Ấm Áp Nhất Là Lúc Tuyết Rơi

Chương 34




Cao Cầu làm Thái úy, cấm quân Đông Kinh múa may đều là làm dáng, cùng nhau hô khẩu hiệu cùng nhau múa đao vô cùng đẹp mắt. Sau đại hội thể dục thể thao Dương Bình, cấm quân Đông Kinh mới bắt đầu làm chuẩn theo hai lộ quân Đông Tây.

Vấn đề là thể chất binh sĩ là một tiêu chuẩn rất lớn cân nhắc thực lực trong quân Tống. Người Tống thiếu chiến mã, cho nên thể chất bộ binh tỏ ra càng quan trọng hơn.

Vì vậy ngày võ cử đầu tiên cho dù là đã xong, mười chỉ đi ba, điều này làm cho rất nhiều người đều cho rằng nhóm quân nhân này tố chất cũng không tệ. Dựa theo ý của Âu Dương, vì bảo đảm công bình.

Tất cả cử tử toàn bộ một gian mà ngủ, thức ăn cung ứng một ngày ba bữa. Do cấm quân Đông Kinh phụ trách quản lý. Bất luận kẻ nào không được đập cửa quấy rầy người khác nghỉ ngơi.

Cách này của Âu Dương cũng không phải là không băn khoăn, lúc trước văn cử võ cử, trước sau trong khoa cử đều có một chút người khôn vặt thắp đèn cầu kiến, suy tính vì con đường làm quan tương lai có thể kết giao thêm vài tri kỉ.

Thậm chí trước khoa cử xảy ra chuyện say rượu không cách nào tham gia thi cử. Có vài người tất nhiên cũng sẵn lòng thêm vài bằng hữu, nhưng có số người thì lại vấn đề mặt mũi, miễn cưỡng tiếp đãi khách mà thôi.

Bên Đồng phủ này, Đồng Quán, Hàn Thế Trung cùng Âu Dương Chính đang thảo luận, Cửu công công đích thân tới hiện trường. Ngự Sử đài cũng phái người đến giám thị hội nghị lần này.

Hàn Thế Trung nói trước:

” Trong ba người này mạt tướng cảm thấy Mộc Thạch có điểm quái dị. Từ trên lý lịch thấy, người này cũng có kinh nghiệm binh nghiệp, nhưng dưới mặt trời gay gắt lại thẳng như tùng, hiển nhiên là có kinh nghiệm huấn luyện nhiều năm. Hắn trả lời tinh tế, không phải người từng tòng quân thì không thể làm được, người này là người huyện Dương Bình, Âu đại nhân kính xin để tâm.”

” Không có vấn đề, hạ quan đã phái người trở về Dương Bình điều tra tổ tông mười tám đời của người này.”

Đồng Quán gật đầu nói:

” Còn có Nhạc Phi, hiển nhiên là từng tập võ. Người đề cử giới thiệu nhìn ra, hắn mười hai tuổi, một thương trong tay, vô địch một huyện. Nhân tài bậc này dường như đưa ra biển có chút lãng phí. Nếu quả thật có bản lãnh như thế, nương tựa dưới trướng Hàn tướng quân, đợi một thời gian, tất nhiên là một viên mãnh tướng.”

Âu Dương nói:

” Mãnh tướng càng dũng mãnh, nhiều nhất một người đánh mười người. Quận Vương mang binh nhiều năm, cũng là bày mưu nghĩ kế, uy danh truyền xa.”

Đồng Quán cười nói:

” Chê cười rồi. Như Âu đại nhân nói, chúng ta chọn soái trước, sau chọn tướng. Nếu như thật sự để một soái xông vào trận địa địch, vậy thì ai sẽ chỉ huy binh mã.”

Cửu công công một bên xen vào:

” Lý Bảo thì sao?”

Sử viết, Lý Bảo, sinh mất không rõ, năm 1139 cũng chính là vài chục năm sau tập hợp dân chúng kháng Kim. Có uy vọng này phỏng chừng hẳn là ít nhất là trung niên. Sau khi thất bại nương tựa Nhạc Phi, được bổ nhiệm làm thông lĩnh lộ Hà Bắc.

Nói rõ hắn có tuổi nhất định. Kim đế Hoàn Nhan Lượng chia binh bốn lộ quy mô tấn công Tống, trong đó từ đường biển binh 7 vạn, chiến thuyền hơn 600 chiếc, ý đồ đánh chiếm Lâm An. Lý Bảo được phong làm phó tổng quan Mã Bộ quân lộ Chiết Tây, dẫn thủy quân 3000 người, chiên thuyền 120 chiếc đón đánh soái thuyền quân Kim.

