Ám Ảnh Hoàng Hôn

Chương 6: Ghen Ghét




“Nếu mỗi lần về quá khứ mà em trở nên chủ động như thế này, bản Thiếu soái đang nghĩ hay là để em về thêm hai, ba lần nữa đi.” Mắt anh tràn ngập ý cười.

Tề Tiểu Tô ngây người một lúc mới hiểu được ý của anh, cô cả giận: “Anh nói cái gì thế! Ý em nói là ngủ thuần túy ấy!”

Quá đáng, hai mắt đều vằn vện tia máu, bọng mắt thâm quầng giống gấu trúc như thế kia rồi còn muốn nghĩ đến chuyện xấu xa như vậy nữa cơ à!

Cô dắt tay anh lên tầng, Đồng Xán bỗng từ đâu nhảy ra, thấy cô, anh ta phanh lại ngay.

“Cô Tề?”

Vẻ mặt sợ hãi của Đồng Xán khiến Tề Tiểu Tô thầm kêu không hay rồi.

Cô đi đã gần ba ngày, chắc chắn không thể qua được mắt Đồng Xán, giờ cô lại đột nhiên xuất hiện, nếu không gây nghi ngờ cho người khác mới là lạ đó.

Vệ Thường Khuynh đưa tay cô lên khẽ cắn, anh cười nhẹ nhìn Đồng Xán: “Hai ngày nay cậu ta vẫn luôn nghi ngờ anh giết em rồi đem giấu xác, muốn chiếm lấy tài sản của em đấy.”

“Vệ thiếu, tôi không có nói như vậy.” Mặt Đồng Xán đen xì.

“Nhưng cậu nghĩ như vậy, vì cậu luôn tra hỏi tôi Tề Tiểu Tô đang ở đâu, còn hỏi vì sao tâm trạng tôi không được bình thường nữa.”

“Đúng là cảm xúc của Vệ thiếu trong hai ngày nay rất không bình thường mà.”

“Ừ phải, cho nên cậu nghi ngờ tôi cũng là bình thường đúng không?”

Tề Tiểu Tô vỗ trán.

Có lẽ vì cô đi mà không mang theo người nào, cũng không căn dặn lại gì, xe cộ vẫn còn nguyên, công ty không một ai biết nên Đồng Xán mới sinh lòng nghi ngờ.

Anh ta là vệ sĩ của cô, chuyện anh ta cố truy ra tung tích của cô cũng là bình thường.

Chỉ có điều ngay từ đầu Vệ Thiếu soái đã không vừa mắt với anh ta nên chắc anh cố tình không nói gì để Đồng Xán sinh ra ngờ vực vô căn cứ. Thế mới nói nhiều khi Vệ Thiếu soái cũng ác thật đấy, chắc chắn anh đang cố tình để người ta thấp thỏm lo lắng chứ gì.

“Đồng Xán, tôi phải ra ngoài có chút việc riêng thôi, không có vấn đề gì đâu.”

“Cô Tề, nếu sau này có chuyện cần làm thì cô nên mang theo người đi cùng, dù sao chúng tôi cũng là người làm công ăn lương, không làm việc mà cầm tiền cũng thấy áy náy lắm.”

Vệ Thường Khuynh nhíu mày, sao lại lôi chuyện tiền lương ra nói rồi chủ động yêu cầu làm việc nhỉ? Nói cứ như là bọn họ suốt ngày ngồi không ấy.

“Hình như trận đấu đối kháng của các cậu còn chưa có kết quả thì phải.”

“Vâng, ngày mai là có rồi.” Đồng Xán nói xong quay sang khẽ gật với Tề Tiểu Tô rồi quay người đi ra ngoài.

Tề Tiểu Tô nhìn Vệ Thường Khuynh đầy nghi ngờ: “Thi đấu đối kháng gì vậy?”

“Thì anh sợ mấy người này rảnh rỗi quá bị thụt lùi nên chia họ ra làm mấy đội thi đấu với nhau.” Vệ Thường Khuynh nắm lấy tay cô, anh không thích cô đặt sự chú ý của mình quá nhiều lên người khác thế này. “Đi thôi, chẳng phải em nói muốn ngủ với anh à?”

Hai người ngủ thẳng một giấc đến sáng hôm sau.

Khi Tề Tiểu Tô quay trở về quá khứ phải ngủ cùng giường với Tề Đan Thần, cô cũng bị mất ngủ, trong lòng còn luôn luôn bị căng thẳng, sợ mình sẽ làm xáo trộn quỹ đạo thời gian nên hai, ba ngày nay cô vẫn không dám buông lỏng cảnh giác.

Giờ đã quay trở lại bên cạnh anh, cả thể xác và tinh thần của cô đều được thả lỏng, lúc này cô mới phát hiện mình đã quá mỏi mệt rồi.

Khi tỉnh lại, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Vệ Thường Khuynh, tim cô đập thót lên. “Sao thế? Có phải có vấn đề gì rồi không?”

Vệ Thường Khuynh trầm ngâm một lát mới nói thật với cô: “Em có phát hiện mình có vấn đề gì không?”

Tề Tiểu Tô chống tay ngồi dậy nhưng cô cảm thấy cơ thể mình hoàn toàn không có sức lực, choáng váng, đầu rất nặng, hai mắt mỏi nhừ và mũi thì tắc nghẹt, cô nói: “Hình như em bị cảm rồi.”

“Không phải em bị cảm.” Vệ Thường Khuynh kéo gối cho cô dựa vào rồi đưa tới một cốc nước ấm. “Em uống cốc nước ấm này trước đi.”

Đúng là Tề Tiểu Tô đang cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, cổ họng đau nên nhận chiếc cốc, tay cô run rẩy suýt không cầm nổi cốc, may mà Vệ Thường Khuynh nhanh tay nên đỡ lại được.

