Ám Ảnh Hoàng Hôn

Chương 80: Mua Tranh




Sự việc không thể chậm trễ, Triệu Hoằng Nhuận bèn lập tức dẫn theo các tông vệ xuất cung, đi thẳng đến Hàn Lâm phủ.

Vì giờ này thì một thư lệnh sứ như Hà Hân Hiền chắc chắn đang ngồi chép sách trong thư các của Hàn Lâm phủ.

Quả nhiên, Triệu Hoằng Nhuận nhìn thấy ngay người đạt hạng ba tân khoa kỳ thi hội ấy đang ngồi trong thư các của Hàn Lâm phủ. Ai mà ngờ được một người đạt hạng ba tân khoa kỳ thi hội, lại đường đường là cháu đích tôn của Hà phủ mà lại cam tâm tình nguyện giữ một chức vụ nhỏ nhoi trong hàng trăm thư lệnh sứ.

“Hà thư lệnh sứ, có người tìm.”

Nghe tiếng gọi, tất cả các thư lệnh sứ họ Hà trong thư các đều ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cổng thư các.

Đếm sơ qua cũng thấy có bốn năm người.

Thấy thế, quan viên báo tin kia lại phải hô lên: “Là Hà thám hoa tân khoa.”

“Tìm mình sao?”

Hà Hân Hiền tự lẩm bẩm, sau đó dừng việc chép sách rồi đứng dậy bước ra cửa thư các, lúc này mới thấy Triệu Hoằng Nhuận và đám tông vệ đang đứng dưới một gốc cây trong sân nhìn về bên này.

“Bát điện hạ?”

Hà Hân Hiền thấy thế thì không khỏi cảm thấy kỳ lạ, bởi bình thường thì Triệu Hoằng Nhuận giúp cậu và Ngọc Lung công chúa gửi thư cho nhau cũng không đến mức phải đưa đến Hàn Lâm phủ, hơn nữa cũng không cần phải rầm rộ thế này.

“Không biết bát điện hạ có việc gì mà đến tìm hạ sứ?” Do đang ở trong Hàn Lâm phủ, Hà Hân Hiền lại là một thư lệnh sứ ở đây nên phải xưng hô khiêm nhường theo kiểu quan trường.

Triệu Hoằng Nhuận không trả lời ngay mà vội kéo vai Hà Hân Hiền đến một góc kín đáo, sau đó mới lấy bức thư báo tin quan trọng trong người ra đưa cho Hà Hân Hiền.

Hà Hân Hiền chẳng hiểu gì cả, bèn cầm thư đọc một lượt, sau khi đọc xong thì gương mặt lập tức biến sắc.

“Chuyện này… chuyện này… sao có thể?”

“Bình tĩnh đi… Việc này huynh nghĩ sao?”

Nhờ Triệu Hoằng Nhuận nhắc nhở nên Hà Hân Hiền mới bình tĩnh lại, cau mày suy nghĩ rồi nói: “Bên chỗ ta không hề nghe thấy tin tức này… Theo lẽ thường thì một việc lớn như hòa thân thế này thì trong triều không thể nào không truyền tin ra được… Có khi nào có người đùa bỡn bát điện hạ không?” Cậu ta nghi ngờ hỏi lại.

“Ai lại đi đùa thế này với ta chứ? Ăn no rửng mỡ sao?” Triệu Hoằng Nhuận khó chịu lừ mắt.

“Chuyện này…” Hà Hân Hiền suy nghĩ một chút rồi ngập ngừng hỏi: “Hay là tối nay để ta về phủ hỏi lại gia phụ và gia tổ xem sao?”

Triệu Hoằng Nhuận biết phụ thân của Hà Hân Hiền, Hà Dục, chính là Lễ bộ hữu thị lang, còn tổ phụ Hà Tương Tự lại là trung thư lệnh đại thần ở Thùy Củng điện, có thể xem là trọng thần trong triều, nhưng cho dù như thế thì Triệu Hoằng Nhuận cũng không mong là họ biết rõ chuyện này.

Bởi theo cậu thấy, nếu phụ hoàng thiên tử Đại Ngụy của cậu đã thật sự có ý này thì chắc chắn sẽ giấu kín tin tức, cho dù là Hà Tương Tự cũng khó mà biết được.

