Ám Ảnh Hoàng Hôn

Chương 3: Tụ Hội




Bây giờ cô Lại giúp đỡ cô thì chắc chắn sau này cũng sẽ thỉnh thoảng tới tìm cô, muốn tiếp tục quan tâm giúp đỡ cô đúng không?

Nhưng theo quỹ đạo thì cô không thể nhiều lần gặp cô Lại được, phải làm sao để thuyết phục được cô ấy không liên hệ với cô từ hôm nay trở đi?

Cô sợ chẳng chóng thì chày, cô Lại cũng sẽ vì cô mà cãi nhau với Trần Đông.

Tề Tiểu Tô nghĩ nát óc.

Chuyện này thực quá khó.

Vừa mới để người ta giúp một chuyện lớn, quay đi quay lại đã nói xin lỗi, sau này coi như chúng ta không quen biết à?

Dù cô đã từng giải quyết rất nhiều chuyện nhưng giờ cũng cảm thấy không biết mở miệng nói thế nào.

“Sao thế? Sao lại cứ nhăn nhó hết lại vậy.” Cô Lại vuốt tóc cô, buồn cười hỏi. “Cháu cứ yên tâm để thứ này ở chỗ cô, cô nhất định giữ thật kỹ.”

Tề Tiểu Tô của lúc này vẫn để mái tóc dài nặng nề. Trước kia mẹ cô thường giúp cô chải kiểu tóc đuôi ngựa rất đẹp, trong nửa tháng vừa qua cô không có tâm tư quan tâm đến tóc tai nên tóc mái cũng dài ra nhiều, sắp chạm đến mắt rồi. Năm đó cô bé ngốc Tề Tiểu Tô kia không hề quan tâm đến chuyện này.

“Không phải vấn đề này ạ. Cô Lại, đúng là cháu định nhờ cô cầm giúp tờ giấy cầm đồ này, năm năm sau cháu sẽ đến tìm cô xin lại.” Tề Tiểu Tô đưa tờ giấy cầm đồ cho cô Lại, tờ giấy này cần một người giúp cô cất giữ đến năm năm sau, có lẽ sẽ không mất được, sau khi trở về Hệ thống Tiểu Nhất sẽ giúp cô đi tìm.

“Chờ cháu tới mười tám tuổi? Được chứ.”

Cô Lại cầm lấy tờ giấy cất vào trong túi, cô tiếp tục nói: “Về nhà cô sẽ cất đi.”

“Vâng, còn nữa, cô Lại à, cháu còn có một chuyện muốn thương lượng với cô.” Tề Tiểu Tô hơi do dự, cuối cũng vẫn nói ra: “Sau này cháu sẽ không đến tìm cô nữa, cô cũng không cần tới tìm cháu, cũng đừng có va chạm gì với thím hai của cháu cả, năm năm sau cháu sẽ tới mời cô đi ăn cơm!”

“Hả?”

Cô Lại không hiểu.

Tề Tiểu Tô phải tốn bao nhiêu công sức mới thuyết phục được cô ấy, lúc cô Lại đi về vẫn còn không yên lòng.

Giải quyết xong việc này, Tề Tiểu Tô thở phào một hơi.

Khi cô về tới bên dưới Tề gia, vì đã được huấn luyện nên sự cảnh giác của cô lập tức căng lên, cô quay phắt đầu lại và nhìn thấy ở góc tường có một vạt áo lướt qua rất nhanh.

Đó là góc áo của một chiếc sơ mi trắng.

Đang định bước đến tìm hiểu, Tề Tiểu Tô đột nhiên dừng lại, vì cô bỗng nhớ tới một người, Chu Thuần.

Cô nhớ mang máng thời điểm này Chu Thuần hay mặc áo sơ mi trắng.

Về sau khi Chu Thuần thổ lộ với cô, cô vẫn luôn cảm thấy khó hiểu vì sao một hot boy như anh lại đột nhiên thích cô. Sau này cô mới biết thì ra anh vẫn luôn chú ý tới cô, thế thì làm gì không có chuyện anh ấy đứng chờ cô dưới nhà họ Tề thế này? Chỉ chờ thôi chứ chưa từng xuất hiện.

Cô không biết Chu Thuần lại có kiểu hành sử này, bởi vì một người nổi tiếng và kiêu hãnh như anh hẳn phải rất trực tiếp và thẳng thắn mới đúng. Hay do lúc đó tuổi của anh vẫn còn quá nhỏ?

Nếu người đó có thể là Chu Thuần thì cô không cần đuổi theo nữa!

Vả lại, anh ta cũng đã dọa Tề Tiểu Tô sợ đến toát mồ hôi ra rồi.

Cô bước nhanh lên nhà thì nghe thấy tiếng nói của Trần Đông vang lên đầy mỉa mai trên hành lang chính.

“Nói vớ vẩn cái gì thế? Tiểu Tô là người của Tề gia, con bé họ Tề chứ không phải họ Tô, dựa vào cái gì mà phải đến Tô gia ở? Đừng nghĩ là tôi không biết các người có ý gì nhé, các người muốn đến tranh giành khoản tiền bồi thường của anh cả chứ gì?”

“Thím hai của Tiểu Tô, chúng tôi không có ý đó, chẳng qua chúng tôi thấy nhà các vị cũng có hai đứa trẻ, nếu phải chăm sóc thêm một đứa nữa sợ cực khổ quá, mà nhà chúng tôi hiện giờ không có trẻ con, nên…”

Đây là giọng nói của ông ngoại!

Tề Tiểu Tô rất muốn chạy vào nhìn ông ngoại ở hiện tại, nhưng cô không thể gặp ông!

Cô dừng lại ngay, đứng ở tầng dưới siết chặt nắm đấm tay, lặng lẽ nghe.

