Ấm Áp Nhất Là Lúc Tuyết Rơi

Chương 41




Âu Dương quét nhìn một cái, tiếp tục nói:

“Hướng gió trong hải chiến vô cùng quan trọng, thậm chí là mấu chốt để chuyển bại thành thắng. Về phần làm sao để chiếm được đầu gió thì cái này lý luận dạy các ngươi không được. Qua hơn một tháng nữa, nhóm đầu tiên sẽ được giao cho mười chiếc thuyền, đến lúc đó các ngươi có thể tự mình lĩnh hội và cảm nhận. Còn một điều nữa đó là lúc đánh mạn thuyền, lợi dụng hướng và góc độ của gió để nhích tới gần kẻ địch, rồi sau đó người từ boong tàu leo lên thuyền địch. Đây cũng là một tình huống thường gặp ở trong hải chiến. Về phần công thủ tiến hành như thế nào thì đây là đầu đề cho các ngươi. Công kích như thế nào để ngăn chặn thuyền địch, còn có thể chủ động tấn công buồm địch… đều là đầu đề để các ngươi nghiên cứu…”

Âu Dương không hiểu sẽ không giả vờ là mình hiểu, nhưng cũng tuyệt đối không thừa nhận bản thân không hiểu. Dù sao mọi người đều cho là mình hiểu, giả vờ cao nhân bí hiểm vẫn có thể được.

Đã đến thời gian tan học, Âu Dương tuyên bố:

” Ngày mai là tiết học thực tiễn, ta đã làm mấy chiếc thuyền đánh cá loại trung ở Thanh Hà. Ngày mai sẽ có chuyên gia đến dạy các ngươi cách cầm lái, kỹ xảo lên xuống buồm…”

Rất may, ngành học này Âu Dương cũng không hiểu. Ở trong trò chơi sau khi ra lệnh, máy tính sẽ tự động điều chỉnh vị trí buồm, đạt tới độ cao nhất. Thực tế thì lại không được, cứ để cho bọn họ tự suy nghĩ đi.

Âu Dương lại nói:

” Dương Bình sắp tổ chức trận đấu đá cầu, trong vòng năm ngày người nào thi qua được điều khiển thuyền thực tiễn sẽ được nghỉ một tháng, người không thông qua sẽ trợ giúp chủ thuyền đánh cá nửa tháng. Bài học hôm nay đến đây là hết, tan lớp.”

” Tiên sinh đi thong thả.”

Tiến sĩ nhỏ giọng nói:

” Ta đoán chừng là lấy chúng ta để trả tiền thuê thuyền.”

Người xung quanh đều rối rít ồn áo, nếu nói như vậy, cho dù toàn bộ mọi người biểu hiện tốt thì cũng phải có một nửa bị đi làm ngư dân nửa tháng. Bây giờ đã không có người còn dám nói mình là môn sinh thiên tử, không cho Âu Dương chà đạp nữa.

Có mấy người bối cảnh có chút quyền quý, sau khi bị Âu Dương xoá tên, triều đình còn ngợi khen Âu Dương, hơn nữa hủy bỏ công danh. Còn nữa, mọi người cũng biết Âu Dương quả thật có chân tài thực học.

Bây giờ mọi người nghị luận chính là, Âu Dương làm sao có thể hiểu biết nhiều như vậy. Các tiến sĩ có chút quen thuộc với Âu Dương đã điều tra rõ cuộc sống của Âu Dương. Từ nhỏ ở Âu gia trang, rồi sau đó ra thi châu, thi huyệt.

Rồi đến Dương Bình, rồi đến Liêu, rồi đến Kim, cuối cùng về lại Dương Bình. Giai đoạn nào cũng không có khả năng hiểu nhiều như vậy. Chuyện này cũng chỉ có thể lén lén tò mò nghị luận.



Lương Hồng Ngọc từ trước đến nay Âu Dương chưa có tới thăm, nàng là một trong những đệ tử khắc khổ nhất. Người khác có nghi ngờ, nàng thì không có, nàng là tin tưởng vào học thức của Âu Dương. Âu Dương cũng chẳng tìm nàng nói chuyện, không có việc gì liền mang theo Cửu công công đi du ngoạn khắp nơi. Cửu công công nhìn mà cảm thán, Đông Kinh không bằng Dương Bình rất nhiều.

Mà lúc này đây, Âu Dương nhận được một tin tức: Liêu quốc phủ Lâm Hoàng phát sinh việc tranh giành ngôi vị hoàng đế. Thứ tử bị Thiên Tộ Đế nhốt. Vương gia nhà mẹ đẻ của phu nhân Thứ tử đã liên lạc với nhiều vị Vương gia yêu cầu Thiên Tộ Đế phóng thích thứ tử. Tình huống cụ thể thì vẫn chưa rõ lắm.

Nội loạn là vấn đề nhức đầu nhất của một quốc gia. Đại Tống trăm lần khởi nghĩa nông dân, còn có Liêu quốc thường xuyên xảy ra chuyện làm phản, đều tiêu hao thực lực hai nước nghiêm trọng, tạo thành sự hỗn loạn và không đoàn kết nội bộ.