“Không, ta có một cách hay hơn.” Sau khi phủ quyết ý định của Hà Hân Hiền, Triệu Hoằng Nhuận mới khẽ nói: “Hôm nay khi huynh về nhà thì nhất định phải thuyết phục được lệnh tổ Hà lão, nhờ Hà lão ngày mai thay huynh cầu thân với phụ hoàng ta, nếu phụ hoàng chịu gả Ngọc Lung hoàng tỉ cho huynh thì tin này chỉ là bịa đặt, nhưng nếu phụ hoàng ta mà không đồng ý… thì ta và huynh sẽ lại tính cách khác.”

Hà Hân Hiền vừa nghe vừa gật đầu lia lịa, nhưng khi nghĩ đến chuyện cầu thân thì cậu ta bỗng thấy có hơi ngượng ngùng: “Ngọc Lung công chúa vẫn chưa đến tuổi xuất các, chuyện này…”

“Ngốc!” Triệu Hoằng Nhuận bực bội nói: “Chẳng lẽ không thể định thân trước sao?”

“Chuyện này… được rồi, hôm nay về phủ ta sẽ thử nói việc này với gia tổ…”

Nghe giọng điệu không hề có chí khí của cậu ta, Triệu Hoằng Nhuận lập tức cau mày khó chịu chỉnh đốn: “Lấy chút sĩ khí xem nào! Cái gì mà thử nói việc này? Nhất định phải thuyết phục được Hà lão! Huynh yếu đuối thế này thì ta làm sao yên tâm giao phó hoàng tỉ cho huynh?”

Có lời nói khích lệ của Triệu Hoằng Nhuận, Hà Hân Hiền lập tức đỏ bừng mặt rồi gật đầu mạnh mẽ.

Tối hôm đó, Hà Hân Hiền sau khi từ Hàn Lâm phủ về nhà, nghe nói tổ phụ Hà Tương Tự của mình cũng đã về đến phủ thì liền đến thẳng thư phòng của tổ phụ.

Hà Tương Tự trước nay vẫn luôn rất thương yêu cháu trai Hà Hân Hiền của mình, thấy cậu đẩy cửa bước vào thì liền mỉm cười nói: “Là Hân Hiền à?”

“Tổ phụ đại nhân.” Hà Hân Hiền chắp tay hành lễ.

Hà Tương Tự nhận ra cháu trai của mình có vẻ có điều gì muốn nói thì liền đặt cây bút trong tay xuống rồi cười hỏi: “Có phải là ở Hàn Lâm phủ chịu không nổi nữa rồi không? Lão phu nói trước là chuyện này lão phu không giúp được cháu đâu.”

Hà Hân Hiền nghe thế liền gượng cười rồi lắc đầu nói: “Tổ phụ đại nhân hiểu lầm rồi, tôn nhi làm thư lệnh sứ ở Hàn Lâm phủ rất tốt, không hề oán trách gì, hôm nay muốn cầu xin tổ phụ đại nhân một việc khác.”

“Sao? Nói nghe thử xem.”

Thấy thế, Hà Hân Hiền bèn lấy hết dũng khí, quỳ xuống trước bàn của Hà Tương Tự rồi khẩn cầu: “Tôn nhi cầu xin tổ phụ đại nhân cầu thân với bệ hạ, xin lấy Ngọc Lung công chúa.”

“…” Hà Tương Tự vừa nghe thấy câu này thì lập tức ngẩn người.

Một lúc sau, ông mới định thần lại, vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ mà hỏi: “Cháu… Hân Hiền, vừa rồi cháu nói gì?”

“Tôn nhi khẩn cầu tổ phụ đại nhân cầu thân với bệ hạ, xin lấy Ngọc Lung công chúa.” Hà Hân Hiền dũng cảm lặp lại lần nữa.

Hà Tương Tự nghe thế liền cảm thấy vừa tò mò vừa buồn cười, ông đứng dậy đưa tay dìu đứa cháu yêu quý lên rồi ngập ngừng hỏi: “Hân Hiền, cháu và Ngọc Lung công chúa…”

Thế là Hà Hân Hiền liền kể lại toàn bộ việc mấy tháng trước ở Nhã Phong Thi Hội đã quen biết Ngọc Lung công chúa, sau đó thời gian này hai người lại thường xuyên thư từ qua lại với nhau cho Hà Tương Tự nghe.

“Ý cháu là bát hoàng tử đã âm thầm giúp đỡ các cháu, đưa thư tín cho các cháu sao?” Hà Tương Tự vuốt râu suy nghĩ. Theo ông thấy thì bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận rõ ràng là thừa nhận đứa cháu trai của ông, nếu không thì sẽ tuyệt nhiên không giúp nó đưa thư như thế.

