Ám Ảnh Hoàng Hôn

Chương 46: Trốn Tránh




Một đêm này rất dài, dài đến mức làm cho con người ta cảm thấy tuyệt vọng.

Dài đến mức trái tim rất nhiều người bị thiêu đốt hết lần này đến lần khác.

Chân trời dần dần có một tia ánh sáng nhàn nhạt nhô lên, có một chiếc trực thăng nhỏ cắt qua ánh mặt trời bay đến.

“Chuẩn bị hạ cánh.”

Vệ Thường Khuynh vẫn luôn nhắm mắt, nhìn giống như đang ngủ, đúng lúc này lại mở mắt ra, gõ vào khoang trực thăng, trầm giọng nói.

Cũng đúng vào lúc này, Tề Tiểu Tô nhận được nhắc nhở của Hệ thống Tiểu Nhất, đang định lên tiếng, không ngờ Vệ Thường Khuynh đã mở miệng trước.

Cô kinh ngạc nhìn anh, không ngờ tối qua chỉ nhìn tấm bản đồ sơ lược một lần, anh đã có thể tính được chính xác như vậy, giống như tất cả khoảng cách đã khắc ở trong đầu anh vậy.

“Rõ!”

“Số hai theo tôi xuống trực thăng trà trộn vào căn cứ, số ba bốn năm sáu tiến về phía trước năm trăm mét mai phục đợi lệnh, những người khác chờ tại chỗ, không được tự ý hành động!”

“Rõ!”

Mấy người nhảy xuống trực thăng, bí mật bước nhanh về phía trước, lúc đến cự ly năm trăm mét, bốn người Hàn Dư lập tức dừng lại, tìm chỗ yểm hộ mai phục, Vệ Thường Khuynh nhìn Tề Tiểu Tô: “Bắt đầu từ bây giờ, chúng ta sẽ chân chính kề vai chiến đấu một lần, em có sợ không?”

Đây không phải là đặc huấn, không phải là nhiệm vụ anh đặt riêng cho cô, cái họ phải đối mặt là một đám phần tử kinh khủng mất hết nhân tính, cho dù cô có không gian, nhưng ở nơi này, ở trước mặt những kẻ đó, bí mật của không gian càng cần phải bảo vệ tốt hơn. Nếu không, một khi cô rơi vào trong tay bọn chúng, hậu quả sẽ càng khó lường, không chỉ đơn giản là chết, rất có thể, ngay cả chết cũng là một loại hy vọng xa vời!

Nếu như không phải là cô có không gian, có Hệ thống, nếu như không phải lần này nếu không có không gian và Hệ thống quả thực rất khó cứu sống được Đổng Ý Thành, anh tuyệt đối sẽ không để cho cô đến đây mạo hiểm.

Nếu nói hoàn toàn không sợ thì không thể nào, đây dù sao cũng là lần đầu tiên Tề Tiểu Tô đối mặt với những thứ trước đây đối với cô mà nói chỉ có trên thời sự quốc tế, đó là những tên ác độc cực kì tàn bạo!

Sao cô có thể không sợ được chứ?

Sống ở đất nước hòa bình, cho dù cô cũng gặp phải lũ cặn bã như Nghê Hào và Bạch Thế Tuấn, bọn chúng đều có thủ đoạn độc ác, nhưng dù sao vẫn là số rất ít, đất nước bọn họ sống vẫn bị pháp luật áp chế, không dám trắng trợn, chỉ có thể âm thầm đến.

Nhưng ở căn cứ khủng bố này thì khác!

Cô nghe nói, trong tay mỗi kẻ ở đây đều có thể không chỉ là mười mạng người! Bọn chúng đều có súng, có dao, bọn chúng không có chút nhân tính nào, yêu thích hành hạ chém giết! Đặc biệt là phụ nữ, rơi vào tay bọn chúng, tâm lý, cơ thể và tinh thần đều sẽ chịu sự huỷ hoại mà người bình thường không thể tưởng tượng nổi!

Nghĩ đến thôi đã lạnh run!

Nhưng làm sao cô có thể sợ được đây? Người thân của cô đang ở bên trong, để cứu anh ra, có nguy hiểm thế nào đi nữa cô cũng không thể lùi bước. Chuyến này, chỉ có cô đến mới có thể cứu anh được, bởi vì gần đến rồi, Hệ thống Tiểu Nhất sẽ theo sát được rõ hơn, còn chậm nữa, có thể sẽ không cứu được Đổng Ý Thành mất.

Nếu như không có không gian cô mang theo, cho dù Thiếu soái dẫn người đến cứu anh ra ngoài, nhưng với vết thương bây giờ của anh, rất có khả năng còn chưa chống đỡ được đến sân bay đã gục rồi.

Cho nên, cô không thể lui.

Nghĩ đến đây, Tề Tiểu Tô kiên định lắc đầu nói: “Em không sợ, đi thôi!”

“Ừ, ngoan, vẫn còn có anh mà.” Vệ Thường Khuynh vỗ vai cô, trầm giọng nói: “Theo sát anh.”

Động tác của anh rất nhanh, nơi này cỏ mọc thành bụi, cao đến qua eo, dưới chân gồ ghề khúc khuỷu, hơn nữa bây giờ sắc trời vẫn tối, bọn họ lại không thể cầm đèn, cho nên vô cùng khó đi.