“Anh giúp em uống.”

Uống nửa cốc nước, Tề Tiểu Tô đưa tay lên kiểm tra trên trán: “Chẳng lẽ em bị sốt?”

“Đây là di chứng sau khi đi xuyên thời gian gây ra, em có cảm giác nghiêm trọng như vậy là bởi các cơ năng trên thân thể em còn quá kém.”

Cô ngạc nhiên: “Di chứng?”

Tề Tiểu Tô thấy thân thể mình bây giờ đã khá hơn nhiều rồi thế mà vẫn còn bị chênh lệch sao? Cô đã trải qua lần cường hóa thứ hai rồi đấy!

Vệ Thường Khuynh thấy ánh mắt không phục của cô, anh nhẹ nhàng xoa đầu cô và nói: “Còn điều này nữa, khi em rời khỏi quá khứ, quỹ đạo vận mệnh của Đổng Ý Thành chắc chắn sẽ bị chênh lệch, vì thế cũng sẽ mang đến cho em một số phản ứng không tốt.”

“Bị lệch?” Tề Tiểu Tô giật mình, lệch như thế nào?

“Ừ, theo như phân tích của Hệ thống thì là như thế, nhưng sau khi trở về Hệ thống sẽ phải ngừng hoạt động một thời gian, khi nào nó quay lại thì để nó đi tìm hiểu, chắc sẽ tìm ra tin tức của Đổng Ý Thành thôi.”

Đúng nhỉ!

Cô sửa lại quỹ đạo vận mệnh của Đổng Ý Thành, vậy giờ ở thời điểm năm năm sau hẳn là có thể tìm ra được tin tức của anh?

Tề Tiểu Tô kích động muốn bật dậy khỏi giường, nhưng đầu óc cô lập tức quay cuồng, người lại ngã xuống, Vệ Thường Khuynh ôm lấy cô.

“Em nghỉ ngơi trước đã, tình trạng của em hiện giờ không cần uống thuốc, nhưng cần các món ăn bổ dưỡng.” Vệ Thường Khuynh hôn nhẹ lên trán cô. “Nằm đi, anh đi xem bà Kim nấu canh cho em thế nào rồi.”

Tề Tiểu Tô giữ chặt tay anh, cô ngẩng đầu chớp mắt, nhìn anh và nói: “A Khuynh, vậy anh không sao chứ?”

“Anh không sao, anh ngủ đủ rồi.”

Anh vỗ nhẹ lên tay cô rồi đi ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa, ánh mắt anh thay đổi trở nên nghiêm túc hơn, anh lấy điện thoại ra gọi.

“Cậu mà còn biết trả lời điện thoại cơ à? Hôm trước tôi gọi bảo cậu đến trình diện thì cậu nói là hai ngày nữa, hiện giờ chuẩn bị xong xuôi để đến đây rồi phải không?”

“Tư lệnh, tôi muốn xin nghỉ thêm mấy ngày nữa.”

Đầu dây bên kia gào lên: “Cậu nói cái gì? Mẹ nó chứ, đường đường là đàn ông mà lề mề chậm chạp, nghỉ cái gì mà nghỉ! Cho cậu quân công, dẫn cậu đi gặp lãnh đạo mà cậu đùn đẩy tôi hết lần này đến lần khác? Tên nhóc kia, tôi cho cậu biết, cậu đừng có mà ỷ vào quân công, ỷ vào năng lực của mình mà tỏ ra kiêu ngạo với tôi nhé!”

“Không phải, vợ tôi bị bệnh, tôi phải chăm sóc cô ấy.”

“Vợ cái rắm, cậu đã lập gia đình đâu, ông đây điều tra rất rõ ràng rồi nhé, bạn gái á? Giờ đang là thời điểm đặc biệt, cậu cứ để người nhà chăm sóc cho cô ta đi, cô ta có phải là trẻ con đâu mà còn cần cậu ở bên chăm sóc? Mà cái tên thô kệch như cậu cũng có thể chăm sóc cho người khác nữa à?” Tư lệnh cất cao giọng: “Sao ông đây không biết cậu còn biết chăm sóc cho người khác nhỉ? Lúc nào cũng làm ông đây tức chết, kẻ nói mấy câu đã suýt làm ông nghẹn chết như cậu mà cũng có thể chăm sóc cho người khác nữa á!”

Vệ Thường Khuynh nói thẳng: “Ngài không phải là vợ của tôi, tôi cần ngài biết chuyện tôi có chăm sóc được cho người khác hay không để làm gì?”

Tư lệnh: “…”

Không ngờ ông ta lại không cãi lại được!

“Ông đây mặc kệ, Lãnh đạo tối cao nói muốn gặp cậu, chậm nhất là trưa mai, nếu cậu không đến thì sau này không cần đến nữa! Tôi sẽ xóa hết quân công của cậu! Cứ chờ đấy.”

Nói rồi Tư lệnh cúp điện thoại.

Ai nói tên nhóc thối này không kiêu ngạo chứ? Lãnh đạo của một quốc gia yêu cầu gặp mặt mà cậu ta còn muốn được mời tận nơi nữa cơ đấy?

Thằng nhóc này đúng là khiến người ta muốn xé xác ra mà.

Nhưng cậu ta thật sự quan tâm đến phụ nữ như vậy sao? Nếu thế thật thì có thể thử với cô con gái nhà Tướng quân kia một chút nhỉ! Có khi tên nhóc này lại thích ngay ấy chứ. Người trẻ tuổi không có sự kiên định trong tình cảm, không biết chừng cô gái bây giờ cũng chưa chắc đã là người thích hợp với cậu ta không chừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.