với vận khí.”

Âu Dương nói:

” Thời gian trên biển nhiều ngày, thức ăn hạn chế. Táo bón và kiết lỵ là thường xuất hiện, cũng là nguyên nhân dẫn đến bệnh này tăng cao. Cho nên vệ sinh nhất định phải hợp lý, đặc biệt không thể uống nước lã. Về phần đánh cuộc vận khí chính là một khi có người bệnh như vậy phải nằm trên giường nghỉ ngơi, cấm ăn cơm, chỉ có thể uống nước lạnh đun sôi. Nếu vận khí tốt, có thể hóa nguy thành an, vận khí không tốt… chỉ có tểh đau mà chết.”

Phẫu thuật kỳ thật cũng không phức tạp, nhưng không có thuốc chống viêm, căn bản chính là uống rượu độc giải khát.

“Ừm.”

Mặc dù có chút giúp đỡ, nhưng thật sự không có hiệu quả chính xác. Nhạc Phi chưa thấy qua hải quân, nhưng thấy qua lục quân. Tình huống vệ sinh của lục quân đã vô cùng tồi tệ, huống chi là quân đội trên biển. Nhạc Phi nói:

” Không thể ăn no, chú ý vệ sinh, đệ tử ghi nhớ.”

” Nhạc Phi, quan hệ việc này thế nào, hôm nay có hai cuộc thi tranh tài đấy.”

” Như tiên sinh nói, hải chiến vẫn là một mảng trống không. Đệ tử dụng công hơn chút, tương lai có thể bớt thương vong vài ngươi.”

” Ừm, ngươi đi mau đi.”

Âu Dương nghĩ tới một chuyện:

” Đợi đã, chỗ ta có phần bản đồ tặng cho ngươi, có thể không phải là rất tinh tế nhưng ít nhất có hình dáng Có điều không cho phép hỏi, trừ phi cần thiết cũng không cho tiết bộ chuyện bản đồ này với bất kỳ ai, tuyệt đối không thể nhắc tới ta.”

Bản đồ gì chứ? Đương nhiên là bản đồ thế giới. Về phần lo lắng Nhạc Phi không cách nào hoàn toàn tiêu hóa… Để cho bản thân Nhạc Phi tự phiền não đi thôi.

Trong vài tiến sĩ ưu tú, Nhạc Phi mặc dù tuổi trẻ, nhưng cũng đã có phong độ đại tướng. Như hắn nói, chiến tranh chẳng qua là một ngày, thậm chí là chuyện một canh giờ. Đây gọi là nuôi binh ngàn ngày, dùng binh một giờ. Không chỉ phải biết dùng binh, càng phải biết nuôi quân.

Âu Dương sau khi Nhạc Phi đi rồi, tiếp tục viết tấu chương, ý là, năng lực của mình cũng nhiều như vậy, qua một hai tháng nữa sẽ để những người này chính thức lên thuyền thực tập, sống hay chết thì phải xem vào bản thân bọn họ. Hơn nữa với Nhạc Phi tán thưởng rất lớn, nói hắn không chỉ có có năng lực, hơn nữa còn trung thành với hoàng thượng, dốc hết sức tiến cử hắn làm chủ tướng hạm đội Hàng Châu. Hơn nữa bổ sung thêm một phần sắp xếp chức vị thuyền viên.

Trận đấu bóng đá rất đặc sắc, một cuộc tranh tài mấy nhà sung sướng mấy nhà buồn. Uống rượu đánh nhau gây chuyện cũng không ít. Tứ cường là Đông Kinh, Liêu quốc, Kim quốc, còn có đội đại biểu Hàng Châu. Trình độ người Liêu trong lòng mọi người cũng có chút tính toán, cử nhân tài ưu tú của một quốc gia gộp lại thành một đội ngũ, năng lực vẫn rất đáng xe trọng. Còn Kim quốc tác phong hung ác, vì đoạt một quả cầu, có thể liều mạng, khiến đối thủ không chiến đã sợ.

Mà lúc này đây, hạm đội Hàng Châu đại học Dương Bình tiếp tục nhập học. Bởi vì xưởng đóng tàu Hàng Châu rút ngắn nhanh chóng kỳ hạn công trình, lô trọng pháo đầu tiên cũng từ đường thủy vận chuyển tới Hàng Châu, tiến độ chương trình học bên này liền trở nên tương đối khẩn trương.

Kế tiếp giải thích chính là chức vị. Âu Dương nói:

” Chức vị không thể thiếu, thuyền trưởng. Chủ tướng một thuyền, có thể điều động bất cứ ai trên thuyền làm bất cứ chuyện gì, quyền uy thuyền trưởng tất phải được bảo đảm. Thứ hai, vọng thủ, kiêm chức tiên phong. Nhãn lực phải tốt, có thể trông thấy tín hiệu cờ của quân đội bạn, có thể nhanh nhất phát hiện kẻ địch, đảo nhỏ lục địa hoặc là bão tố. Thứ ba, chủ quản boong tàu, đây là người chỉ huy trận giáp lá cà, công thì có thể nhanh nhất leo lên thuyền địch. Thủ thì có thể ngăn chặn kẻ địch. Còn có chuyên môn phụ trách buồm, pháo thủ, lái thuyền. Trên thuyền cần phải ai vào việc nấy, đổi cương vị cần phải cẩn thận. Bởi vì bộ phận nào đó thiếu người, đều có thể ảnh hưởng sức chiến đấu. Chủ quản boong tàu có võ dùng thì được, vọng thủ kỹ thuật phải cao. Mà yêu cầu cao nhất thì lại là chủ tướng. Viễn hành cũng không phải là hành quân lục địa, thủy thủ đoàn tâm tình rất phức tạp, thân là thuyền trưởng cũng không phải là dùng uy vũ để áp đảo là xong chuyện được, nhưng cũng không phải tự mình làm đơn giản như vậy. Nhân sự phức tạp nhất, cũng là một môn học vấn phiền phức nhất, bài học này ta không dạy được các ngươi cái gì cả. Tính cách con người thế nào sẽ dẫn theo quân đội thế ấy, các ngươi tự mình cảm nhận mà thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.