Ấm Áp Nhất Là Lúc Tuyết Rơi

Chương 38




Vì vậy tất cả tiến sĩ dưới sự hướng dẫn của Trương Huyền Minh đi học tập tại đại học Dương Bình. Âu Dương mặc dù không có đi lính, nhưng vẫn có một số kiến thức về hạm đội trên biển, hiển nhiên Đại Tống thì vẫn còn là một mảnh mờ mịt.



Ngoại trừ những người này ra, cùng đi đến Dương Bình còn có Cửu công công và vài người bên cạnh hoàng đế. Một đám võ sĩ cũng bị dẫn tới đại học Dương Bình không được ra ngoài. Mà còn Cửu công công thì lại ở ké tại phủ của Âu Dương.

Cửu công công tiến vào thư phòng khách khí hai câu, đã nhìn thấy tờ giấy trắng viết nguệch ngoạc mà Âu Dương viết dở đên trên bàn, cầm lên quay tới quay lui nhìn mấy lần, rất mơ hồ hỏi:

” Âu đại nhân, đây là cái gì vậy?”

“Abcdefg…”

Âu Dương đọc xong thấy Cửu công công càng thêm mê mang, giải thích:

” Là tín hiệu cờ. Nói ví dụ như ăn cơm…”

Âu Dương cầm lấy cờ xí trong tay múa may vài cái sau đó nói:

” Như vậy các đội tàu khác cũng biết ý mà ngươi nói.”

Công trình này rất vất vả, Âu Dương là đặc khu nên không biết phiên âm. Nhưng nếu dùng Anh văn đến dạy chỉ sợ càng thêm phức tạp. Cuối cùng chỉ có thể là dùng 26 chữ cái và màu sắc riêng của cờ xí để bày ra tư thế riêng, khiến tất cả mọi người cố gắng học thuộc. Cũng chính là một bộ tín hiệu cờ do bản thân Âu Dương sáng tạo và quy định ra, công trình này không phải là to lớn bình thường.

Âu Dương cầm lấy một lá cờ đỏ, nói:

” Đây là cờ số, vung một cái chính là một. Chẳng hạn như muốn nói một trăm chín mươi. Vung một cái rồi tạm dừng, vung tiếp chín cái rồi tạm dừngm cuối cùng hai tay giơ cờ đỏ lên cao đại biểu là số 0. Ba động tác đại biểu ba con số, như vậy có thể ở trên biển truyền tin tức giữa các thuyền khác.”

Cửu công công mở một chồng giấy cao cở nửa người trên bàn, hỏi:

” Âu đại nhân, những thứ này là…”

” Có một phần là quy tắc về tín hiệu cờ, một phần là các tật bệnh thường gặp trên biển, còn có một số bộ sách võ thuật tác chiến.”

Cửu công công khen:

” Âu đại nhân, chúng ta thấy vậy thì ngươi làm chủ tướng là được rồi.”

” Vậy không được.”

” Vì sao?”

Âu Dương cười nói:

” Ta không thích ăn hải sản.”

Cửu công công cũng không biết bắt bẻ gì nữa, chọn một gian phòng rồi vào ở trong nhà Âu Dương. Mấy tên nội vệ đi theo cũng cùng nhau ở một gian. Nhà Âu Dương bây giờ là vô cùng náo nhiệt, vô cùng rộn ràng.

Môn học đầu tiên của bọn Tiến sĩ với Âu Dương không liên quan, theo kế hoạch trước đi Thanh Hà để chữa say tàu. Tuy rằng Thanh Hà so với biển lớn thì không bằng, nhưng dù sao bên trong đám tiến sĩ vịt lên cạn rất nhiều, vẫn phải giải quyết vấn đề này. Bơi lội tất nhiên cũng không thiếu được. Năm trăm cấm quân từ Đông Kinh đến toàn bộ do Triển Minh chỉ huy, dựa theo yêu cầu của Âu Dương mỗi ngày đem đám vịt lên cạn cho chìm đến chết khiếp mới có thể bỏ qua.