Trần Đông lập tức ngắt lời của ông ngoại. “Ông thôi đi! Tô gia các ông nuôi mấy đứa con mà chẳng đứa nào quan tâm cha mẹ cả, nghe nói còn có một đứa giống hệt lưu manh. Con nhà Tề gia chúng tôi đưa cho ông nuôi chẳng biết sẽ biến thành bộ dạng ti tiện như thế nào chứ. Còn nữa, Tô gia mấy người có tư cách gì nuôi con cháu của Tề gia hả?”

“Đừng nói cái gì mà Tô gia với Tề gia, mẹ của Tiểu Tô là con gái tôi, Tiểu Tô cũng là cháu gái ngoại của tôi đấy…”

“Tôi nhổ vào, cháu gái ngoại, thế sao hàng tháng ông không đưa tiền ăn cho nó? Cái đứa trẻ tuổi nhơ nhỡ như nó ăn tốn cơm nhất đấy!”

Vô sỉ!

Tề Tiểu Tô tức giận đến mức phát run, cô rất muốn xông lên đạp Trần Đông ngã lăn xuống dưới nhà!

Giờ cô đang cảm thấy lúc trước mình đã quá nhẹ tay với bà ta rồi!

Ông ngoại cô là một người biết phân rõ phải trái, cả đời trung thực, mỗi lần ông muốn nói câu gì, còn chưa kịp nói hết đã bị Trần Đông hung hăng cắt ngang, mắng chửi các kiểu, Tề Tiểu Tô đứng bên ngoài nghe được suýt cắn môi mình đến bật máu.

Nhưng cô biết mình chỉ có thể nhẫn nhịn, chịu đựng.

Cuối cùng cô dứt khoát đi xuống dưới, nép người vào chỗ rẽ bên bờ tường để chờ. Không bao lâu sau, ông ngoại cô đi xuống, ông khẽ cúi đầu, bóng dáng trông rất cô đơn, mất mát, chán nản, lưng hơi còng xuống, im lặng dần đi xa.

Tề Tiểu Tô ở phía sau nhìn theo bóng lưng ông mà không nhịn được rơi nước mắt.

Từ trước đến nay cô không hề biết thì ra ông ngoại đã từng sợ cô sống ở Tề gia không được tốt nên một mình tới Tề gia, cầu khẩn Trần Đông cho cô đến Tô gia ở. Vì cô mà ông phải nhận nhiều nhục mạ từ Trần Đông như vậy.

Thế mà ông ngoại chưa bao giờ nói đến, cho dù hơn năm năm sau, lúc nói chuyện ông cũng chưa từng nhắc tới chuyện này.

Bỗng, ông cụ đang chậm rãi đi tới đột nhiên vấp chân ngã lăn ra đất, Tề Tiểu Tô hoảng đến mức muốn chạy tới, nhưng lại cắn răng đứng im tại chỗ, đôi mắt đẫm lệ của cô nhìn ông từ từ đứng lên, vỗ bụi trên người mình rồi khập khiễng tiếp tục đi về phía trước, mãi cho đến khi không còn nhìn thấy bóng lưng của ông ấy.

“Ông ngoại…”

Tề Tiểu Tô khóc đến mức hai mắt đỏ ngầu.

“Tiểu Tô? Mày đứng ngốc ở chỗ này làm gì?” Tiếng nói của Tề Tông Bình vang lên gần đấy, Tề Tiểu Tô lập tức xoay người sang chỗ khác, nhanh chóng lau sạch nước mắt, hít mũi một cái rồi không để ý tới lão ta, chạy biến lên lầu.

“Con bé này đúng là không đáng yêu chút nào.” Tề Tông Bình cau mày, làu bàu.

Về đến nhà, cô vẫn bị Trần Đông mắng cho một trận. Tề Tiểu Tô rất giận mình hiện tại không thể giết bà ta!

“Được rồi, nó vừa đứng như trời trồng ở dưới nhà đấy.” Tề Tông Bình đi theo lên, liếc qua Tề Tiểu Tô rồi cau có nói với Trần Đông: “Đi làm cơm đi.”

Tề Tiểu Tô cố nhịn lại, cô muốn về phòng nhưng bị Trần Đông túm lại. “Mày còn định lười biếng à? Mau vào giúp tao đi!”

Cô nhịn!

Ngày mai phải ra ngoài hỏi xem khoản tiền kia đã chuyển tới nơi chưa, cô mới có thể yên tâm quay trở về tương lai.



Ở một thành phố nhỏ nào đó.

Một người thanh niên mặc bộ quân phục màu xanh lá, để đầu đinh, dáng người rắn chắc, làn da ngăm đen, gương mặt anh tuấn, vội vàng đi vào trong ngân hàng. Anh lấy thẻ rút tiền đến chỗ cây ATM thao tác, vẻ mặt hơi lo lắng.

Hạn cuối mà đối phương cho anh chỉ còn lại mấy ngày, nhưng anh không thể gọi được cho bố mẹ nên đành phải viết thư. Anh cũng không biết bọn họ có nhận được thư của anh không, hay là bố vẫn còn rất giận không chịu tha thứ cho anh, không muốn để ý đến anh?

Anh cũng không có điện thoại, trong bộ đội không dễ gọi điện thoại ra ngoài, càng không thể liên kết tin nhắn với thẻ ngân hàng, nên anh chỉ có thể thỉnh thoảng lại chạy ra ngoài kiểm tra xem đã có khoản tiền nào chuyển vào hay chưa.

Cắm thẻ vào máy, nhập mật mã, ấn nút kiểm tra số dư còn lại, Đổng Ý Thành bỗng trợn tròn mắt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.