Nhưng Vệ Thường Khuynh như có mắt nhìn ban đêm, cứ như rất quen thuộc nơi này, một đường nhanh chóng xuyên qua, tốc độ như báo, tiếng động cực nhỏ, hơn nữa cũng không vì Tề Tiểu Tô mà chậm bước.

“Bám theo!”

Thỉnh thoảng anh nhận ra cô hơi tụt lại phía sau sẽ nói một câu ngắn gọn và mạnh mẽ, Tề Tiểu Tô chỉ có thể nghiến răng liều mạng đuổi theo anh.

Cô đột nhiên hiểu nguyên nhân trước khi đến Vệ Thường Khuynh đặc biệt dẫn cô đi tìm giày, anh kêu cô thử gần mười mấy đôi bốt, thử đến tận lúc cô cảm thấy thích hợp nhất, thoải mái nhất, lúc đó mới mua đôi bốt này. Bây giờ hoá ra là muốn để cô có thể đi lại tốt hơn.

Đuổi theo anh quả thật rất tốn sức, nửa đường Tề Tiểu Tô còn cảm thấy bắp chân hơi đau, nhưng không có thời gian để cho cô xem xét. Cô chỉ có thể cố gắng đuổi theo anh, đồng thời căng người lại, còn phải đề phòng bị ngã gây trở ngại cho anh.

Trong khe núi lớn này có một ngôi nhà hoàn toàn dùng dây leo màu xanh phủ lên, kết cấu vững chắc, bốn phía có trạm gác bằng gỗ trúc, bên ngoài còn có tường vây bằng đất đá cao khoảng nửa người, cách một đoạn lại có một lỗ bắn, nếu như bên trong có người vác súng canh gác, cộng thêm trên trạm gác xung quanh có súng máy bắn quét, muốn đến gần thật sự cực kỳ khó!

Bọn họ không thể kinh động đối phương, bởi vì chỉ cần kinh động, cho dù cuối cùng có thể tiến vào, thì cũng hao phí quá nhiều thời gian. Cho nên kế hoạch của Vệ Thường Khuynh là lẳng lặng mò vào, lại lẳng lặng cứu người ra.

Còn về tổ chức khủng bố này, lúc này bọn họ không thể tiêu diệt bọn chúng giúp quân đội bên này được, việc này liên quan đến vấn đề hai nước.

Vệ Thường Khuynh ra dấu, Tề Tiểu Tô lập tức lanh lợi nằm sấp xuống theo anh. Mấy động tác tay này của anh, trước khi đến đã dạy cô ở trên trực thăng rồi, may mà bây giờ trí nhớ của cô tốt, đã nhớ được tất cả.

Nấp trong bụi cỏ, Tề Tiểu Tô mới phát hiện toàn thân mình ướt đẫm mồ hôi, mồ hôi tí tách chảy xuống, chảy vào mắt hơi nhoi nhói, cô giơ tay định lau đi, nhưng giơ tay lên lại phát hiện trên mu bàn tay có thứ gì mềm dính, giống như con sâu.

Suýt nữa thì cô hét lên, may mà thu hồi lý trí kịp thời nên đã đè được tiếng hét này lại.

Vệ Thường Khuynh đang nhìn chằm chằm phía trước, đang tính toán thời cơ tốt nhất để lẻn vào, Tề Tiểu Tô nghiến răng, biết vào lúc này không thể vì loại chuyện này mà quấy rầy anh, Hệ thống Tiểu Nhất cũng đang xem xét điểm mù phòng ngự của bọn chúng, cô lập tức dùng tay kia búng mạnh, hung hăng hất thứ đồ trên mu bàn tay ra ngoài, toàn thân lập tức nổi lên một lớp da gà.

Cô nhẹ nhàng thở ra một hơi, cố gắng làm mình bình tĩnh lại.

Cái này có là gì chứ, cô phải khắc phục được.

Nghĩ như vậy, cô liền bình tĩnh lại.

“Ống nhòm nhìn ban đêm trên hai trạm gác có thể nhìn đến chỗ này, sẽ có ba mươi sáu giây giao nhau, hai người có ba mươi sáu giây để xông từ chỗ này xuống dưới tường rào.”

Hệ thống Tiểu Nhất tính toán ra kết quả đầu tiên.

Tề Tiểu Tô lập tức thấp giọng nói cho Vệ Thường Khuynh.

“Vừa vặn, chúng ta có thể đi về phía trước ba mét, sau đó đợi ba mươi sáu giây đó, trong ba mươi tư giây xông xuống dưới tường rào, nhưng đã đến dưới tường rào rồi thì không thể dừng lại, phải leo qua tường trong hai giây, em có thể làm được không?”

Tề Tiểu Tô gật đầu.

Tường rào cao khoảng nửa người mà thôi, cô luyện lâu như vậy, không đến nỗi một chút xíu này cũng không qua được.

Hệ thống Tiểu Nhất đột nhiên nói: “Sau khi nhảy qua tường hai người phải lập tức vào không gian, bởi vì đúng lúc đó sẽ đụng trúng bốn tên tuần tra.”

“Em phải khống chế tốt khoảng thời gian này.” Vệ Thường Khuynh trầm giọng nói. Bởi vì bây giờ Tề Tiểu Tô là người khống chế tiến vào không gian.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.