Bởi vì Lương Hồng Ngọc cũng ở trong đó, Triệu Ngọc vốn định nghĩ đến mặt mũi Âu Dương, nhưng nghĩ tới nghĩ lui người nào cũng không thích hợp bằng Âu Dương, còn nữa nàng cũng muốn gặp xem người bản lãnh trên trời dưới đất chuyện gì cũng biết một chút như Âu Dương sẽ đối phó chuyện này như thế nào vì vậy đã phái Cửu công công tự mình đến xem xét.

Rốt cuộc sau khi một vịt lên cạn cuối cùng cũng có thể miễn cưỡng làm cho mình không chìm xuống, huấn luyện giai đoạn thứ nhất coi như là đã kết thúc. Vốn là những huấn luyện này do quân đội hoàn thành, nhưng tướng lĩnh có kinh nghiệm trên biển quả thật không nhiều lắm, cho dù có cũng là tướng quân tào vận tư, vậy còn không bằng mời mấy người đánh cá tới thu phục cho rồi.

Trên đài bên sông Thanh Hà, Triển Minh quát lên:

” Ta gọi là Triển Minh, chính là phó giáo do Âu đại nhân bổ nhiệm. Hoàng thượng nói, người nào chịu không nổi khổ cực này có thể tự mình cút đi. Tất nhiên công danh cũng không có nữa. Nghe rõ chưa?”

Người ở bãi sông hai mặt nhìn nhau, người này là người nào vậy?

” Nghe không hiểu sao?”

Âu Dương một bên cười nói:

” Mỗi người qua sông Thanh Hà hai lần, sau nửa canh giờ mới hoàn thành thì tối nay không có cơm ăn.”

” Một tri huyện lại đến quản lí chúng ta? Ngươi có biết chúng ta là ai không?”

Một người hán tử hô lên:

” Hoàng thượng là cho chúng ta tới đại học Dương Bình học tập chứ không phải là để các ngươi hét tới quát đi.”

” Xoá tên”

Trương Huyền Minh vội nói:

” Âu hiền đệ, người này thành tích khá tốt, hơn nữa phụ thân hắn là…”

Âu Dương cắt đứt:

” Trước kia cũng nói rồi, đến Dương Bình chính là hạ quan làm chủ, làm chủ này cũng không phải là chỉ để ý bọn họ ăn uống ra sao mà Tông đại nhân, ngài là chủ sự của đại học Dương Bình, ngài thấy sao?”

Tống Huy Tông dẫn theo mấy người học sinh đi dạo chơi, đại học Dương Bình Tông Trạch là lớn nhất.

Tông Trạch gật đầu:

” Lôi đi, xoá tên.”

Ra oai phủ đầu rất có hiệu quả, tất cả đệ tử đều ngoan ngoãn bắt đầu qua sông Thanh Hà. Âu Dương nói với Trương Huyền Minh:

” Trương huynh, đừng trách ta ra tay hung ác. Thứ đồ kế tiếp có thể sẽ làm cho bọn họ điên khùng mất. Nếu bây giờ không giết gà dọa khỉ, sau đó chỉ có thể giết hết cả một đám gà.”

Âu Dương biết muốn làm cho người thô kệch học tập abcd, đó cũng không phải là chuyện nói chơi. Nhưng tín hiệu cờ quan trọng tương đương với lính liên lạc bên lục quân, tuyệt đối không thể khuyết thiếu.



Nghỉ ngơi mấy ngày sau, ngành hàng hải đại học Dương Bình chính thức nhập học. Hơn một trăm tên tiến sĩ đứng thẳng chờ đợi, không phải bọn hắn không muốn ngồi mà là không có băng ghế. Chỉ có cái bàn và văn phòng tứ bảo. Bọn người Âu Dương tiến vào, Trương Huyền Minh cùng với Cửu công công ngồi xuống ở vị trí bên góc. Các tiến sĩ đồng thanh nói:

“Xin chào Tiên sinh.”