Vấn đề ở chỗ người mà đứa cháu này muốn lấy lại là công chúa, việc này có hơi phiền phức rồi.

“Ngọc Lung công chúa? Ngọc Lung công chúa là con gái của Tiêu Thục Viện đã mất thì phải?”

Hà Tương Tự vừa nhớ ra thì đôi mày đã bạc chợt nhíu lại: “Hân Hiền, nếu là công chúa khác, với địa vị của nhà họ Hà chúng ta là hoàn toàn có thể với tới được, nhưng Ngọc Lung công chúa… thì lại có chút phiền phức.”

Hà Hân Hiền nghe thế liền ngẩn người, thắc mắc hỏi: “Tổ phụ đại nhân, Ngọc Lung công chúa có điểm gì khác các công chúa khác sao? Lẽ nào bệ hạ quá sủng ái Ngọc Lung công chúa sao?”

“Hoàn toàn ngược lại, Ngọc Lung công chúa không hề được sủng ái.”

“Việc này…”

Thấy cháu trai mình không hiểu, Hà Tương Tự bèn vuốt râu giải thích: “Việc này có liên quan đến một chuyện xảy ra mười mấy năm trước… Tiêu Thục Viện là con gái của tướng quân Tiêu Bác Viễn trấn thủ biên thùy Nam Yến, là con nhà tướng… Trước khi bệ hạ đăng cơ, Tiêu Bác Viễn đã ủng hộ rất nhiều cho bệ hạ, sau đó đã gả con gái cho bệ hạ…”

“Tiêu Bác Viễn?” Hà Hân Hiền ngẩn người, kinh ngạc hỏi: “Tổ phụ đại nhân có nhớ nhầm không? Tướng trấn thủ Nam Yến là Vệ Mục tướng quân mà.”

“Lão phu năm ấy là Sử bộ thượng thư, sao có thể nhớ nhầm?” Hà Tương Tự lắc đầu nói tiếp: “Lão phu nhớ rất rõ, Vệ Mục sau khi bệ hạ đăng cơ, đứng đầu trong kỳ thi võ Đại Lương năm Hồng Đức thứ hai, được triều đình giao cho đảm nhận vị trí phó tướng cho tướng trấn thủ Nam Yến lúc ấy là Tiêu Bác Viễn… Sau khi Vệ Mục đến Nam Yến thì không ngờ vài tháng sau lại điều tra ra được Tiêu Bác Viễn không những đang tự gầy dựng thế lực mà còn nhiều lần cắt xén quân hưởng, đút túi cho riêng mình, vơ vét hơn một nửa quân hưởng mà Hộ bộ cấp phát vào túi riêng, khiến vùng Nam Yến nhiều lần xảy ra tình trạng binh lính bạo động. Thế là Vệ Mục đã âm thầm gửi thư về Đại Lương tố cáo Tiêu Bác Viễn… Bệ hạ biết chuyện nổi giận, giáng chỉ Tiêu Bác Viễn phải lập tức trở về Đại Lương để thẩm tra việc này. Nhưng không ngờ, Tiêu Bác Viễn lại cự tuyệt giao lại binh quyền, còn kích động sĩ tốt Nam Yến tạo phản, sau đó nói rằng hiện tại lòng quân bất ổn, không thể về kinh, rồi lại có tin đồn ông ta đang âm thầm qua lại với Bắc Hàn, có ý đầu quân cho Bắc Hàn… Bệ hạ vô cùng giận dữ, lập tức phái quân thảo phạt, nhờ có sự hỗ trợ của Vệ Mục nên đã bắt được Tiêu Bác Viễn, áp giải về Đại Lương, cùng bị trảm thủ với những binh sĩ tạo phản khác.”

“Tiêu gia tạo phản?” Hà Hân Hiền thất kinh.

Hà Tương Tự nhìn đứa cháu yêu rồi lắc đầu thở dài nói: “Việc này năm xưa đã rất chấn động… Hừ! Tiêu Bác Viễn trước nay luôn cuồng vọng, ỷ mình từng giúp bệ hạ đăng cơ nên đã tự gầy dựng thế lực, tạo phe phái ngay trong nước, có kết cục như thế cũng không có gì lạ.”