Mà còn Liêu quốc là chế độ nửa phong kiến nửa nô lệ, tập quyền trung ương rất không hoàn thiện. Vương gia khắp nơi đều có binh mã tư nhân, chiếm được đất đai, không giao thuế phú.

Mới ngày thứ ba, tin tức lại tới nữa. Kim thừa dịp tiền tuyến lòng quân không yên, đánh bất ngờ Thông Châu, hơn nữa chiếm được Thông Châu – vị trí hiểm yếu giữa phủ Lâm Hoàng và phủ Hoàng Long. Da Luật Đại Thạch đại bại, mang binh rút lui đến Thẩm Châu. Quân tiên phong của Người Nữ Chân bức thẳng đến phủ Lâm Hoàng. Làm cho Liêu kinh hãi, một mặt từ biên cảnh Tống rút ra một lượng lớn binh sĩ, một mặt từ Tây Liêu điều động quân mã, còn một mặt lập tức bán ra hai châu với Tống, đổi lấy vũ khí.

Lần này bán ra là ‘ Công nghệ cao’. Mà nay, một trăm khẩu trọng pháo tốt nhất, phân phối dây cháy, đạn, bốn ngàn xe hỏa tiễn. Nhưng về sau nhận được tin tức khiến Âu Dương dở khóc dở cười. Đại bộ phận trang bị cường hãn như thế chưa có kéo đến tiền tuyến, ngược lại đã bị lấy đi cảnh vệ phủ Lâm Hoàng, tiếp qua hai năm nữa những vũ khí này đều là đồ bỏ đi.

Mà còn binh sĩ tiền tuyến vẫn là địa lôi cộng thêm pháo súy thủ. Dựa theo ý tưởng của Âu Dương, mấy món đồ này có thể đủ để giành thắng lợi một trận đánh chiến lược. Đáng tiếc tuy rằng vật tư số lượng nhiều, nhưng Dương Bình chỉ cung cấp hỏa dược, đơn giản đến không thể đơn giản hơn được nữa. Ngược lại Đông Kinh chế tạo các bộ phận, Đông Kinh trở thành nơi bận rộn nhất.

Còn có một biến hóa là người Kim rốt cuộc đã bắt đầu nhìn thẳng hỏa khí. Hơn nữa ở trong xung đột quy mô nhỏ đã sử dụng một số hỏa khí thu được. Tuy rằng người Kim không có sự quyết đoán bỏ qua ngựa mà đùa với hỏa khí như người Liêu, nhưng đã bắt đầu chậm rãi nếm thử sử dụng hỏa khí phối hợp với vũ khí lạnh.

Mà tiếp theo, Tống Triều tiến hành kiểm soát đại quy mô với hỏa dược, ngăn hỏa dược truyền ra ngoài. Hết thảy theo như lời Âu Dương, một khi hỏa khí đã được mọi người tiếp nhận, vũ khí lạnh chậm rãi thối lui khỏi võ đài lịch sử, rồi sau đó tất cả mọi người lệ thuộc vào hỏa khí, mất đi bản sắc của dân tộc mình.

Những chuyện này trực tiếp ảnh hưởng đến việc thu vào của sòng bạc Âu Dương. Vương Mạch chịu trách nhiệm quản lí trở về, lần này mang về tiền chia hoa hồng mỗi tháng chỉ có chừng một ngàn quan. Âu Dương rất bất mãn với Kim, chiến tranh đã ảnh hưởng nghiêm trọng tới lợi nhuận phát triển của ngành đánh bạc và tập luyện sức khỏe.

Cuộc so tài đá cầu vào tháng bảy là cuộc thi đá cầu lần thứ ba của Đại Tống. Hơn nữa đá cầu chính thức đổi tên là bóng đá, lần này tham gia thi đấu lấy châu làm đơn vị, có mười hai bên tham gia thi đấu. Liêu, Đại Lý, Kim cũng phái đội đại biểu của nước mình qua, lại thêm đội đại biểu chủ nhà Dương Bình, tổng cộng là mười sáu đội ngũ dự thi.

Lần này tiền thưởng của quán quân lên tới năm vạn quan, bất kỳ đội ngũ nào tham gia đều có tiền thưởng ngàn quan. Trải qua hai lần tổ chức trước, hoạt động lần này có lẽ đã biến thành buôn bán hóa hoàn toàn rồi

Tranh tài lần này phân bốn tổ tham gia thi đấu, hai đội xếp trước sẽ được thông qua cuộc thi vòng loại.

Trong thời gian thi đấu, giá cả chỗ ở, ăn uống toàn bộ huyện đều tăng gấp ba, trong đó một phần là quà đáp lễ uỷ ban tổ chức, đây là một cơ cấu đặc biệt của huyện nha. Phòng ốc để đó không dùng có thể cho thuê, tiền thuê nhiều ít do ban tổ chức quyết định, không được cho người xa lạ ngủ lại. Quản lý cụ thể sẽ do các ban tổ chức phối hợp với cư phố.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.