” Tốt.”

Âu Dương nói:

” Ta Âu Dương cũng không phải là người tài ba gì, chỉ có thể đem một số thứ mình biết được nói cho các ngươi biết. Nếu như các ngươi có suy nghĩ gì thì cứ nói với ta. Hôm nay không có ghế dựa là bởi vì môn học hôm nay rất buồn tẻ, ta sợ các ngươi ngủ gật. Hôm nay chương trình học là: truyền tin”

“…”

Phía dưới ồn ào ầm ĩ, đều là xuất thân từ quân nhân. Âu Dương lúc đi vào đã không dừng nói chuyện phiếm. Mà nay vừa nghe cái gì truyền tin liền lại càng châu đầu ghé tai.

” Ta đi học có mấy quy củ.”

Âu Dương không để ý tới nói:

“Lúc đang học ai nói chuyện sẽ bị đuổi ra khỏi lớp, quấy rầy người khác cũng đuổi ra khỏi lớp. Cho phép ngủ.”

“…”

Thanh âm của Âu Dương hiển nhiên không đủ lớn.

” Ngươi, ngươi, ngươi…”

Điểm liên tiếp hơn bốn mươi mấy người, Âu Dương mới nói:

” Lập tức rời khỏi, nếu không sẽ dùng bạo lực đuổi đi. Thuận tiện nói một tiếng, cuộc thi sắp tới người không đủ tiêu chuẩn đều sẽ bị hủy bỏ công danh.”

Trong lớp học lập tức lặng ngắt như tờ. Sau khi Triển Minh dẫn người vào sân, bốn mười mấy người chỉ có thể cúi đầu rời khỏi. Âu Dương xoay người ở trên bảng viết 26 chữ cái rồi nói:

” Cổ đại chúng ta truyền thông quân tình phương pháp chủ yếu nhất là đốt cháy phân khô, kiểu như khói báo động. Nhưng nếu ở trên biển, trăm thuyền cùng nhau hành động thì làm sao có thể đốt được? Chủ soái có lệnh, khổ nổi trên biển gió to sóng lớn, thuyền bè cách xa nhau, muốn truyền tin tức thì phải làm sao?”

Có tiến sĩ trả lời:

” Chủ tướng đi trước làm mẫu, chúng thuyền đi theo.”

“Ừ, có đạo lý.”

Đánh trận trên đất liền, chủ tướng chỉ huy bộ này bọc đánh, bộ kia mai phục, bộ này bọc hậu, ta lại hỏi ngươi vậy phải đi theo như thế nào?”

” Cái này…. Phái thám báo thông báo.”

Tiến sĩ vò đầu nói:

” Chẳng lẽ ngươi có biện pháp khiến mỗi thuyền đều biết an bài của chủ tướng sao?”

Âu Dương nói:

” Vì sao lại không có biện pháp? Biện pháp đều là do người nghĩ ra được. Hôm nay chúng ta sẽ học tập hai mươi sáu chữ cái cơ bản của tín hiệu cờ. Trừ các truyền lệnh bằng số ra, các mệnh lệnh khác đều do hai mươi sáu chữ này tổ hợp mà thành. Thuận tiện nhắc một tiếng, từ nay về sau trên lớp học phải gọi ta là tiên sinh.”

” Dạ, tiên sinh.”

” Trước các ngươi phải thuần thục nhớ rõ hai mươi sáu chữ tín hiệu cờ này…”

Âu Dương bắt đầu đọc cho cả đám làm theo, các tiến sĩ thật quái dị đọc đọc theo. Âu Dương thấy Lý Bảo ngược lại là vô cùng chăm chú, trong lòng cười, người này tính cách chính là như vậy, làm chuyện gì đều không hỏi vì sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.