“Thế thì mẫu phi của Ngọc Lung công chúa…”

Hà Tương Tự khẽ thở dài lắc đầu nói: “Lão phu nghe nói, trước khi Tiêu Bác Viễn bị chém đầu, Tiêu Thục Viện đã từng đến cầu xin bệ hạ… Nhưng tội dấy binh tạo phản là tội không nhỏ, cho dù bệ hạ lúc ấy rất sủng ái Tiêu Thục Viện thì cũng không chấp thuận. Không ngờ… vài ngày sau khi cha mình bị chém, Tiêu Thục Viện bất chấp tình phu thê với bệ hạ, mặc kệ Ngọc Lung công chúa lúc ấy chỉ mới ba tuổi mà đã tự vẫn ở U Chỉ cung..”

“Tự… tự vẫn sao? Tiêu Thục Viện không phải ốm chết sao?” Hà Hân Hiền giật mình hỏi.

Hà Tương Tự bật cười nhìn cháu trai của mình rồi khẽ nói: “Cầu xin cho một tên phản tặc, cầu xin không xong thì lại mặc kệ phu quân và nữ nhi mà tự vẫn, cháu cảm thấy một việc xấu hổ như thế có thể lan truyền tùy tiện trong cung sao? Phải rồi, việc này cháu không được tiết lộ ra, bởi bệ hạ vô cùng căm hận việc này!”

“Tôn nhi đã hiểu.” Hà Hân Hiền vội gật đầu nói: “Thế Ngọc Lung công chúa…”

Hà Tương Tự lập tức cau mày nói: “Lão phu nói nhiều như thế mà cháu vẫn chưa hiểu sao? Ngọc Lung công chúa là con gái của Tiêu Thục Viện, mà trong mắt bệ hạ thì Tiêu Thục Viện là một nữ nhân không biết khinh trọng, không hiểu ân sủng, phụ đi sự sủng ái của bệ hạ… Theo lão phu thấy thì với tài hoa của cháu và địa vị của Hà gia chúng ta, cháu sao có thể không tìm được một nữ nhân thích hợp chứ? Tốt nhất đừng qua lại với Ngọc Lung công chúa nữa.”

Thấy ý của Hà Tương Tự rõ ràng là không muốn giúp, Hà Hân Hiền hốt hoảng trong lòng, vội vàng cầu xin: “Tôn nhi chỉ muốn lấy Ngọc Lung công chúa, xin tổ phụ giúp cho.”

“Chuyện này…” Hà Tương Tự có hơi khó xử, bèn khuyên nhủ đứa cháu mà mình luôn thương yêu: “Cho dù có như thế thì cháu cũng đâu cần phải quá vội vàng đúng không? Dù gì việc lấy công chúa là một việc cần bàn bạc lâu dài…”

Hà Hân Hiền đã được Triệu Hoằng Nhuận báo tin thì làm sao có thể chờ “bàn bạc lâu dài” như Hà Tương Tự nói, thế nên liên tục khấu đầu cầu xin.

Thấy cháu trai của mình tỏ vẻ gấp rút như thế, Hà Tương Tự có hơi nghi ngờ, bèn hỏi: “Hân Hiền, theo lão phu được biết thì Ngọc Lung công chúa ấy còn chưa đến tuổi xuất các, tại sao cháu lại vội vàng như thế?”

Hà Hân Hiền cũng là một người đầu óc nhanh nhạy, lập tức nghĩ ra một cái cớ: “Tổ phụ đại nhân không biết đấy thôi, từ sau hôm ở Nhã Phong Thi Hội thì Hạ Tung cũng đã có ý với Ngọc Lung công chúa, tôn nhi sợ việc này đêm dài lắm mộng.”

“Hạ Tung? Cháu trai của Sử bộ thượng thư Hạ Mai Hạ đại nhân sao?” Hà Tương Tự lẩm bẩm, sau đó gật đầu, vì theo ông thấy thì nhà họ Hạ cũng có địa vị rất cao trong triều, đủ sức để lấy công chúa.

“Xin tổ phụ đại nhân giúp cho.”

“Việc này…” Hà Tương Tự thật sự hết cách, đành phải nói: “Được rồi được rồi, ngay mai lão phu sẽ vào Thùy Củng điện thử thăm dò ý của bệ hạ, nếu bệ hạ đã quên chuyện năm xưa thì lão phu sẽ làm chủ giúp cháu cầu thân, được không?”

“Đa tạ tổ phụ đại nhân!” Hà Hân Hiền cung kính khấu đầu rồi tươi cười đứng dậy.

“Thằng bé này…”

Hà Tương Tự ngao ngán lắc đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.