Giao Tây hiện đội tàu quân Kim đang bỏ neo tránh gió, hắn lợi dụng quân Kim không thiện thuỷ chiến, nhược điểm chiến thuyền buồm mỡ dễ đốt, thừa lúc quân Kim không chuẩn bị, mượn nhờ gió nam, dùng các loại binh khí như hỏa tiễn, hỏa pháo sử dụng hỏa công, sau đó dùng đoản binh đánh nhau kịch liệt, nhất cử toàn diệt soái thuyền quân Kim.

Về sau không hỏi chính trị, không người hãm hại, chết già. Có thể nói người này là hải chiến đệ nhất nhân Trung Quốc, thực lực cách xa như thế, hơn nữa còn đạt được chiến tích toàn diệt, cuối cùng gián tiếp bức tử Kim hoàng.

” Theo như hôm nay mà thấy, người này biểu hiện không kém hơn hai người kia.”

Ba người sau khi ngẫm lại, Hàn Thế Trung hạ quyết định nói:

“Thấy người đề cử nói, người này rất có khí tiết, lúc tham gia quân ngũ ở tào vận tư, cấp trên ra lệnh cho hắn gác hai ngày, hắn không chỉ có tuân thủ không lười biếng hơn nữa quan trọng nhất là hắn không hỏi vì sao phải gác hai ngày. Tính tình người này mạt tướng rất là thưởng thức.”

” Hàn Tướng quân, ngươi muốn vớt lấy người sao?”

Âu Dương cười:

” Hai vị, nếu các ngươi muốn vớt người, các ngươi sẽ vớt người nào?”

Hàn Thế Trung nói:

” Lý Bảo, người này tính tình xứng đáng làm một viên mãnh tướng. Trung với cương vị công tác, để chỗ nào cũng đều yên tâm.”

Đồng Quán cười nói:

” Vậy bổn vương chỉ có thể chọn Nhạc Phi. Với võ nghệ như thế, phái đi làm tướng, lúc đánh địch có thể có bất ngờ thần kỳ, vai trò của hắn không thể đo lường được.”

Âu Dương nói:

” Vậy Mộc Thạch kia không ai muốn sao?”

Hàn Thế Trung nói:

” Người này vẫn chưa hiểu rõ, nhưng tính cách của hai người Nhạc, Lý thể hiện trên giấy rất sôi nổi. Nếu ta với Quận Vương không nhìn lầm, Mộc Thạch giấu diếm kinh nghiệm binh nghiệp rất có khả nghi.”

” Ừ, người đề cử viết chính là huyện nha…”

Âu Dương đứng lên nói:

“Vậy đi, ta sẽ đi hỏi thăm vị Mộc Thạch này.”

” Cũng tốt.”

Hàn Thế Trung nói:

” Có điều để phòng ngừa vạn nhất, đại nhân vẫn nên mang theo thị vệ.”

” Được.”

Tuy rằng ba người đều không nói, nhưng đều nghi ngờ người này có thể là mật thám. Sau khi Dương Bình phát triển, người muôn hình muôn vẻ từ các nơi tăng thêm rất nhiều. Không giống những địa phương khác, người nào mới đến mấy bà tám truyền tai nhau rồi ai cũng biết. Dương Bình có nạn dân, người mới đến ngược lại là một chuyện rất bình thường.

Cửu công công nói:

” Chúng ta cùng đi với Âu đại nhân chứ?”

Hắn có mang theo hai gã nội vệ võ công tốt, hơn nữa lại nói hắn xuất cung mục đích chính là Triệu Ngọc muốn hắn hiểu rõ ba người này. Lúc trước bởi vì cấm quân đóng cửa, mình không thể không biết xấu hổ đi quấy rầy. Bây giờ Âu Dương đã đề xuất, hắn đương nhiên sẽ có hứng thú.



Chỗ nghỉ ngơi của các võ sĩ chính là mượn sương phòng để đó không dùng ở cung Ðông Đức vùng ngoại ô. Âu Dương cùng với Cửu công công đến, thủ vệ còn không cho tiến vào. Mãi đến khi Âu Dương đưa ra thủ dụ của Triệu Ngọc, lại thêm Chỉ Huy Sứ cấm quân nhận ra đúng là Cửu công công, lúc này mới cho đi vào. Cửu công công cười đắc ý:

” Âu đại nhân, chúng ta đôi khi có thể so với ngươi có mặt mũi hơn.”

” Đa tạ Cửu công công.”

Nói nhảm, ngươi đi Dương Bình xem thử, ngươi nếu có thể mượn được một đồng tiền coi như ngươi lợi hại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.